Chương 27
Chương 27.1: Bước thứ mấy rồi
Dịch: Kogi
Hành động của Đào Yến Cần khiến Triệu Giản cao to lực lưỡng cũng phải giật nảy mình, hắn cứ tưởng Đào Yến Cần định xông lên túm tóc xé quần áo rồi la lối khóc lóc cơ đấy.
Đào Yến Cần quỳ dưới đất nức nở, nếu bình thường phải khen một câu "hoa lê trong mưa", vậy thì bây giờ chính là "mưa như thác lũ", đã thế mặt cô ta còn vàng khè, hoàn toàn không có chút xíu tính thẩm mỹ nào.
Cô ta vừa khóc vừa bò lê về phía trước, giang tay ôm đùi Triệu Giản, khóc ròng nói: "Anh Triệu ơi, anh cứu tôi với, cứu tôi với".
Triệu Giản thấy cô ta lại gần liền vội giơ tay bảo vệ Cố Trường Đình đứng đằng sau, nhưng tay hắn vẫn đang xách mấy cái túi nên không tiện cho lắm.
Đúng lúc này, Cố Trường Đình lại bước ra đằng trước, đẩy Triệu Giản lùi ra sau mình.
Triệu Giản ngẩn người, không ngờ bà xã cũng chắn được gần nửa thân hình hắn.
Cố Trường Đình thấy Đào Yến Cần ôm đùi Triệu Giản đã cảm thấy khó chịu rồi. Không phải chỉ mình Triệu Giản có ham muốn chiếm hữu, ham muốn chiếm hữu của Cố Trường Đình cũng rất mạnh, chỉ là bình thường anh không thể hiện ra vì xấu hổ mà thôi.
Cố Trường Đình đẩy Triệu Giản ra đằng sau, không cho Đào Yến Cần cơ hội đụng đến hắn, từ trên cao nhìn xuống Đào Yến Cần, nói: "Cô Đào, tôi không hiểu cô đang nói gì".
Đào Yến Cần với khuôn mặt nước mắt nước mũi tèm lem, nói: "Cố tổng, làm ơn hãy rủ lòng thương, cứ tiếp tục thế này thì nhà họ Đào sẽ phá sản mất, công nhân viên nhà họ Đào đều thất nghiệp, đến lúc đó họ biết sống thế nào".
Cố Trường Đình mỉm cười: "Thì ra cô Đào lại tốt bụng như vậy, còn tôi lại trở thành kẻ xấu rồi. Nhưng cô yên tâm, thực ra tâm địa tôi cũng không sắt đá đến thế đâu. Dạo này nhờ có hợp đồng của cậu Đường nên công ty tôi đang chuẩn bị mở rộng. Nếu công nhân viên nhà cô có trình độ thì tôi sẽ tuyển vài người qua đây".
Triệu Giản nghe vậy liền bật cười, bà xã đúng là độc thật, còn tranh thủ vơ vét nhân tài nhà người ta nữa chứ.
Đào Yến Cần nghe xong, khuôn mặt vàng khè chuyển sang màu xanh tái, vừa khóc vừa nói: "Trước kia tôi đúng là khốn nạn, xin hãy tha cho tôi, tôi đã quỳ xuống rồi, anh còn muốn gì nữa đây?".
Cố Trường Đình đáp: "Cô đến nhà tôi khóc lóc ăn vạ, tôi chưa báo cảnh sát thì thôi, cô còn muốn tôi thế nào nữa? Nhà họ Đào phá sản nhanh như vậy là tại tôi chắc, tất cả đều là do cô và người nhà của cô thôi, các cô động tí lại tham ô công quỹ, công ty thiếu chỗ nọ hụt chỗ kia như cái tổ kiến, ai cứu được các cô nữa?".
Đào Yến Cần bù lu bù loa, đến người trong biệt thự cũng nghe rõ mồn một.
Hôm nay Đào Kỳ về sớm, cậu ta đã được đổi quản lý mới, đó là một quản lý có bàn tay vàng, ảnh đế ảnh hậu dưới trướng nhiều vô cùng, Đào Kỳ không ngờ mình lại được phân cho một quản lý như vậy, cậu ta mừng lắm.
Tạm thời quản lý mới cũng chưa vội vàng nhận quảng cáo cho Đào Kỳ, chỉ thu xếp cho cậu ta vài khóa học trong công ty, còn mời thầy đến dạy Đào Kỳ diễn xuất, rồi phổ biến một số tình hình gần đây trong giới cho cậu ta.
Quản lý cũng biết Đào Kỳ là người mới, không hiểu cái gì cả, sợ cậu ta vừa bước ra ngoài đã chuốc lấy phiền phức lớn mà không biết.
Thầy dạy Đào Kỳ cũng rất nổi tiếng, nói thật, trước đây Đào Kỳ không có ý định dấn thân vào giới giải trí nên chưa đu idol bao giờ, nhưng cậu ta cũng từng nghe danh thầy giáo của mình, người này tên là Sầm Tưởng, mười năm trước đã ẵm trọn tất cả cả hạng mục giải thưởng ảnh đế, nhưng giờ đã ngoài 40, không theo kịp lớp trẻ nữa nên dần dần lui về hậu trường, ban đầu ông định chuyển sang làm đạo diễn nhưng không thành công, quay mấy bộ phim đều không ăn khách, thế là được quản lý của Đào Kỳ mới đến làm thầy dạy cho cậu ta.
Hôm nay Đào Kỳ vừa đến lớp đã bị đưa về. Không ngờ quản lý lại sắp xếp trợ lý và xe bảo mẫu (*) cho cậu , Đào Kỳ cảm thấy như đang nằm mơ vậy. Còn ký túc xá của cậu vẫn đang được tu sửa nên tạm thời chưa vào ở được, Đào Kỳ vẫn ở tạm chỗ Cố Trường Đình, chắc còn phải làm phiền anh vài tuần nữa.
(*) Xe bảo mẫu: Xe chuyên đưa đón nghệ sĩ.
Lúc này Đào Kỳ đang ở trong phòng bếp dưới tầng một, cậu định nhìn xem tối nay nên nấu gì vì giờ này những người khác vẫn chưa về.
Đúng lúc cậu ta xem xét nguyên liệu nấu ăn thì nghe thấy tiếng gào khóc ầm ĩ ở ngoài cửa, không biết là ai đang làm gì.
Đào Kỳ ngó cửa sổ nhìn ra ngoài, bởi vì có góc chết nên không nhìn thấy, cậu ta đành phải mở cửa chính ra xem thế nào.
Vừa nhìn Đào Kỳ đã sợ hết hồn, một người phụ nữ dở hơi đang quỳ dưới đất gào khóc.
Cố Trường Đình thấy cửa mở liền ngẩng lên nhìn, quả nhiên là Đào Kỳ.
Anh nói nhanh: "Đào Kỳ, cậu vào nhà đi, lát nữa bọn anh vào sau".
Đào Kỳ gật đầu, đang định đóng cửa thì Đào Yến Cần quay ngoắt lại nhìn, trợn mắt hỏi: "Cậu?! Sao cậu là ở đây?!".
Đào Kỳ không nhận ra Đào Yến Cần, bởi vì chị họ của cậu lúc nào cũng vênh váo tự đắc, ăn mặc sặc sỡ như chim phượng hoàng, ai ngờ có ngày lại sa sút đến mức này.
Đào Kỳ giật mình, sắc mặt tệ đi thấy rõ, cậu không muốn nói chuyện với cô ta, bọn họ chỉ là người dưng nước lã mà thôi.
Cậu đang định đóng cửa thì Đào Yến Cần lao tới ngăn động tác của Đào Kỳ, kêu lên: "Đào Kỳ! Chị là chị họ của cậu đây, cậu không nhận ra chị à? Đào Kỳ, gặp cậu thế này may quá, sao cậu lại ở đây? Cậu quen anh Cố sao? Tốt quá, cậu khuyên anh Cố một câu giúp chị được không? Nhà họ Đào sắp phá sản, người nhà mình sắp tiêu đời rồi cậu có biết không? Mau khuyên anh Cố giúp chị đi".
Chắc chắn là Đào Yến Cần điên rồi, phụ nữ gì mà khỏe hơn cả đàn ông, Đào Kỳ không sao đóng cửa được, không những vậy còn suýt bị đẩy ngã.
Cố Trường Đình không có thời gian ngạc nhiên về mối quan hệ giữa Đào Kỳ và Đào Yến Cần, vội vàng chạy tới giúp sức.
Triệu Giản cũng xách một đống đồ thả ở cửa, lôi Đào Yến Cần ra.
Đào Kỳ bị Đào Yến Cần túm chặt, vì mặc áo cộc tay nên bị móng tay cô ta cào xước một vệt máu dài.
Đào Kỳ lạnh lùng nhìn Đào Yến Cần, nói: "Chị là chị nào của tôi? Sao chị còn mặt mũi nói như vậy? Nhà họ Đào tiêu tùng tôi mới vui, vui đến mức ba ngày không ngủ được đấy chị biết không?".
Đào Kỳ lúc nào cũng tỏ ra ngoan ngoãn, mặc dù đã tròn 18 nhưng khuôn mặt lại trông trẻ hơn tuổi, vì vậy trông chỉ như học sinh lớp 10. Nghe cậu nghiến răng nói ra những lời này, ai cũng phải cảm thấy bất ngờ.
Đào Yến Cần mở to mắt nhìn, nói: "Sao mày có thể nói như vậy? Mày họ Đào đấy mày có biết không hả? Mày quên mình họ gì rồi hay sao?".
Đào Kỳ cười nhạt, đáp: "Tôi họ Đào thì liên quan gì đến các người? Chẳng qua tôi lười đổi họ thôi chứ họ gì mà chẳng như nhau?".
Trước đây Đào Kỳ cũng từng nghĩ không muốn mang họ Đào nữa, dứt khoát đổi sang họ Lâm của mẹ thì hơn. Nhưng những gì người nhà họ Lâm làm cũng khiến cậu nguội lạnh.
Nhà họ Lâm không muốn nuôi Đào Kỳ, không những một mực chối đây đẩy mà còn ngược đãi cậu, ngày nào cũng sỉ nhục cậu.
Cuối cùng bố nuôi Đào Kỳ tìm đến nhà họ Lâm đưa cậu đi. Sau này Đào Kỳ nghe nói, lúc bố nuôi dẫn cậu ta đi nhà họ Lâm còn không đồng ý. Không phải vì không muốn giao Đào Kỳ cho một người lạ, mà vì biết bố nuôi của cậu ta rất giàu có nên muốn đào mỏ.
Bố nuôi dẫn Đào Kỳ đi, trả cho nhà họ Lâm một số tiền lớn, thế là nhà đó bán đứt cậu cho bố nuôi.
Đào Kỳ không thích họ Đào, cũng không muốn theo họ Lâm, bởi vì hai cái họ này chắc có gì khác nhau cả.
Đào Yến Cần nghe xong giận điên lên, nói: "Mày là cái loại vô ơn bạc nghĩa! Biết thế tao đã bảo bố mày bóp chết mày từ nhỏ rồi đồ con hoang ạ!".
Đào Kỳ tức mà không biết nói gì, môi cậu ta run rẩy, định xông lên đánh nhau một trận.
Nhưng Đào Kỳ tay chân mảnh khảnh, Cố Trường Đình và Triệu Giản chỉ sợ cậu ta chịu thiệt.
Cố Trường Đình vội ôm eo Đào Kỳ ngăn cản cậu, nói: "Triệu Giản, đuổi cô ta đi đi".
Đào Yến Cần làm sao khỏe bằng Triệu Giản, hắn lập tức đẩy cô ta ra ngoài, sau đó đóng sập cửa lại, còn không quên lấy điện thoại ra báo cảnh sát để Đào Yến Cần đỡ làm ầm ĩ không chịu đi.
Sau khi Đào Yến Cần bị đuổi ra ngoài, Đào Kỳ chán chường ngồi thụp xuống đất, mặt trông như sắp khóc.
Cố Trường Đình kéo cậu ta dậy, nói: "Đào Kỳ, đừng khóc, đứng dậy đi, để anh rót cho cậu cốc nước hoa quả giải nhiệt".
Đào Kỳ nghe xong mắt liền ầng ậng nước.
Triệu Giản đau đầu, hắn biết mà, Đào Kỳ là một đứa trẻ con điển hình, trẻ con không được dỗ, càng dỗ nó càng tủi thân, càng khóc to.
Cố Trường Đình đỡ Đào Kỳ dậy, bảo cậu ta ngồi trên ghế sofa rồi đi rót một cốc nước táo cho cậu ta uống.
Đào Kỳ bưng cốc nước táo, vừa cúi đầu uống vừa rơi nước mắt tí tách.
Cố Trường Đình hỏi: "Đào Kỳ, sao Đào Yến Cần lại nhận là chị của cậu?".
Trước đây Đào Kỳ từng kể cho Cố Trường Đình nghe thân thế phức tạp của mình, Cố Trường Đình biết cậu không phải em ruột của Triệu Giản, nhưng anh không ngờ Đào Kỳ lại có họ với Đào Yến Cần, cảm giác thế giới này đúng là quá nhỏ bé.
Không những thế, Cố Trường Đình tất nhiên cũng không biết Đào Kỳ là con trai của bác hai Đào Yến Cần.
Đào Cờ lau nước mắt, kể chuyện cha mẹ mình cho Cố Trường Đình nghe, tất nhiên là kể một cách có chọn lọc, không để lộ chuyện của Triệu Giản.
Cố Trường Đình nghe xong sững sờ, không ngờ Đào Kỳ lại là con trai bác hai Đào Yến Cần, nhìn kiểu gì cũng không giống, chắc là cậu giống mẹ.
Trước đây bác hai Đào Yến Cần còn định kết hôn với Cố Trường Đình, không ngờ con trai lão chỉ nhỏ hơn Cố Trường Đình có mấy tuổi.
Tuy Cố Trường Đình rất ghét người nhà họ Đào, thế nhưng Đào Kỳ là đứa trẻ lương thiện, thân thế còn rất đáng thương, thực sự khiến người ta không ghét nổi.
Đào Kỳ nói xong cũng rất lo lắng, quan sát Cố Trường Đình hồi lâu mới nói: "Anh Cố, anh có ghét em không ạ...Ký túc xá của em sắp sửa xong rồi, hay là em dọn ra ngoài luôn cũng được...".
Cố Trường Đình đang xúc động, nghe Đào Kỳ nói vậy liền an ủi: "Anh không ghét cậu, dù sao cậu cũng là em trai Triệu Giản mà, con người ta đâu có chọn được nơi mình sinh ra".
Đào Kỳ không dễ chịu hơn là bao, bởi vì thực ra cậu không phải em trai Triệu Giản.
Cậu ta liếc mắt nhìn Triệu Giản mấy lần, Triệu Giản vội đỡ lời: "Đừng nghĩ lung tung, mau đi rửa mặt đi, tối nay ăn lẩu, nguyên liệu nấu ăn các anh mua hết rồi, lát nữa chú mày sẽ được ăn ngon, buồn bã gì cũng bay biến hết".
Cố Trường Đình cười nói: "Ăn nhiều quá là đầy bụng đấy".
Triệu Giản cười ngu ngơ, Cố Trường Đình lại nói: "Sao không thấy Trâu Tung với Tống Hữu Trình đâu nhỉ, lại đi đâu rồi không biết".
Triệu Giản đáp: "Hay là đi hú hí với nhau rồi".
Cố Trường Đình nói: "Hẹn hò? Sóng gió đã qua đâu mà đã đi hẹn hò?".
Đào Kỳ cũng không biết họ đi đâu, lúc cậu ta về hai người đó đã ra ngoài rồi.
Cố Trường Đình cùng Triệu Giản chuẩn bị nguyên liệu nhúng lẩu, Đào Kỳ rửa mặt xong cũng đi xuống hỗ trợ, ba người bận rộn một lát thì trời tối, vậy nhưng Trâu Tung và Tống Hữu Trình vẫn chưa về.
Triệu Giản nói: "Bà xã, em gọi điện họ họ xem nào, anh sắp đói lép cả bụng rồi".
Cố Trường Đình gật đầu, mở điện thoại bấm số Trâu Tung.
Lần đầu tiên gọi không ai nghe máy, lần thứ hai phải chờ một lúc lâu mới có người nhận cuộc gọi, là giọng của Trâu Tung, tiếng "Alo" nghe có vẻ hơi bực dọc.
Cố Trường Đình hỏi: "Các cậu đang ở đâu thế? Làm sao? Không xảy ra chuyện gì đấy chứ?".
Trâu Tung im lặng một lúc rồi nói: "Bọn mình không sao, cậu đừng lo, dạo này cậu bận lắm cơ mà?".
Cố Trường Đình hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì? Bọn mình đang chờ các cậu về ăn lẩu, muộn thế này rồi sao vẫn chưa về".
Trâu Tung đáp: "Mọi người ăn trước đi, chắc hôm nay bọn mình không về được đâu".
Cố Trường Đình cảm thấy kỳ lạ, nhưng Trâu Tung có vẻ đang rất vội, anh ta nói xong liền ngắt máy luôn, không hiểu rốt cuộc là bị làm sao.
Cố Trường Đình thầm nghĩ, chẳng lẽ bố Trâu Tung về nước rồi sao?
Triệu Giản nịnh nọt lại gần, hỏi: "Bà xã, thế nào rồi? Được ăn chưa, anh đói lắm rồi".
Cố Trường Đình lắc đầu nói: "Họ nói không về ăn đâu, chẳng biết có chuyện gì, hình như là hơi rắc rối".
Cuối cùng bữa lẩu chỉ có ba người ăn, Trâu Tung và Tống Hữu Trình không về, mãi hơn 11 giờ Cố Trường Đình cũng không thấy người đâu.
Cố Trường Đình lại gọi cho Trâu Tung, điện thoại tắt máy, gọi cho Tống Hữu Trình, cũng tắt máy nốt, thật không hiểu xảy ra chuyện gì.
Anh cảm thấy hơi lo lắng, Triệu Giản vội trấn an: "Yên tâm đi, chắc chắn không xảy ra chuyện gì đâu. Dạo này em bận quá, không nghỉ ngơi đúng giờ gì cả, mau ngủ trước đi".
Cố Trường Đình quả thực buồn ngủ lắm rồi, chuyện nhà họ Đào sắp kết thúc, anh cũng thoải mái hơn phần nào, tuy rất lo cho Trâu Tung, nhưng vừa ngả đầu xuống gối đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Triệu Giản hôn nhẹ lên trán Cố Trường Đình rồi đứng dậy tắt đèn đi ra ngoài, trốn vào một góc gọi điện thoại.
Đương nhiên là hắn lại gọi cho Đường Quý Khai, may mà hôm nay Đường Quý Khai vẫn chưa ngủ, nếu không kiểu gì cũng oán trách Triệu Giản một hồi.
Đường Quý Khai nói: "Sao tự nhiên lại gọi cho em, chẳng lẽ lương tâm thức tỉnh, nhớ đến thằng em này rồi à?".
Triệu Giản đáp: "Anh không rảnh để xàm với mày đâu, tra hộ anh xem có phải Tống Hữu Trình xảy ra chuyện gì rồi không".
"Vụ này mà còn phải tra á?". Đường Quý Khai nói, "Tất nhiên là xảy ra chuyện rồi, chuyện lớn là đằng khác".
Quả nhiên là Tống Hữu Trình, Triệu Giản đoán trúng phóc, dù sao Tống Hữu Trình cũng là nhân vật công chúng, đã thế còn cực kì nổi tiếng nữa, người sợ nổi tiếng heo sợ mập, ông cha nói cây to đón gió cấm có sai.
Triệu Giản nói: "Thế làm sao, vợ anh đang lo đây này".
Đường Quý Khai sở hữu một công ty giải trí, vì vậy tin tức rất nhạy bén, chuyện này hỏi Đường Quý Khai là chuẩn nhất.
Đường Quý Khai đáp: "Là thế này, chuyện dài lắm. Anh biết Tống Hữu Trình có một đàn em chứ? Đó là đối tượng dính scandal với anh ta".
Đương nhiên là Triệu Giản biết, chỉ là hắn không biết cô ta tên là gì.
Triệu Giản hỏi: "Có liên quan đến cô ta à?".
"Tất nhiên", Đường Quý Khai nói, "Đàn em này của Tống Hữu Trình tên là Phạm Hân Nhi, nhờ danh tiếng của Tống Hữu Trình nên dạo này nổi lắm, người ta còn gọi là gì mà chưởng môn ngọc nữ, nữ thần trạch nam (*) ấy, anh có hiểu không?".
(*) Chưởng môn ngọc nữ: Nữ nghệ sĩ sở hữu cả nhan sắc, tài năng, học thức lẫn khí chất. Nữ thần trạch nam: Thần tượng của các anh chàng suốt ngày ru rú trong nhà.
Triệu Giản: "Anh mày chịu, mau nói đi".
Đường Quý Khai nói tiếp: "Ha ha, tin đồn trong vụ này thì nhiều lắm, anh có biết trước đây Tống Hữu Trình đơn phương Phạm Hân Nhi không?".
"Hả?", Triệu Giản khó hiểu, nói: "Không phải bọn họ tạo scandal để quảng bá sao? Anh chẳng hiểu gì cả".
Tống Hữu Trình đẹp trai thì có đẹp trai thật, nhưng vì tính tình khó chịu nên lúc mới debut đã đắc tội người khác, từ đó bị đóng băng luôn, không thể nào thoắt cái hot lên được.
Tống Hữu Trình và Phạm Hân Nhi có cùng một quản lý, có thể coi Phạm Hân Nhi là đàn em của Tống Hữu Trình, cô ta thuộc dạng con gái ngây thơ trong sáng, đặc biệt là rất thấu tình đạt lý.
Lúc đó Phạm Hân Nhi an ủi Tống Hữu Trình, Tống Hữu Trình còn trẻ, lập tức phải lòng kiểu con gái dịu dàng thế này, còn từng tỏ tình với Phạm Hân Nhi nữa.
Nhưng khi đó Phạm Hân Nhi cũng chỉ mới debut, công ty đã xác định hình tượng rồi, đó là nữ thần trạch nam, phải hết sức thuần khiết đáng yêu. Phạm Hân Nhi không cần suy nghĩ đã từ chối Tống Hữu Trình, cô ta không muốn yêu đương, giờ chỉ muốn tập trung đóng phim thôi.
Tại vì nếu nữ thần trạch nam yêu đương thì chẳng phải một lũ trạch nam sẽ đau lòng chết đi sống lại hay sao, độ hot của Phạm Hân Nhi chắc chắn sẽ bị kéo xuống.
Tống Hữu Trình cứ thế thất tình.
Đường Quý Khai nói tiếp: "Sau đó Trâu Tung xuất hiện".
Triệu Giản càng nghe càng đau đầu, hỏi: "Còn có cả Trâu Tung á?".
Mặc dù nhà họ Trâu không nổi tiếng lắm nhưng cũng coi như có tiền. Trước đây Trâu Tung là một tay công tử bột, chi tiền rất mạnh tay, công ty gia đình có vài vụ làm ăn và đầu tư liên quan đến giới giải trí nên thường xuyên tiếp xúc với người trong giới.
Trước kia Trâu Tung rất lăng nhăng, phụ nữ bên cạnh không bao giờ thiếu, là một cậu ấm ăn chơi điển hình.
Có lần nhà sản xuất mời anh ta uống rượu, dẫn theo mấy cô gái, trong đó có Phạm Hân Nhi.
Mặc dù Trâu Tung không có cảm giác với dạng con gái ngây thơ trong sáng nhưng Phạm Hân Nhi rất biết ăn nói, Trâu Tung cũng hơi có ý với cô ta.
Nhà sản xuất liếc mắt một cái đã nhận ra, khi tiệc rượu kết thúc liền đưa cho Trâu Tung một tấm thẻ phòng, nói Phạm Hân Nhi đang ở trên lầu chờ anh ta.
Phạm Hân nhi đẹp nhưng diễn xuất không tốt lắm, sau khi debut bị chửi rất thảm, đang rất cần một kim chủ đập tiền vào. Vừa nhìn đã biết Trâu Tung là người hào phóng, hơn nữa ngoại hình cũng ưa nhìn, ít nhất cũng không phải một ông già đầu hói bụng bia hai cằm, Phạm Hân Nhi cảm thấy Trâu Tung là một kim chủ rất được.
Lúc đó Tống Hữu Trình vẫn chưa quên được Phạm Hân Nhi, đúng lúc hắn đang quay phim ở khách sạn đó, tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện giữa nhà sản xuất và Trâu Tung, tưởng Trâu Tung định dùng quy tắc ngầm với Phạm Hân Nhi.
Tống Hữu Trình không biết là chính Phạm Hân Nhi tự nguyện.
Lúc Trâu Tung định đi vào phòng khách sạn thì bị Tống Hữu Trình ngăn lại.
Trâu Tung uống say bét nhè, lúc đó không hiểu nghĩ thế nào mà lại hỏi Tống Hữu Trình có muốn hầu hạ mình không, nếu Tống Hữu Trình chịu thay thế Phạm Hân Nhi thì anh ta sẽ không tìm cô ta nữa.
Lúc đó Tống Hữu Trình giận điên lên, chẳng nói chẳng rằng bắt Trâu Tung vào phòng của mình.
Trâu Tung chưa bao giờ làm với đàn ông, anh ta luôn cho rằng, dù có làm với đàn ông đi nữa mình cũng sẽ ở trên.
Không ngờ hôm đó anh ta uống say lại bị một gã đàn ông làm.
Hôm sau tỉnh dậy, Trâu Tung eo nhức lưng đau, suýt nữa không nhớ đã xảy ra chuyện gì. Sau nghĩ nhớ lại thì sợ ngây người, mình không những bị đàn ông làm, đã thế bị làm còn cảm thấy sướng nữa, toàn thân lập tức lạnh toát.
Mà đáng sợ hơn là người đàn ông kia vẫn chưa đi.
Tống Hữu Trình vẫn chưa đi, cứ hồn nhiên như không, còn nói cho Trâu Tung biết hôm qua hắn đã chụp mấy bức ảnh của anh, nếu anh ta lại tìm Phạm Hân Nhi thì sẽ gửi ảnh cho người khác.
Còn có thể là ảnh gì nữa, tất nhiên là ảnh khỏa thân rồi. Trâu Tung giận nổ phổi nhưng không làm gì được, ủ ê cụp đuôi bỏ chạy.
Nhưng hai người không ngờ, sau này qua lại nhiều, Trâu Tung và Tống Hữu Trình lại bắt đầu hẹn hò.
Trâu Tung giữ thể diện, chỉ nói là sẽ bao nuôi Tống Hữu Trình, muốn làm kim chủ của Tống Hữu Trình.
Trâu Tung thực sự đập rất nhiều tiền giúp Tống Hữu Trình nổi tiếng, có lẽ là vì đập nhiều tiền quá nên chuyện này đến tai bố anh ta.
Nhưng Trâu Tung chơi bời lêu lổng cũng không phải ngày một ngày hai, bố anh ta cũng không định nhúng tay vào, chỉ nhắc nhở anh ta mấy câu. Không ngờ Trâu Tung chập mạch thế nào lại nói rằng mình thực sự nghiêm túc muốn ở bên Tống Hữu Trình, sau này sẽ kết hôn.
Bố Trâu Tung nổi trận lôi đình, Tống Hữu Trình chẳng qua chỉ là thằng nhóc nhà nghèo, một tay nghệ sĩ vô danh tiểu tốt mà thôi, không xứng đáng bước chân vào nhà họ Trâu. Bố Trâu Tung vẫn đang hy vọng Trâu Tung sẽ tìm được một người vợ môn đăng hộ đối.
Lúc đó bố Trâu Tung nhất quyết bắt anh ta chia tay với Tống Hữu Trình, nói phải đưa Trâu Tung ra nước ngoài để anh ta tỉnh táo lại.
Trâu Tung không chịu, anh ta tìm Tống Hữu Trình, hỏi hắn có đồng ý bó trốn cùng mình không.
Đường Quý Khai kể đến đây liền bật cười, nói bằng giọng điệu khoái trí: "Anh đoán xem Tống Hữu Trình nói thế nào? Anh ta là tên cặn bã, vậy mà lại nói là không muốn từ bỏ sự nghiệp, không thể đi theo Trâu Tung".
Có vẻ Triệu Giản cũng đã đoán được, bởi vì đúng là hai người họ đã chia tay.
Trâu Tung tốn nhiều tiền với hắn như vậy, sự nghiệp của Tống Hữu Trình vừa mới khởi sắc, nếu từ bỏ thì chẳng còn lại gì nữa.
Triệu Giản nói: "Thực ra anh có thể hiểu được".
"Hiểu gì?". Đường Quý Khai kinh ngạc nói, "Này lão Đường, không ngờ anh cũng là một tên cặn bã! Em phải mách anh dâu!".
Triệu Giản trợn trắng mắt, thế nhưng Đường Quý Khai không nhìn thấy.
Triệu Giản nói: "Tuy nhà họ Trâu không giàu lắm, nhưng nếu Tống Hữu Trình bỏ trốn cùng Trâu Tung thì người nhà họ vẫn dễ dàng tìm được thôi mà? Tống Hữu Trình nghèo rớt mồng tơi, không tiền không thế, anh ta lấy gì ra sống qua ngày với Trâu Tung chứ. Trốn được một ngày nhưng không trốn được cả đời".
Đường Quý Khai nói: "Thôi kệ, nói chung là cặn bã".
Lúc đó Tống Hữu Trình cũng đã suy nghĩ rồi, hắn không thể từ bỏ sự nghiệp, đúng như Triệu Giản nói, hắn không tiền không thế, dẫn Trâu Tung bỏ trốn thì biết lấy gì nuôi sống hai người.
Bố Trâu Tung sẽ dễ dàng tìm được bọn họ, dù Tống Hữu Trình từ bỏ sự nghiệp diễn xuất, chuyển sang nghề khác đi nữa, nhưng chỉ một câu nói của bố Trâu Tung cũng có thể khiến hắn thất nghiệp, thậm chí là bị kiện.
Tống Hữu Trình biết, với thực lực của mình lúc đó hoàn toàn không thể bảo vệ được Trâu Tung, dẫn Trâu Tung theo chẳng khác nào để anh chịu khổ, thà rằng để anh tiếp tục sống cuộc đời công tử nhà giàu còn hơn.
Có thể Trâu Tung cũng không hiểu cho hắn, nhưng ít nhất cuộc sống của anh cũng dễ dàng hơn một chút.
Đúng, Trâu Tung không thể hiểu được, khi nghe những lời Tống Hữu Trình nói lúc đó, lòng anh nguội lạnh. Anh không biết tại sao mình lại thích Tống Hữu Trình đến thế, cũng không biết liệu Tống Hữu Trình chỉ có một kim chủ là mình thôi hay không.
Trâu Tung chán chường theo bố ra nước ngoài, còn Tống Hữu Trình tiếp tục cày cuốc trong giới giải trí.
Chỉ một năm ngắn ngủi, Tống Hữu Trình đã nổi hẳn lên, người khác không biết một năm qua hắn sống như thế nào, cố gắng như thế nào mới hot được đến vậy. Quản lý thấy hắn ra sức thì vui lắm, có cây rụng tiền ai mà không hài lòng cơ chứ.
Công ty muốn Tống Hữu Trình hot hơn, thế là tạo tin đồn gán ghép hắn với đàn em Phạm Hân Nhi.
Phạm Hân Nhi vui vẻ chấp nhận, vì lúc đó Tống Hữu Trình nổi tiếng hơn cô ta nhiều.
Phạm Hân Nhi hỏi Tống Hữu Trình có muốn hẹn hò thật không, dù sao thì trước kia Tống Hữu Trình cũng từng tỏ tình với cô ta nên cô ta rất là tự tin.
Tống Hữu Trình từ chối, mặc dù hắn và Trâu Tung đã chia tay, nhưng trong lòng hắn chỉ có duy nhất Trâu Tung mà thôi.
Tống Hữu Trình nghĩ, một ngày nào đó, khi mình nhiều tiền như nhà họ Trâu, hắn sẽ đi tìm Trâu Tung, lúc đó hắn có thể bảo vệ anh, không cần phải sợ bất cứ thứ gì nữa.
Đường Quý Khai nói: "Chẳng phải Trâu Tung cũng về nước rồi sao? Chắc Tống Hữu Trình muốn quay lại với anh ta nên đăng Weibo thông báo rằng anh ta đã chia tay với đàn em Phạm Hân Nhi rồi".
Chuyện này thì Triệu Giản biết, Đường Quý Khai nói tiếp: "Nhưng chẳng hiểu bọn họ bàn bạc với nhau thế nào, hôm qua Phạm Hân Nhi tự nhiên đăng một status rất lạ, đại ý là Tống Hữu Trình và cô ta không hề chia tay trong hòa bình, Tống Hữu Trình ngoại tình trước, nhưng cô ta yêu Tống Hữu Trình nên không còn cách nào, chỉ có thể buông tay cho anh ta đi".
Triệu Giản nghe xong líu cả lưỡi, nói: "Cái giới này...đúng là phức tạp thật".
Đường Quý Khai nói: "Thế đã gọi gì là phức tạp, chẳng qua là đóng vai sen trắng, đâm người ta một nhát sau lưng thôi mà, trò vặt".
Cuối cùng Triệu Giản cũng hiểu, tức là vì bị Phạm Hân Nhi bất ngờ đâm một nhát nên Tống Hữu Trình gặp phiền phức to rồi.
Phạm Hân Nhi còn chơi bài xóa status ngay sau khi đăng, rồi đứng ra xin lỗi, trình bày là mình uống say quá nên đăng bài linh tinh, không có chuyện gì hết. Thế là fans của cô ta càng hăng máu, cho rằng Tống Hữu Trình có lỗi với cô ta, Tống Hữu Trình là tên cặn bã.
Quản lý của Phạm Hân Nhi còn đưa ra thông báo, nói dạo này Phạm Hân Nhi không khỏe, còn nói cô ta mắc bệnh trầm cảm, cần đi gặp bác sĩ tâm lý, hiện đang tìm cách giải tỏa áp lực mọi người chia sẻ trên Weibo.
Thế này khác nào nói rằng Tống Hữu Trình ngoại tình rồi đá Phạm Hân Nhi làm cô ta mắc chứng trầm cảm đâu.
Câu chuyện giữa cô gái dịu dàng si tình và gã trai bội bạc mặt dày vừa tung lên mạng đã bị bàn dân xâu xé tan tác.
Tống Hữu Trình và Phạm Hân Nhi có cùng công ty quản lý, nhưng vì Tống Hữu Trình quyết tâm muốn quay lại với Trâu Tung, thế nên công ty quyết định bỏ Tống Hữu Trình và giữ Phạm Hân Nhi, mọi chuyện đều không thuận lợi cho hắn.
Triệu Giản thở dài: "Hai người kia đúng là không thể khiến người ta bớt lo được. Mày giúp một tay đi".
Đường Quý Khai giãy nảy: "Anh lại sai em!".
Triệu Giản nói: "Mày được việc lắm cơ mà?".
"Hừ", Đường Quý Khai kiêu ngạo hừ một tiếng, nói: "Anh yên tâm, một cái cây rụng tiền to như Tống Hữu Trình, em đây bưng cả gốc về là cái chắc rồi, giờ bọn họ càng ầm ĩ càng tốt, không phải để ý, hai ngày nữa tình thế sẽ lật lại, vả mặt bôm bốp luôn, thế mới đã".
Triệu Giản nói: "Mày đừng đùa quá trớn là được".
Đường Quý Khai đáp: "Em còn lâu mới đùa quá trớn, người đùa quá trớn là anh thì có. Hôm nay anh đã rớt ngựa chưa? Anh dâu vẫn chưa phát hiện ra thân phận của anh à?".
Triệu Giản im lặng một lúc, nói: "Mày nghĩ tốt cho anh là anh đã biết ơn lắm rồi".
Đường Quý Khai nói: "Nhưng em thực sự không thể hiểu nổi, tại sao anh lại phải lừa anh dâu chứ. Anh ấy còn chẳng bận tâm đến chuyện anh là một gã trai quê nghèo, bỗng dưng trở thành cậu cả nhà họ Đường anh ấy cũng không đến nỗi tức giận đâu nhỉ? Em nghĩ vậy".
Triệu Giản lại tiếp tục im lặng, hồi lâu sau mới đáp: "Tò mò hại chết mèo đấy mày biết không?".
Đường Quý Khai nói: "Em có phải mèo đâu".
Triệu Giản bỗng hỏi một câu không đầu không cuối: "Dạo này ông thế nào?".
"Khỏe lắm". Đường Quý Khai đáp: "Du lịch nước ngoài về rồi, ăn ngon ngủ kĩ, hôm qua còn đi cưỡi ngựa đánh golf, dai sức hơn em nhiều".
Triệu Giản chỉ "Ừm" một tiếng.
Đường Quý Khai lảm nhảm mãi không ngừng, đột nhiên kêu "Á" lên như bừng tỉnh, nói: "Trời đụ trời đụ, ý anh là vì ông nội...?".
Triệu Giản nói: "Nếu mày đần thêm tí nữa thì anh cũng không biết phải nói chuyện với mày kiểu gì luôn đấy".
Đường Quý Khai hỏi: "Là ông nội phản đối hai anh sao? Nhưng sau khi ông về ông cũng không hỏi em anh đi đâu".
Triệu Giản đáp: "Không hỏi là vì hai ông cháu đã thỏa thuận xong rồi".
"Thỏa thuận gì, nói nghe xem nào, em tò mò quá".
"Ông nội không chấp nhận anh với Cố Trường Đình".
Đường Quý Khai cười nói: "Em hiểu em hiểu, chắc chắn là ông nói phải môn đăng hộ đối đúng không, môn đăng hộ đối mới là tiếng nói chung".
"Phải". Triệu Giản cũng cười, nói: "Ông nội bảo anh không được làm bậy, cho dù anh với Cố Trường Đình kết hôn đi nữa, cuộc hôn nhân cũng không kéo dài được bao lâu. Không chừng Cố Trường Đình còn chê anh nhà nghèo gì gì đó nữa".
"Thế là?". Đường Quý Khai hỏi.
"Thế là anh với ông nội cược với nhau, nếu trong vòng một năm bọn anh không xảy ra vấn đề gì, cũng không có ai ngoại tình thì có thể đưa Cố Trường Đình về nhà họ Đường".
Đường Quý Khai nói: "Một năm à, giờ mới được bao lâu?".
Triệu Giản nói: "Đương nhiên điều kiện tiên quyết là không được để Cố Trường Đình biết thân phận của anh. Ông bảo là, nếu Cố Trường Đình biết thì có thể sẽ bợ đỡ anh, đó không phải là tình cảm thật lòng nữa".
"Ha ha ha ha ha!", Đường Quý Khai cười phá lên, "Xin lỗi, em buồn cười quá, có phải dạo này ông nghiện phim Hàn không vậy".
Triệu Giản nói: "Mày đừng có cười khằng khặc như thế nữa, khó nghe chết đi được, tóm lại chuyện là như vậy, nhớ phải giữ bí mật cho anh đấy biết chưa?".
"Hiểu rồi hiểu rồi". Đường Quý Khai nói tiếp, "Mà em hỏi tí, nếu trong vòng một năm Cố Trường Đình biết thì sao?".
Triệu Giản rầu rĩ: "Biết cậu ba nhà họ Giang không?".
"Biết chứ, anh ta lớn lên cùng anh mà, suốt ngày đến nhà chúng ta chơi, rồi cướp đồ chơi của em! Cướp đồ ăn vặt của em! Cướp cả chăn của em nữa! Em nhớ anh ta cả đời!'. Đường Quý Khai càng nói càng hăng.
Triệu Giản đáp: "Đúng rồi đấy. Ông nội thích hắn lắm, mày không biết à? Chỉ giỏi giả vờ giả vịt, trước mặt ông toàn đóng vai thỏ trắng. Ông bảo là thấy hắn cũng được, muốn hai nhà kết thông gia. Nếu bị lộ thì sẽ về cưới luôn...".
"Phụt!". Đường Quý Khai đang uống nước, nghe xong phun hết ra ngoài, ho khù khụ một lúc lâu mới lấy được giọng: "Chúc mừng lão Đường, ha ha ha, anh đã bao giờ gặp thỏ trắng cao 1m8 chưa? Thỏ đột biến gen à? Đẹp quá ha, em còn chẳng dám nghĩ tới luôn".
Triệu Giản nói: "Anh nói xong hết rồi, mày đi giải quyết vụ Tống Hữu Trình đi, anh phải về ôm vợ ngủ đây".
Đường Quý Khai nói: "Lại còn ôm vợ ngủ nữa, hèn nó vừa thôi, bước thứ mấy rồi?".
Triệu Giản không thèm nói chuyện với Đường Quý Khai nữa, dứt khoát ngắt máy rồi rón rén vào phòng, ôm Cố Trường Đình ngủ.
Chương 27.2: Bước thứ mấy rồi
Dịch: Kogi
Sáng sớm hôm sau, Cố Trường Đình tỉnh dậy trước, còn Triệu Giản vì bận hóng hớt showbiz nên ngủ khá muộn, giờ này vẫn chưa dậy, thậm chí còn không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức.
Chẳng mấy khi Cố Trường Đình dậy sớm hơn Triệu Giản, anh nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị xuống lầu nấu bữa sáng.
Đánh răng rửa mặt và thay quần áo xong, từ phòng tắm bước ra, anh vẫn thấy Triệu Giản ngủ ngon lành, cuộn chăn thành một cục ôm vào lòng, chắc là coi nó thành anh rồi.
Cố Trường Đình buồn cười, lại gần cúi xuống hôn nhẹ lên môi Triệu Giản.
Lần đầu tiên hôn trộm thế này, anh cảm thấy mặt mình nóng như sắp bốc cháy đến nơi. Triệu Giản ngủ say quá hoàn toàn không biết mình bị đánh lén.
Hôn xong, Cố Trường Đình cuống quýt chạy ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại rồi xuống lầu làm bữa sáng.
Đào Kỳ dậy muộn hơn, lúc cậu ta dụi mắt đi ra thì đã thấy Cố Trường Đình nấu xong bữa sáng rồi.
Cố Trường Đình nói: "Đào Kỳ, mau lại ăn đi, tối qua em chẳng ăn được mấy, giờ đã đói chưa?".
Vì tâm trạng không vui nên tối qua Đào Kỳ ăn không nhiều, bây giờ quả thực khá đói bụng, nhìn bữa sáng thơm ngào ngạt liền chạy vội đến ngồi xuống ăn.
Đào Kỳ nói: "Cảm ơn anh".
Cố Trường Đình đáp: "Không cần cảm ơn. Hôm nay em có bận không? Buổi trưa qua chỗ anh ăn cơm đi, nghe thư ký nói đối diện công ty mới khai trương một cửa hàng bánh ngọt, buổi trưa mua thử ăn xem thế nào, em thích bánh ngọt không?".
Đào Kỳ biết Cố Trường Đình lo cho mình nên mới rủ cậu cùng đi ăn cơm trưa. Đào Kỳ cảm động muốn rớt nước mắt.
Hôm nay cậu ta có tiết học vào buổi sáng, chiều không có việc gì, liền gật gật đầu: "Vâng, học xong em sẽ đi tìm anh".
Cố Trường Đình nói: "Buổi trưa anh sẽ bảo Triệu Giản xuống lầu chờ rồi đưa em lên".
"Vâng ạ".
Suýt nữa thì Triệu Giản ngủ dậy muộn, lúc hắn tỉnh dậy thì Đào Kỳ và Cố Trường Đình đã ăn sáng xong rồi.
Triệu Giản vội mặc quần áo rồi vệ sinh cá nhân, cầm đồ ăn sáng vừa đi đường vừa ăn.
Chuyện nhà họ Đào đã gần như đã xong xuôi, giờ đang cố giãy chết nhưng không làm được trò trống gì. Hiện tại ngày nào Cố Trường Đình cũng bận rộn với các dự án hợp tác với nhà họ Đường. Vì biết tin nhà họ Cố và nhà họ Đường hợp tác nên rất nhiều công ty tìm đến chủ động muốn hợp tác với Cố Trường Đình, mấy hôm nay anh cực kì bận, các case dự bị chất một chồng dày, cần phải chọn lọc kĩ càng.
Bọn họ vừa đến công ty, Triệu Đan Tinh đã xuất hiện báo cáo: "Cố tổng, ngài Lê đến rồi, tôi đã mời anh ấy vào phòng họp, Cố tổng có qua đó ngay bây giờ không?".
Cố Trường Đình nói: "Giờ qua luôn, những người khác chuẩn bị xong chưa?".
"Xong hết rồi ạ". Triệu Đan Tinh đáp.
Hôm nay sẽ tiến hành ký kết một hợp đồng quan trọng, vì vậy ngoại trừ Cố Trường Đình tham dự còn có một số vị quản lý cấp cao khác.
Tất nhiên là ông Cố không ra mặt, hôm qua bị Cố Trường Đình chọc tức, thế là lại bắt đầu chơi bài ra oai phủ đầu. Ông ta không biết rằng mình không đến Cố Trường Đình còn vui hơn.
Lúc Cố Trường Đình đi vào thì đã thấy ngài Lê ngồi đó.
Ngài Lê có thể coi là tiền bối trong giới kinh doanh, thế nhưng nhìn có vẻ còn rất trẻ, thậm chí còn không đoán ra số tuổi thật. Ngài Lê mặc bộ âu phục màu đen thể hiện rõ sự trang trọng, trông vô cùng chín chắn lõi đời.
Ngài Lê không thích cười, nhưng cũng không quá khắt khe, vừa nhìn thấy Cố Trường Đình đã đứng dậy bắt tay với anh.
Cố Trường Đình mời ngài Lê ngồi, sau đó mình cũng ngồi xuống theo. Anh ngoảnh lại nhìn như một thói quen, cứ tưởng Triệu Giản đang ở đằng sau, nhưng không ngờ lại không thấy hắn đâu.
Triệu Giản vốn định đi vào theo Cố Trường Đình, nhưng nhác thấy bóng ngài Lê liền lập tức đi ra. Vì trước đây hắn đã từng gặp ngài Lê, nếu bây giờ chạm mặt thì kiểu gì cũng lộ tẩy. Thế là hắn lặng lẽ lui ra ngoài mà không để ngài Lê chú ý.
Triệu Đan Tinh cầm tài liệu chuẩn bị vào phòng họp, thấy Triệu Giản đứng ở ngoài, cô ngạc nhiên hỏi: "Anh Triệu, sao anh không vào?".
"Cô cứ vào đi, tôi không vào đâu, hình như tôi...bị tiêu chảy".
Triệu Giản không biết mình giả vờ đau bụng bao nhiêu lần rồi nhưng cũng kệ, nói xong hắn đi thẳng về phòng làm việc của Cố Trường Đình chờ anh.
Triệu Giản cảm thấy mình sống thực sự không dễ dàng gì, ngày nào cũng có nguy cơ lộ tẩy, ngày nào cũng lo lắng đề phòng, mà hắn còn phải sống kiểu này những một năm nữa.
Cố Trường Đình không tìm được Triệu Giản, nhưng ngài Lê đã ngồi xuống, anh cũng không tiện ra ngoài, thế là đành tiếp tục tiến hành ký kết hợp đồng.
Vì điều khoản trong hợp đồng chia ra làm nhiều mục nên thời gian họp khá dài. Ngài Lê có vẻ là một người kĩ tính, vậy cũng tốt, kẻo ký xong hợp đồng rồi lại xảy ra bất đồng gì.
Lúc đầu Cố Trường Định định nhờ thư ký Triệu Đan Tinh xuống đón Đào Kỳ, nhưng Triệu Đan Tinh lại dự họp cùng nên không giúp được. Thế là cô gọi điện dặn quầy lễ tân rằng, nếu Đào Kỳ tới thì để cậu ta vào.
Tan học Đào Kỳ lập tức đến công ty Cố Trường Đình, vì là lần đầu đến đây nên cậu ta rất tò mò.
Công ty của Cố Trường Đình thực sự không bì được với công ty điện ảnh của Đường Quý Khai, nó nhỏ hơn rất nhiều, thế nhưng Đào Kỳ vẫn rất thích thú.
Cậu đến quầy lễ tân, nhân viên ở quầy đưa cho cậu một tấm thẻ nhỏ, sau đó cho cậu vào.
Dựa theo lời Cố Trường Đình, Đào Kỳ đi tháng máy lên tìm Cố Trường Đình và Triệu Giản.
Triệu Giản đang ở trong phòng làm việc của Cố Trường Đình, vẫn không biết Đào Kỳ đã đến.
Đúng lúc đó, Cố Trường Đình và ngài Lê cũng ký hợp đồng xong, có vẻ ngài Lê còn việc khác nên phải đi luôn.
Cố Trường Đình tiễn ngài Lê đến cửa thang máy, bắt tay chào tạm biệt, sau đó quay về tìm Triệu Giản.
Ngài Lê dẫn theo vệ sĩ đi xuống tầng hầm bãi đỗ xe, chuẩn bị lái xe rời đi.
Không ngờ thang máy vừa đến, cửa mở ra, bên trong có một thiếu niên đang hớn hở chuẩn bị đi ra, nhưng vừa nhìn thấy ngài Lê lập tức sợ ngây người.
Ngài Lê cũng hơi bất ngờ nhưng không lộ rõ qua nét mặt.
Đào Kỳ trợn tròn mắt, quên cả bước ra. Hết thời gian cửa thang máy sẽ tự động đóng lại, ngài Lê giơ tay chặn cửa thang máy, vừa đi vào vừa nói với đám vệ sĩ đằng sau: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu chủ, các cậu ra xe chờ tôi trước".
"Vâng". Đám vệ sĩ đồng thanh đáp, nhìn cửa thang máy đóng lại rồi đợi chuyến sau lên.
Không gian trong thang máy hơi tối, Đào Kỳ so vai rụt cổ, không dám nhìn ngài Lê.
Ngài Lê tiến lại gần cậu, nói: "Đã biết lỗi chưa?".
Đào Kỳ cúi gằm mặt, lúc này mới ngẩng lên khẽ gọi: "Ba...".
Ngài Lê nói: "Con đúng là thằng nhóc bướng bỉnh, sao nói đi là đi luôn, định làm ba sợ chết khiếp à?".
Đào Kỳ từng nói cậu ta có một người cha nuôi, thực ra đó chính là ngài Lê.
Cậu lại im lặng, cúi mặt nhìn chằm chằm mũi giày của mình.
Ngài Lê vỗ vỗ đầu cậu, sau đó nâng cằm Đào Kỳ lên để cậu phải ngửa mặt nhìn thẳng vào mình, nói: "Sao gầy đi nhiều thế này?".
Đào Kỳ hơi bối rối, nơi bị ngài Lê chạm tay vào nóng bỏng, cậu vội vàng gạt tay hắn ra, nói: "Con còn có việc, con đi trước đây".
"Con còn muốn đi đâu nữa?". Ngài Lê bất mãn nói: "Không thể nghe lời một chút sao?".
Đào Kỳ vừa trốn khỏi nhà ngài Lê đã lập tức cho người đi tìm, tìm bao lâu mới dò ra tin tức, không ngờ Đào Kỳ lại đi làm nghệ sĩ.
Ngài Lê liên hệ với quản lý của Đào Kỳ, ông ta tưởng ngài Lê ưng mắt Đào Kỳ, định chơi quy tắc ngầm với cậu, thế là định đưa cậu lên giường để nịnh bợ ngài Lê.
Ngài Lê biết gã quản lý hiểu lầm nhưng hắn cũng lười giải thích, bây giờ hắn chỉ muốn tìm được Đào Kỳ. Hắn không hiểu sao Đào Kỳ lại bỏ trốn, nghĩ nát óc cũng không ra.
Không ngờ Triệu Giản cũng hiểu lầm ngài Lê, tưởng hắn là một gã mặt người dạ thú định chơi quy tắc ngầm với Đào Kỳ, hôm đó Đào Kỳ không đến hộp đêm nên tránh được ngài Lê một lần.
Hôm nay ngài Lê đến ký hợp đồng, không ngờ lại tình cờ gặp Đào Kỳ ở đây.
"Ba, con lớn rồi, con có thể sống tự lập được rồi".
Ngài Lê ngạc nhiên, rõ ràng xưa nay Đào Kỳ luôn rất ngoan ngoãn, sống thoải mái trong sự che chở của hắn, không hiểu sao tự nhiên lại bỏ nhà ra đi, hắn cảm thấy hơi tức giận, nhớ tới quản lý cũ của Đào Kỳ lại càng tức giận hơn, cái gã đó dám gọi Đào Kỳ đi tiếp rượu, giới giải trí hỗn loạn đến mức nào ngài Lê thừa biết. Nếu Đào Kỳ gặp phải phần tử xấu, nhỡ bị làm sao chẳng phải cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt ư?
Ngài Lê nghiêm mặt, nói: "Đừng bướng nữa, đi theo ba, ba đưa con về nhà".
Đào Kỳ không chịu, cự lại: "Không, giờ con còn có việc, không về nhà được".
Ngài Lê giận đùng đùng kéo cổ tay Đào Kỳ chất vấn: "Công việc gì? Tiếp rượu hay là lên giường với người ta? Con không biết chuyện đó nguy hiểm chừng nào".
Đào Kỳ sững người, cậu không ngờ ngài Lê lại biết những chuyện đó. Đúng là trước đây quản lý có ép Đào Kỳ đi tiếp rượu, nhưng cậu toàn kiếm cớ từ chối, chưa làm chuyện gì vượt quá giới hạn, cậu cũng đâu muốn ngài Lê mất mặt.
Ngài Lê nhận ra mình nói hơi quá lời, vội bổ sung: "Ngoan, Kỳ bướng bỉnh ngoan, là ba lỡ lời, nhưng ba thực sự rất lo cho con, con biết không? Theo ba về nhà được không?".
Đào Kỳ cúi gằm mặt để lộ ra phần gáy trắng trẻo, cậu nói: "Con...không muốn về".
Ngài Lê thở dài đầy bất lực nói: "Con nói cho ba biết, tại sao còn không muốn về, có phải đang giận gì ba không? Ba đã làm gì sai để Kỳ bướng bỉnh của ba không vui, con nói đi, ba sẽ nhận lỗi mà, được không?".
Đào Kỳ nghe xong lông mày nhíu chặt lại, đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt ngài Lê, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Mặc dù bình thường ngài Lê luôn gắn với hình tượng nghiêm túc và lạnh lùng, nhưng khi ở trước mặt Đào Kỳ thì lại vô cùng dịu dàng và kiên nhẫn, nếu người ngoài chưa nhìn thấy biểu cảm này thì chắc không thể tin rằng ngài Lê còn có thể dịu dàng đến thế.
Tim Đào Kỳ như nghẹn lại, nói: "Chẳng phải ba sắp kết hôn rồi sao?".
Ngài Lê bật cười, nói: "Là vì chuyện này sao? Con yên tâm, ba đã nói chuyện với cô Trương rồi, cô ấy sẽ đối xử tốt với con, nếu cô ấy có gì không phải thì con cứ mách ba, được không? Hơn nữa dù ba có kết hôn đi nữa, sau này vẫn là hai chúng ta ở với nhau, cô Trương sẽ không ở cùng chúng ta mà".
Hai người đang đi thang máy xuống bãi đỗ xe tầng hầm, nhưng khi thang máy đến nơi, hai người mải nói chuyện quá, cửa mở mà cũng không ai đi ra ngoài, cửa thang máy lại đóng lại bọn họ cũng không hề phát hiện ra.
Đào Kỳ nhìn ngài Lê chăm chú, ngài Lê thấy dáng vẻ tội nghiệp của cậu hình như là bị chọc cười, thế là kéo cậu lại dỗ: "Thôi được rồi, thế này được chưa?".
Đào Kỳ mím môi, cậu được ngài Lê ôm vào lòng, mùi hương nước hoa Cổ Long thoang thoảng vô cùng quen thuộc toát lên phong cách trưởng thành.
Đào Kỳ bỗng giơ tay lên vòng quanh cổ ngài Lê.
Ngài Lê ôm cậu cười nói: "Giờ thì biết làm nũng rồi à?".
Không phải Đào Kỳ định làm nũng, cậu chợt ngửa mặt lên níu cổ ngài Lê xuống rồi hôn lên môi hắn.
Biến cố xảy ra quá nhanh, ngài Lê ngẩn người, vẫn ôm Đào Kỳ không phản ứng kịp.
Đào Kỳ cũng rất bất ngờ vì mình tập kích thành công, nhưng cậu nhanh chóng cổ vũ chính mình, đánh bạo vươn lưỡi ra luồn vào khuôn miệng hơi hé của ngài Lê, nhưng vì không có kinh nghiệm nên đầu lưỡi va vào răng của hắn, đau quá nên lập tức giật mình rụt lại.
"Tinh" một tiếng, cửa thang máy lại mở ra, nhưng người bên trong vẫn không hề phát hiện.
Trùng hợp làm sao, người đang đứng ngoài lại chính là Cố Trường Đình và Triệu Giản.
Cố Trường Đình họp xong liền đi tìm Triệu Giản, Triệu Giản nói hắn đau bụng nên không dự họp được, Cố Trường Đình không hề nghi ngờ. Hai người định đi xuống đón Đào Kỳ, nhưng không ngờ quầy lễ tân gọi điện thoại báo Đào Kỳ đã lên trên đó được một lúc rồi.
Cố Trường Đình không thấy Đào Kỳ nên tưởng cậu ta lạc đường, đang định cùng Triệu Giản đi tìm Đào Kỳ thì tình cờ gặp ngay ở thang máy.
Không những thế tình cảnh còn hết sức kì quặc...
Trong buồng thang máy chỉ có ngài Lê và Đào Kỳ, ngài Lê ôm Đào Kỳ và đang hôn cậu.
Cố Trường Đình nhìn thấy cảnh này đã kinh ngạc lắm rồi, đã thế Đào Kỳ còn nhíu mày như thể đang rất đau khổ, trông không có vẻ gì là cam tâm tình nguyện cả mà giống như bị cưỡng hôn hơn.
Nhưng thực ra là Đào Kỳ bị rách lưỡi, đau quá nên mới trông giống như bị ép buộc. Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại, rõ ràng Đào Kỳ mới là người cưỡng hôn ngài Lê.
Cố Trường Đình sững người mất mấy giây, cửa thang máy sắp đóng lại anh mới phản ứng lại.
Mặc dù ngài Lê là đối tác hợp tác, nhưng Đào Kỳ là em trai Triệu Giản, Đào Kỳ bị cưỡng hôn, Cố Trường Đình rất tức giận, anh lập tức đi vào kéo Đào Kỳ ra chắn sau lưng mình.
Ngài Lê và Đào Kỳ đều sững sờ, ngài Lê thực sự không ngờ được Đào Kỳ lại hôn mình.
Còn Đào Kỳ cũng thực sự không ngờ, cảnh mình cưỡng hôn ngài Lê lại bị Cố Trường Đình và Triệu Giản bắt gặp.
Môi Đào Kỳ còn vương vết máu mờ ám, vẻ mặt hốt hoảng, trông giống hệt dáng vẻ bị cưỡng hôn. Triệu Giản thấy vậy cũng hiểu lầm, hoàn toàn coi ngài Lê thành kẻ mặt người dạ thú, không cần biết ngài Lê có nhận ra mình hay không, suýt nữa hắn xông lên đấm ngài Lê một cú.
Đào Kỳ vội ôm chặt Triệu Giản kêu lên: "Đừng...đừng đánh, là, là em cưỡng hôn chú ấy".
Triệu Giản và Cố Trường Đình ngạc nhiên nhìn Đào Kỳ. Cố Trường Đình không thể tin nổi, sao tự nhiên Đào Kỳ lại hôn một người lạ?
Lúc này ngài Lê mới lấy lại tinh thần, nhìn thẳng về phía Đào Kỳ. Cậu sợ hãi trốn sau lưng Triệu Giản, dù sao Triệu Giản cũng cao to, hơn nữa vai còn rộng, có thể hoàn toàn che khuất Đào Kỳ, còn Cố Trường Đình thì không thể.
Đào Kỳ trốn kĩ xong mới tìm lại được chút dũng khí, nói: "Tình cảm tôi dành cho chú là như vậy đấy, thế nên không về nhà với chú được, giờ chú biết...biết rồi, thì đi đi".
Không chỉ Cố Trường Đình và Triệu Giản cảm thấy kinh hãi mà ngài Lê cũng khiếp sợ không kém.
Hắn vừa mới bị Đào Kỳ hôn xong thì cậu đã trốn ngay ra sau lưng người đàn ông khác.
Đào Kỳ đúng là hại chết Triệu Giản, ban nãy ngài Lê còn chưa chú ý đến hắn, bây giờ nhìn thấy cũng giật mình, trước đây ngài Lê từng gặp Triệu Giản, thậm chí còn hợp tác với nhau, làm sao không nhận ra hắn được chứ.
Triệu Giản lập tức nói: "Ngài Lê, tôi không biết giữa anh và Đào Kỳ có hiểu lầm gì, nhưng Đào Kỳ là em trai tôi, mong anh nể mặt".
Ngài Lê nhìn Triệu Giản, rồi lại nhìn Đào Kỳ, sau đó đáp: "Hiểu lầm nhỏ thôi, hôm nay tôi xin phép đi trước, khi nào Đào Kỳ bình tĩnh lại tôi sẽ tìm cậu ấy sau".
Ngài Lê nhanh chóng rời đi, lúc này Đào Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Trường Đình hỏi: "Đào Kỳ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?".
Đào Kỳ ấp úng, mặt đỏ bừng. Phần vì xấu hổ, phần vì sợ, cậu ta không dám nói ngài Lê là cha nuôi của mình, vì cậu ta và Triệu Giản bắt tay nhau lừa Cố Trường Đình, giờ mà nói ra thì chẳng phải lòi đuôi sao?
Đào Kỳ không dám nói, Cố Trường Đình thở dài, bảo: "Triệu Giản, không thì anh đưa em trai đi nói chuyện riêng đi".
Triệu Giản vội gật đầu: "Ừ, em đợi anh một lát, để anh nói chuyện với nó".
Triệu Giản kéo Đào Kỳ vào phòng nghỉ khóa cửa lại, hạ giọng hỏi: "Đào Kỳ, cậu đang làm trò gì vậy, sao tự nhiên lại cưỡng hôn ngài Lê?".
Đào Kỳ cúi thấp đầu, nói: "Đó là ba em...".
"Hả?".
Đào Kỳ nói: "Đó là cha nuôi của em".
Lúc này Triệu Giản mới hiểu, nhưng lượng thông tin quá lớn khiến hắn tạm thời không tiêu hóa nổi.
Mình vừa nói với cha nuôi của Đào Kỳ rằng cậu ta là em trai mình. Lúc đó ngài Lê trông có vẻ rất bình thản, nhưng chắc trong lòng đang thầm cười nhạo mình đây...
Triệu Giản vuốt mặt, cảm thấy hơi nhục.
Đào Kỳ nói: "Em thích chú ấy, chú ấy đối xử với em rất tốt".
Triệu Giản đau đầu, hỏi: "Nhưng chẳng phải anh ta là cha nuôi của cậu sao?'.
Đào Kỳ nói: "Nhưng bọn em không phải ruột thịt, em cũng chưa được vào hộ khẩu nhà chú ấy mà, chỉ gọi chú ấy là ba thôi".
Triệu Giản: "...", nghe cũng hơi có lý.
Đào Kỳ cúi đầu, nói tiếp: "Nhưng chú ấy không thích em, em biết, chú ấy yêu mẹ em nên mới đối xử với em tốt như vậy".
Triệu Giản: "...", lại một lượng thông tin khổng lồ nữa.
Triệu Giản cảm thấy mình khổ hết sức, giờ vẫn chưa được động phòng với bà xã, ba năm ôm hai đứa quả nhiên là giấc mộng viển vông, vậy mà lại...có ảo giác mình đang nuôi con trai.
Nhất là đứa con trai cả Đào Kỳ này, thoắt cái đã đến tuổi yêu đương rồi, được cái là tiết kiệm tiền sữa bột.
Triệu Giản và Đào Kỳ ở trong phòng nói chuyện hồi lâu, Cố Trường Đình sốt ruột quá liền gõ gõ cửa định đi vào, không ngờ phòng lại bị khóa.
Triệu Giản nghe thấy tiếng gọi cửa liền cong mông chạy đi mở, xun xoe nói: "Bà xã".
Cố Trường Đình nhìn Đào Kỳ cúi đầu ủ rũ, hỏi: "Thế nào rồi?".
Triệu Giản đáp: "À ờ...Không có gì không có gì, chuyện nhỏ thôi, Đào Kỳ mới 18 tuổi, đang độ tuổi yêu đương, tuổi này ai mà chẳng có mấy mối tình đơn phương chứ".
Triệu Giản phóng khoáng nói, Cố Trường Đình nhíu mày, đến mức cưỡng hôn người ta rồi mà còn gọi là yêu đơn phương à? Vậy thì đúng là đơn phương dữ đội thật.
Cố Trường Đình nhìn dáng vẻ ủ dột chán chường của Đào Kỳ, dứt khoát nói: "Đào Kỳ, lại đây, anh đưa em đi ăn, bánh ngọt mua về rồi, ăn đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt lên".
Tâm trạng Đào Kỳ lúc này quả thực vô cùng tệ, cậu cũng không hiểu mình bị đứt dây thần kinh nào mà lại cưỡng hôn ngài Lê nữa, gay to rồi.
Đào Kỳ ngon ngoãn đi theo Triệu Giản và Cố Trường Đình đi ăn trưa, để giúp cậu ta vui hơn mà Cố Trường Đình còn gọi một bàn đầy ắp đồ ăn.
Đào Kỳ uống chút rượu, chỉ là rượu nho mà thôi, nhưng cậu ta không biết mình khá nhạy cảm với chất cồn, mới uống hai ly đã say, lại bắt đầu khóc lã chã, nước mắt nước mũi đầm đìa. May mà bọn họ ngồi trong phòng riêng, nếu không chắc chắn sẽ bị cả đống người vây xem. Nhưng dù vậy nhân viên phục vụ vẫn gõ cửa đi vào xem xảy ra chuyện gì.
Triệu Giản rất mệt não, Cố Trường Đình an ủi Đào Kỳ, Đào Kỳ bắt đầu túm anh kể lể. Hắn rất sợ Đào Kỳ rượu vào lời ra, ngộ nhỡ cậu ta khai nhận thì chẳng phải lộ hết sao?
Cũng may Đào Kỳ không nói hớ, chỉ khóc lóc trình bày: "Em thích chú ấy lắm, làm sao bây giờ? Chú ấy không thích em thì phải làm sao? Chú ấy chỉ thích mẹ em, trước đây còn nói em giống mẹ như đúc!".
Ban nãy Triệu Giản bị lượng thông tin này làm cho choáng váng như thế nào thì bây giờ Cố Trường Đình cũng choáng váng hệt như vậy, anh sững sờ trợn tròn mắt.
Triệu Giản bị biểu cảm đáng yêu của Cố Trường Đình chọc cười, hắn đột nhiên sáp lại ôm eo Cố Trường Đình, nhân lúc anh chưa kịp phản ứng cúi xuống hôn chụt một cái lên môi anh.
Cố Trường Đình xấu hổ nói: "Đừng làm bậy".
Triệu Giản nói: "Bà xã à, yên tâm đi, nó khóc dữ thế kia không chú ý đến chúng ta đâu".
Hắn vừa dứt lời, con ma men Đào Kỳ bỗng vỗ bàn đánh rầm một cái, quát: "Em nhìn thấy rồi! Anh vừa mới gặm miệng anh Cố!".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip