Chương 1.2: Chiếm hữu
Đêm thứ nhất ở nơi này, cậu ngủ không ngon.
Bụng thì đói, áo quần quá mềm, chăn rất dày, còn có mùi thơm ngào ngạt.
Khác biệt hoàn toàn so với sinh hoạt ở trong xóm nghèo, cậu chưa từng được ai đối xử cẩn thận như thế này.
Chim chóc bên ngoài cứ ríu ra ríu rít nghe đến phát phiền, chỉ cần nơi nào có cửa sổ, là có thể nhìn thấy hoa hồng diễm lệ nở rực trong sân.
Khôi Minh bị một loạt tiếng cười đánh thức, trên người cậu mặc một bộ đồ ngủ ngắn tay to rộng, bộ quần áo gần như bao phủ toàn bộ cơ thể cậu. Khôi Minh đi ra ngoài, khi đẩy cửa lớn ra, cậu nhìn thấy chị gái xinh đẹp đang ngồi trên ghế, bên cạnh còn có một lão già lùn tịt, ông ta có một bộ râu trắng thật dài, mặc một bộ Đường Sơn màu xám.
Ông ta thật lùn, thậm chí chỉ cao bằng một đứa bé như cậu, lúc ngồi trên ghế chân không chạm đất.
Ông ta thấy cậu thì cười một cách hưng phấn.
"Ui chao, đây là đứa bé ma cà rồng mà cháu nói đúng không?"
Tay Khuynh Thành đang dùng dây thừng buộc chặt một bó hoa hồng, cô mỉm cười nhìn Khôi Minh: "Đúng vậy, đáng yêu lắm đúng không?"
"Đáng yêu, đáng yêu lắm ha ha ha, cuối cùng cháu cũng có bạn rồi, cậu nhóc này có thể ở bên cháu một thời gian dài đấy."
Cậu không biết bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ nghe thấy cô nói hai từ đáng yêu.
Cậu... mới không đáng yêu.
"Tiểu Minh lại đây đi, để chị giới thiệu một chút cho em biết, đây chính là ông Tiểu Ải Đầu, công nhân phụ trách vận chuyển hoa hồng, về sau em sẽ thường xuyên gặp mặt ông ấy."
Khôi Minh đi qua, nghiêm túc hỏi: "Công nhân vận chuyển hoa hồng là sao ạ?"
Cô chỉ vào những bông hoa hồng bị hái xuống đặt ở trên bàn, "Hoa nở quá nhiều, vậy nên chị muốn mang chúng đến cửa hàng bán hoa, bán cho những ai cần mua. Ông ấy sẽ phụ trách vận chuyển hoa hồng gửi cho chủ của những cửa hàng bán hoa."
Tiểu Ải Đầu hớn hở cười với cậu, "Thằng nhóc này nhìn như ông cụ non ấy, thấy ông cũng không hề sợ chút nào."
"Cháu cũng thấy vậy, thằng bé có vẻ trưởng thành hơn so với tuổi của mình."
Ông lão khẽ kêu lên một tiếng, "Thằng nhóc này là ma cà rồng đó, cháu đã cho nó uống máu chưa?"
Khuynh Thành lúc này mới sửng sốt, "Ông không nhắc là cháu quên mất."
Cô quay đầu nhìn cậu hỏi: "Em muốn uống máu sao?"
Cậu ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt lướt qua bả vai loã lồ, sắp nhịn không được làm lộ răng nanh sắc nhọn, thế nhưng cậu lại lắc đầu nói không muốn.
Hai mắt Khuynh Thành nháy mắt di chuyển, cô lập tức vươn cánh tay ra đặt ở bên miệng cậu. Đôi mắt Khôi Minh đột nhiên trở thành màu đỏ, há to miệng để lộ răng nanh sắc nhọn. Điều này làm cho cả hai trở nên khiếp sợ, Khuynh Thành nhanh chóng rút tay trở về.
Màu đỏ trong con ngươi dần dần biến mất, cậu hoảng sợ lắc đầu nói xin lỗi, "Xin... xin lỗi."
Cô đột nhiên vươn tay về phía cậu, Khôi Minh vội vàng nhắm mắt lại, cô vậy mà lại nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cậu.
"Muốn uống thì nói, chịu đựng để làm gì? Chị biết em là ma cà rồng mà, em chờ chị một lát."
Khuynh Thành đứng dậy cầm cái tẩu trên bàn, nhìn thoáng qua Tiểu Ải Đầu, "Giúp cháu trông chừng thằng bé một lát nhé."
"Cháu yên tâm, cứ giao thằng bé cho ông."
Thấy cô đi đến hậu hoa viên, lúc này Tiểu Ải Đầu mới nở một nụ cười hiền từ có chút ngốc nghếch, "Con bé dịu dàng lắm đúng không, nhóc vẫn là một đứa trẻ, cần gì phải cố chịu đựng như vậy? Ma cà rồng cũng là một sinh mệnh, huống chi chúng ta cũng chẳng phải con người, hà tất gì phải kiềm nén dục vọng của chính mình."
"Ở đây, nhóc chỉ cần nghe lời con bé là được, nó chưa từng nổi giận với ai bao giờ. Ông cũng chưa bao giờ thấy dáng vẻ tức giận của nó, nó đối xử với ai cũng đều rất dịu dàng."
Khôi Minh cụp mắt, ánh mắt lơ đãng trở nên ảm đạm, giống như mất đi ánh sáng.
"Đối với ai, cũng dịu dàng sao?"
"Đúng vậy, những trường sinh giả như chúng ta, có ai mà không thích con bé chứ!"
Cậu cho rằng cậu là trường hợp đặc biệt, cô cho cậu ở căn phòng tốt như vậy, còn tặng cậu quần áo mới để mặc, sợ cậu lạnh nên cho cậu đắp chăn dày ấm áp.
Thì ra ai cô cũng đều đối xử như vậy, thật thất vọng, cậu tình nguyện không cần.
Lúc Khuynh Thành quay về, trên tay cồ cầm theo một túi máu. Một nửa chiếc túi đựng đầy máu tươi, trên tay cô có một lỗ kim thật nhỏ, nhưng không giấu được ánh mắt của cậu.
"Từng này đủ không?"
Khôi Minh điên cuồng nuốt nước miếng, thèm khát vươn tay nhận lấy túi máu, sau đó ôm nó chạy thật nhanh vào phòng.
Khuynh Thành nhướng mày, "Sao đứa nhỏ này lại kích động như vậy?"
"Tại cháu không biết đó thôi, khi ma cà rồng trở nên khát máu trông rất đáng sợ, chắc là thằng nhóc không muốn cháu nhìn thấy nó như vậy."
"Thật vậy ạ? Cháu đúng là chưa từng thấy qua."
Trong phòng, Khôi Minh rúc ở góc giường, hai mắt đỏ tươi dùng răng nanh xé rách túi máu. Cậu điên cuồng ngửa đầu lên rót máu vào trong miệng mình, răng nanh càng thêm sắc bén, bén đến nỗi có thể phản chiếu ra ánh sáng. Cậu trừng lớn hai mắt, trên cổ nổi đầy gân xanh.
Khôi Minh uống máu ừng ực, cậu thề, máu này ngon hơn nhiều so với những loại máu mà cậu từng uống qua trước kia.
Rất ngọt, rất tươi, hương vị thật tuyệt!
Không đủ, không đủ! Sao có thể đủ, cậu muốn càng nhiều, càng nhiều máu hơn nữa. Uống ngon quá, sao trên đời lại có máu ngon như thế này!
Tiếng yết hầu uống máu vang lên rất lớn, cậu tham lam xé rách chiếc túi, liếm sạch máu còn sót lại bên trong. Mùi máu thơm ngọt khiến cậu say mê, Khôi Minh ôm lấy chiếc túi rách nát, cúi đầu cắn xé nó, liều mạng hút lấy hút để miếng nhựa còn đọng lại hương vị thơm ngon của máu tươi.
Một lúc lâu sau, Khôi Minh mới dần bình tĩnh trở lại. Cậu khẽ vuốt ve răng nanh đã không còn bén nhọn nữa của mình, khi máu tươi đã bị liếm sạch không còn lại gì, lúc này cậu mới nhét chiếc túi vào trong ngăn kéo, cẩn thận bò xuống giường.
Dưới lầu, Tiểu Ải Đầu đang trao đổi với cô về cách nuôi dạy đứa trẻ, phải dạy thằng bé bằng phương pháp của con người, nếu không nghe lời, bị đánh là chuyện bình thường, tuyệt đối không được mềm lòng.
Sau khi buộc hoa thật chặt, ông lão gom lại rồi chất chúng lên chiếc xe vận tải nhỏ đậu ở trước cửa, lúc lên xe, ông ấy vẫy tay với cô.
"Ông đi đây ma nữ, hẹn gặp lại cháu sau."
Khuynh Thành cầm tẩu thuốc rít một hơi, liếc nhìn ông lão nói, "Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi cháu là ma nữ."
Tiểu Ải Đầu chạy đi với tốc độ nhanh như chớp, tiếng xe lúc khởi động rất lớn, vậy nên không nghe rõ lời cô nói.
Khuynh Thành xoay người chuẩn bị về phòng, lại nhìn thấy cậu nhóc đang đứng trước cửa. Ánh mắt của cậu loé lên sự kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô thấy cậu lộ ra vẻ mặt này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip