Chương 20
Đầu ngón tay buông lỏng, Trần Đăng Dương đưa bài tập lại cho Thanh Pháp, nhìn đồng hồ một cái, Trần Bảo Ngôn trên lầu hẳn là cũng tan lớp rồi. Hắn đứng dậy chống thắt lưng mệt mỏi, hỏi: "Buổi chiều có vẽ nữa không?"
Thanh Pháp nói: "Có chứ."
Chút khoảnh khắc tươi đẹp yên ổn này lập tức tiêu tan, Trần Đăng Dương không kiên nhẫn nói: "Các cậu không thể vẽ nhanh lên sao?"
Thanh Pháp nói: "Vẽ quá nhanh không thể hiện được khí chất anh tuấn của cậu."
Một viên đạn bọc đường tương đối bình thường, nhưng Trần Đăng Dương cho là Thanh Pháp có ý với mình, cho nên vừa nghe liền biến thành lời ngon tiếng ngọt, hắn thấy mình hời, cùng Thanh Pháp lên lầu đón trẻ.
Tan lớp, nhóm trẻ con chạy ra như ong vỡ tổ, các vị phụ huynh đón con mình, khen biểu hiện trong lớp học và thiên phú âm nhạc của bảo bối không dứt miệng. Trần Đăng Dương nghĩ thầm, bây giờ cổ vũ giáo dục cũng quá lưu hành rồi.
Trần Bảo Ngôn cầm violin chạy đến, nhìn thấy Thanh Pháp liền vui vẻ: "Anh ơi, anh cũng tới đón em hả."
Thanh Pháp cầm đàn giúp cô bé, hỏi: "Có mệt không?"
"Hơi mệt, đau vai quá." Hai anh em trả lời câu hỏi rất giống nhau, Trần Bảo Ngôn cầm lấy bình nước uống nước, quay đầu hỏi Trần Đăng Dương, "Anh hai, em chơi đàn hay không?"
Thiệt cho em phải hỏi câu này, Trần Đăng Dương nói: "Trong lòng em không tự nhận xét được sao?"
Trần Bảo Ngôn thật ra cũng biết, nhưng các bạn khác đều được khen, cô bé cũng muốn. Lúc này không được khen thành công, cô bé nhỏ nhen nói: "Phụ huynh nhà người ta đều ở bên ngoài coi, anh chạy đi đâu hả? Sao mà biết em chơi không tốt?"
Hai anh em vừa đi vừa cãi nhau, đi tới trên đường vẫn chưa định được thắng thua, con một Thanh Pháp ở bên cạnh đau đầu, giải thích: "Em gái à, anh tìm em trai em làm người mẫu, nên anh ấy mới đi khỏi đó."
Trần Bảo Ngôn cảm thấy rất mới mẻ, khuôn mặt nhỏ biến đổi, lập tức quấn lấy Trần Đăng Dương nói líu lo, Trần Đăng Dương liền bắt đầu dao động, cái gì mà thay bảy, tám bộ quần áo, bày ra mười cái tư thế, chờ mua xong bữa trưa đã thành công lừa gạt trẻ nhỏ đến hôn mê.
Bọn họ mang theo mấy hộp đồ ăn về phòng vẽ tranh, phòng nghỉ ngơi vô cùng rộng rãi, hai cài bàn dài bốn mét bày ở giữa phòng, cặp sách áo khoác của mọi người đều ném ở trên đó. Xung quanh muốn ngồi thế nào cũng được, thậm chí có người bò trên bàn nằm nghỉ ngơi, hoặc ngồi xổm ở trên chỉnh lại vải vẽ tranh, làm nghệ thuật quả nhiên đều khá tùy hứng.
Thanh Pháp cũng không đứng đắn ăn cơm, ngồi được một lúc lại sang dịch sang bên cạnh, xem điện thoại, đùa giỡn cùng người khác một lúc, mãi mà không chạm đũa. Cậu cách mặt bàn rộng lớn nhìn Bùi Tri, trêu người ta: "Anh ăn chậm ghê á."
Bùi Tri ngẩng đầu lên: "Anh uống nước cũng chậm."
Cứ như vậy tẻ nhạt vài câu, Thanh Pháp cười đến nửa ngày, lấy ra một bịch bánh quy, rồi lại lấy một bịch hạt khô. Bùi Tri đổ bịch hạt khô vào trong món salad, vừa trộn vừa hỏi: "Đúng rồi, ACC năm nay em báo danh chưa?"
ACC là một cuộc thi thiết kế ở Mỹ, có chất lượng rất cao, hàng năm sẽ bố trí hai hạng mục thiết kế, năm nay đúng lúc đến phiên thiết kế thời trang và thiết kế trang sức. Mới vừa được nghỉ hè đã bắt đầu báo danh, hai tháng xét duyệt thông qua mới coi như báo danh thành công, nhận được tư cách dự thi.
Trần Đăng Dương ở bên cạnh nhớ tới lần đó ở phòng ngủ Thanh Pháp có thấy cúp ACC trong tủ, cậu được hạng ba giải thiết kế trang sức.
Thanh Pháp nói: "Gần đây không thấy thư, không biết sao nữa."
"Sáng sớm anh nhận được thông báo dự thi, chúng ta cùng nhau báo danh mà, chắc thời gian cũng không chênh nhau lắm." Bùi Tri nhắc nhở, "Nhớ về phải xem thử đấy, nhớ trả lời."
Thanh Pháp rất thận trọng, bình thường sẽ không quên việc quan trọng, chờ thu dọn mặt bàn sạch sẽ, cậu nằm sấp xuống gối lên cánh tay nghỉ trưa, ánh mắt đối diện với hộp bắp rang trên bàn.
Sau khi khai giảng vẫn chưa đi xem phim lần nào, bỗng nhiên muốn xem quá.
Còn chưa nghĩ ra gần đây đang chiếu phim gì, cánh tay thon dài vặn nắp ra, bốc ra một nắm bắp rang. Trần Đăng Dương cũng bốc ra một nắm, cùng Trần Bảo Ngôn nhai rồm rộp, hai anh em ăn hết cả hộp bắp.
Trần Đăng Dương vặn nắp lại, tiện tay ném một cái, trúng phóc vào thùng rác ở góc tường.
Thanh Pháp bĩu môi, xoay đầu sang một bên khác, liền thấy bài tập của mình. Cậu ngồi dậy, nhân lúc này kiểm tra lại, sửa những lỗi sai, còn lại hai bài không phát hiện ra chỗ nào có vấn đề.
Cậu liền xoay qua chỗ khác, thấy Trần Đăng Dương đang giúp em gái đọc bản nhạc, liền yên tĩnh chờ. Đợi hắn xử lý xong người nhỏ, người lớn là cậu đây lập tức nói: "Thầy Dương ơi, tiết âm nhạc kết thúc rồi đến tiết vật lý thôi."
Trần Đăng Dương ăn uống no đủ lại không thể nghỉ ngơi, gương mặt tuấn tú bất đắc dĩ, mà Thanh Pháp không hiểu được người đau lòng chút nào, đã dịch gần ghế, ra vẻ chuẩn bị kỹ càng nghiêm túc nghe giảng.
Làm gương cho người ta là phải chịu khổ cực, Trần Đăng Dương giác ngộ khá cao bắt đầu giảng bài. Có người đang yên giấc ngủ trưa, nên không thể cao giọng nói chuyện, hắn đè thấp cổ họng, sau khi giảm âm lượng âm sắc vốn trầm thấp lại càng trầm hơn.
Dần dần, bả vai hai người sát cạnh nhau, giống như ngày cậu bị sốt phải truyền nước biển, chẳng qua là Thanh Pháp hôm nay không có ngủ. Chờ xử lý xong hai xấp bài tập, Thanh Pháp tính toán, Trần Đăng Dương đã vì cậu giảng không ít bài, tổng cộng liên quan đến ba môn học.
"Cậu học giỏi ghê á." Cậu cảm thán tự đáy lòng.
Âm thanh quá nhỏ, Trần Đăng Dương nghe không rõ, còn cho là cậu có câu hỏi gì: "Có chỗ nào nghe không hiểu à?"
Mới vừa hỏi xong, Thanh Pháp bám vào vai hắn, ngẩng đầu ghé sát vào lỗ tai lặp lại câu nói kia. Học giỏi thật, câu nói mà vị trưởng bối nào gặp anh cũng nói, lúc này đi kèm với hơi thở của Thanh Pháp... Chợt trở nên động lòng.
Tai Trần Đăng Dương tê tê, thiếu chút nữa tiện tay ôm Thanh Pháp vào trong lồng ngực, hắn kìm chế, trả lời: "Học không khó, đầu óc không ngu ngốc chịu chăm chỉ là được, không giống như hội họa cần phải có thiên phú."
Đây giống như là một câu khách sáo đáp lại, nhưng với hắn là xuất phát từ đáy lòng. Thứ mỗi người coi trọng cũng khác nhau, có người thích khuôn mặt đẹp đẽ, có người thích tính cách tốt, hắn đương nhiên cũng thích những thứ này, mà thứ làm cho hắn yêu thích nhất chính là là ưu tú.
Tổng hợp ba thứ, Thanh Pháp có vẻ như đều có đủ.
Trần Đăng Dương nghĩ, khó trách làm hắn thích đến vậy.
Thời gian nghỉ ngơi vì giảng bài mà nhanh chóng trôi qua, Thanh Pháp sắp xếp gọn bài tập, nói: "Thầy Dương, tới lớp mỹ thuật đi!"
Trần Đăng Dương một phút cũng không nghỉ ngơi, sau giờ trưa gắng gượng tinh thần tiếp tục làm người mẫu, cũng may buổi xế chiều không dài, chỉ hai tiếng là kết thúc.
Hắn đứng dậy xem lướt qua tác phẩm mỗi người, nếu có ai vẽ không đẹp, hắn cần phải bảo vệ quyền lợi chân dung của mình một chút. Loanh quanh một vòng, hắn phát hiện ai với ai cũng vẽ rất giống nhau, chỉ có một bức thì khuôn mặt khá là rõ ràng, trọng điểm là đôi mắt, còn có bức thậm chí chỉ vẽ nửa khuôn mặt của hắn.
Cuối cùng vòng tới bên cạnh giá tranh của Thanh Pháp, Trần Đăng Dương hỏi: "Các cậu thuộc trường phái trừu tượng sao?"
Thanh Pháp cười vui vẻ: "Chỉ là một nửa thành phẩm thôi, hình người vẽ theo căn bản là được." Cậu gỡ tranh xuống nhét vào ống tranh, "Tuần sau lên lớp tui chụp tác phẩm hoàn chỉnh cho cậu xem."
Trần Đăng Dương nói: "Xấu thì khỏi chụp."
Ở phòng vẽ tranh này không có chuyện vẽ xấu, lý lịch của mọi người đều rất tốt, mà Thanh Pháp không khoác lác, muốn cho Trần Đăng Dương có niềm vui bất ngờ. Cậu dọn dẹp xong, sau đó lấy tiền lương người mẫu ra trả cho Trần Đăng Dương tổng cộng một trăm tệ.
Trần Đăng Dương không nghĩ tới sẽ có một ngày dựa vào việc tĩnh tọa mấy tiếng chỉ kiếm được một trăm tệ, mà bữa trưa đã tiêu hết hai trăm, hắn xòe tay nhận tiền, trong lòng bàn tay còn có một tờ giấy nhỏ.
"Đây là cái gì?" Thanh Pháp hỏi.
Trần Đăng Dương nói: "Phương thức liên lạc."
Thanh Pháp lập tức đã hiểu, nhất định là lúc Trần Đăng Dương dạo một vòng xem đã bị các bạn khác nhét cho, cậu hơi nhướng mày, trong miệng khẽ kêu "Ù uây".
Trần Đăng Dương không để ý, đi đến gian xếp đầy tượng điêu khắc tìm Trần Bảo Ngôn, chuẩn bị rút lui. Mọi người lục tục rời khỏi phòng vẽ tranh, thời gian còn sớm, ở đây là trung tâm thành phố, vì vậy mọi người túm năm tụm ba kết nhóm đi dạo phố.
Nhớ tới hộp bắp rang, Thanh Pháp cũng không muốn về nhà, hỏi Bùi Tri: "Chúng ta đi xem phim nhé?"
"Hôm nay không được, anh phải đi chợ." Bùi Tri và bà ngoại sống cùng nhau, hôm nay đến phiên y nấu cơm. Trần Bảo Ngôn ở bên cạnh nghe, chủ động nói: "Anh Tiểu Kiều ơi, em rảnh nè!"
Trước mắt cũng chỉ còn lại hai anh em nhà họ Trần, Thanh Pháp hoàn toàn không cân nhắc đến người hắn, dù sao cũng là người đến cả Hoàng Phi Hồng đại chiến Quỷ Cước Thất cũng có thể ngủ. Nhưng cậu rất vui vẻ với người em gái, đồng ý nói: "Đi thôi, anh mời em xem phim."
Thanh Pháp cùng Trần Bảo Ngôn ăn nhịp với nhau, tay lớn nắm tay nhỏ bước đi, vừa đi vừa bàn sẽ xem phim gì, đi ra ngoài mười mấy bước rốt cuộc mới nhớ tới còn có một người.
Bọn họ quay đầu lại nhìn, thấy Trần Đăng Dương cầm hộp đàn theo ở phía sau, nếu nói đáng thương, thì cái dáng người cao ngất kia oai phong hơn bất kỳ ai, nếu nói cô đơn, thì gương mặt lạnh nhạt biểu hiện người sống chớ tới gần, người quen cũng đừng chọc.
Thanh Pháp hiểu chuyện, nói: "Cậu về nhà trước đi, tui dẫn em gái cậu đi xem phim xong sẽ đưa cô bé về."
Trần Bảo Ngôn trực tiếp hơn: "Anh hai bái bai."
Trần Đăng Dương nuốt nước miếng, nuốt xuống sự tủi thân người khác nhìn không ra, một người sống cao to như hắn, mà cứ như vậy bị bỏ lại rồi còn bị đuổi đi? Dựa theo tính khí lúc thường, hắn không nói hai lời lập tức đón xe đi mất.
Nhưng lúc này không giống ngày xưa, một chút yêu thích đủ để làm người ta tăng cao tính nhẫn nại trên diện rộng.
Trần Đăng Dương tùy tiện tìm một lý do: "Nó đi cùng người khác tôi không yên lòng, đi cùng đi."
Thanh Pháp vốn sợ Trần Đăng Dương không có hứng thú, như vậy đương nhiên càng tốt, hai người kẹp Trần Bảo Ngôn ở giữa, cậu đeo ống tranh, Trần Đăng Dương cầm hộp đàn, chậm rãi tản bộ đến rạp phim.
Cuối tuần nhiều người, các quầy vé đều đang xếp hàng, Thanh Pháp và Trần Bảo Ngôn quyết định xem một bộ phim Disney người đóng. Tiến vào phòng chiếu phim, Thanh Pháp ngồi ở chính giữa, trước khi phim bắt đầu cậu và Trần Bảo Ngôn cùng thảo luận phiên bản hoạt hình, nhanh chóng vượt qua chênh lệch tuổi tác.
Trần Đăng Dương cảm giác bị cô lập, lấy điện thoại ra tìm thử cốt truyện, thật là không có sức lực mà.
Bắt đầu chiếu phim, trong phòng chỉ có màn ảnh lớn hắt ra tia sáng, thỉnh thoảng có một vài đứa nhỏ gào to. Thanh Pháp vừa thích xem phim, lại thích ăn khoai lát, lúc này cả người tràn đầy hạnh phúc. Mà Trần Đăng Dương từ nhỏ đã không thích xem phim, cho dù là đề tài gì, lúc đó Trần Sĩ Bá và Tiết Mạn Tư dẫn hắn đến rạp chiếu phim, hắn thường đi ra ngoài đợi.
Sau mười phút, ánh mắt Trần Đăng Dương chuyển đến đỉnh đầu người phía trước, cảm thấy đầu người ta hơi trọc.
Lại qua mười phút, thân thể cả ngày chưa nghỉ ngơi bắt đầu uể oải, phim lại thôi thúc, vì vậy nhắm mắt lại ngủ.
Khóe mắt Thanh Pháp chú ý tới trạng thái của Trần Đăng Dương, thấy hắn ngủ say, cậu lấy tay qua đỡ cằm Trần Đăng Dương, nhẹ nhàng đẩy đầu Trần Đăng Dương về phía mình, cũng cung cấp một bên vai.
Trần Đăng Dương dựa vào bả vai Thanh Pháp ngủ, hô hấp đều đều, còn yên bình hơn cả công chúa Bạch Tuyết trước khi bị hoàng tử hôn tỉnh. Thanh Pháp lại thấy hơi mệt, vì để bổ sung thể lực, thò tay lấy hộp bắp rang của Trần Đăng Dương ăn.
Mãi cho đến khi, tình tiết phim dần đẩy mạnh.
Bộ phim bước vào đoạn cao trào, mấy đứa nhỏ trong phòng kích động hét rầm lên. Trần Đăng Dương bị đánh thức, nhắm mắt lại hơi nhúc nhích một chút, lim dim một lát, hắn chậm rãi mở hai mắt ra.
Thanh Pháp nhỏ giọng hỏi: "Tỉnh rồi à?"
Trần Đăng Dương vẫn dựa vào, cái trán cọ vào cổ đối phương, nhỏ nhen nói: "Sao cậu lại ăn bắp rang của tôi?"
Thanh Pháp mới vừa lấy một miếng, nghe vậy cuộn tròn tay lên: "Cũng đã ăn hết đâu..."
Trần Đăng Dương duỗi tay tới, hơn nửa hộp bắp hắn không động vào, chỉ lấy miếng trong lòng bàn tay Thanh Pháp, cướp đi miếng đã được ủ ấm. Ăn vào trong miệng, hắn giả ngu nói: "Xin lỗi nha, không cẩn thận lấy mất của cậu rồi."
Hắn tựa vào vai người ta làm người ta vừa mệt vừa nóng, mái tóc cọ cọ làm da ngưa ngứa, lại còn dây dưa một hộp bắp rang, lúc này liền đóng vai người có lương tâm, nói: "Tôi trả lại cậu một miếng nhé."
Thanh Pháp không hiểu, chỉ cảm thấy Trần Đăng Dương lại đưa tay tới, thả vào tay cậu một cái gì đó tròn tròn. Trong mảnh ánh sáng nhạt kiểm tra, là một tờ giấy, mở ra là tờ giấy viết số điện thoại.
"Là sao?"
Trần Đăng Dương tỏ rõ thái độ: "Không giữ, không muốn."
Thanh Pháp hơi run: "Tại sao?"
Trần Đăng Dương ghé vào tai cậu, thấp giọng nói: "Đã thích người khác rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip