Chương 6: Chị à, quỳ xuống!

Chỉ là uống thuốc cảm, nhưng Khuynh Thành đã hôn mê đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Cô ngất xỉu nằm ở trên giường, hoàn toàn không biết thời gian trôi qua bao lâu, cánh tay lạnh lẽo, có thứ gì đó khiến cô không thể cử động.

Khuynh Thành ngủ không hề an ổn chút nào, cứ có cảm giác buồn nôn kinh khủng. Cô đột nhiên mở to hai mắt, trước mặt là trần nhà bên trong phòng ngủ, khi muốn cử động, lúc này mới phát hiện có điều gì đó không đúng lắm... cánh tay cô đã bị ai đó xích lại.

"Cái gì đây!"

Cô kinh hãi muốn gỡ bỏ trói buộc, nhưng cho dù có dùng sức như thế nào thì xích sắt kia cũng chẳng hề mảy may nhúc nhích.

Thứ này không hề đơn giản như cô nghĩ, nếu là xích sắt bình thường, cô chỉ cần mở lòng bàn tay ra rồi nắm chặt thì nó sẽ đứt gãy.

"Chị đừng cố nữa."

Giọng nói quen thuộc vang lên, hai mắt Khuynh Thành lập tức nhìn về phía cửa. Khôi Minh đang đứng ở đó, trên tường có dán thứ gì không rõ, hắn xoay người, cầm roi da đi đến chỗ cô. Nụ cười âm trầm trên mặt hắn khiến người ta sợ hãi, màu môi hồng nhuận càng làm hắn đáng sợ hơn nữa.

"Em đang làm gì vậy?" Trái tim cô đột nhiên sinh ra một dự cảm không lành, "Bỏ thứ trong tay xuống rồi cởi trói cho chị mau!"

"Tôi hao hết tâm tư và sức lực trói chị lại, chị cảm thấy tôi sẽ dễ dàng cởi trói cho chị sao?"

Hắn cười cười, hốc mắt thâm thuý, hai mắt nheo lại như đang khiêu khích, nhìn cô sợ hãi giãy giụa, "Tôi hỏi chị một vấn đề."

"Chị có người trong lòng phải không?"

Hơi thở Khuynh Thành có chút run rẩy, cô đã đoán trước được điều này, chỉ là không nghĩ nó sẽ tới nhanh đến thế.

Câu hỏi này chắc chắn chính là án tử đối với tình hình lúc này của cô, Khuynh Thành không khỏi sợ hãi nhìn chằm chằm roi da trên tay hắn.

"Tiểu Minh, chị là người đã nuôi lớn em! Em không thể đối xử với chị như vậy."

Hắn cúi đầu cười, "Thật thú vị, chị đúng là không biết hối hận là gì, chị vốn dĩ không nên nhận nuôi tôi, chị có hiểu không? Chị đã nghe qua câu chuyện về người nông phu và con rắn* chưa? Tôi chính là con rắn kia đấy, chị nuôi tôi một ngày, chính là đang cám dỗ tôi một ngày."

(* Vào một buổi sớm mùa đông, một bác nông phu ra đồng. Bác chợt thấy có một con rắn đang nằm dài trên mặt đất, lặng im và cứng đờ vì lạnh. Mặc dù biết rắn là loài nguy hiểm chết người, bác vẫn nhặt nó lên và ôm nó vào ngực để sưởi cho nó sống lại.

Chẳng mấy chốc con rắn đã cựa quậy được, và khi nó đã tỉnh hẳn, nó liền cắn người đã có lòng tốt cứu lấy sinh mạng của nó. Cú táp hết sức nguy hiểm và bác nông phu biết rằng mình sẽ chết. Khi bác trút hơi cuối cùng, bác nói với mọi người xung quanh: "Hãy lấy cái chết của tôi làm bài học, đừng bao giờ thương hại những kẻ vô ơn.")

Hắn bỗng nắm lấy một góc chăn rồi xốc lên, dưới lớp chăn chính là cơ thể trần truồng của Khuynh Thành. Cô không mặc gì cả, dáng người trước cong sau vểnh, bụng nhỏ bằng phẳng, bộ ngực no đủ, làn da mềm mại tựa bông, chỉ cần véo nhẹ một chút là sẽ để lại vết xanh tím trên đó.

Khu vườn bí mật ẩn nấp ở giữa hai chân cô hoàn toàn khác biệt với những người phụ nữ mà hắn từng thấy ở trên phim đen. Nơi đó của cô sạch sẽ không một sợi lông, hai chân khép chặt không muốn để hắn xem.

Khuynh Thành hoảng sợ nhìn hắn, "Em không thể làm như vậy!"

Khôi Minh quỳ gối trên giường, chậm rãi chạm vào bộ ngực mà hắn ngày đêm thương nhớ. Khi đầu ngón tay hắn chạm nhẹ vào đầu vú, cơ thể cô lập tức rùng mình. Phản ứng thật thú vị, nhìn đầu vú mềm mại, hắn bỗng có xúc động muốn chạm vào, còn muốn gặm cắn, liếm mút.

"Cơ thể chị mềm quá, đã có ai chạm qua chưa?"

Trên mặt cô lộ rõ vẻ sợ hãi, cơ thể cũng run lên, điều này không thể thoát khỏi ánh mắt hắn. Cô càng sợ hãi, hắn càng cảm thấy hưng phấn.

Khôi Minh nhướng mày, "Sao tôi lại hỏi những vấn đề ngốc nghếch như thế này nhỉ? Chỉ cần đi vào, tôi sẽ lập tức biết chị đã bị người khác chạm qua hay chưa ấy mà."

"Em không thể làm vậy với chị!" Khuynh Thành hét lên, hai tay liều mạng giãy giụa khiến dây xích phát ra âm thanh vang dội, đồng thời cũng thít chặt làm cánh tay non nớt xuất hiện một vài dấu vết đỏ tươi. Nhưng có làm cách nào thì cô cũng không thể thoát ra được.

Hai mắt Khôi Minh lạnh xuống, giơ roi da trong tay lên, quất xuống cái bụng bằng phẳng của cô, một vết đỏ chói mắt lập tức xuất hiện ở trên làm da trắng nõn.

"Đau..." Nước mắt cô chảy ra.

"Thì ra ma nữ cũng biết đau, cơ thể này mẫn cảm thật đấy."

Hắn lại giống như bừng tỉnh đại ngộ nói, "Chắc là chị chưa từng bị thương đúng không? Tôi chưa từng thấy làn da chị có vết thương, trách không được, tôi chỉ đánh một cái thật nhẹ mà dấu vết lại rõ ràng đến vậy, cảm giác đau hẳn là gấp đôi người bình thường mới đúng."

Ánh mắt Khuynh Thành lộ vẻ khó tin, "Sao em biết..."

Hắn chỉ cười không nói, cúi đầu bóp lấy cổ cô, giống như lần trước cô làm với hắn vậy. Sau đó ấn cô lên giường, Khuynh Thành vì hít thở khó khăn mà nheo lại hai mắt.

"Tôi ra lệnh cho chị phải phục tùng tôi, chỉ cần chị phục tùng tôi, tôi mới có thể vui vẻ, mà tôi vui vẻ thì chị mới không bị đánh, có hiểu không?"

Cô không hiểu, giờ phút này cô chỉ muốn nghĩ cách xử lý cái tên khốn kiếp này!

Khôi Minh sờ xích sắt trên cổ tay cô, cạch một tiếng, nhẹ nhàng cởi bỏ nó. Khi nhìn thấy cổ tay cô bị thít chặt hằn lên vết đỏ, hắn đau lòng đưa lên miệng hôn hôn, đôi mắt mê người mở ra, mỉm cười một cách hạnh phúc.

"Nếu chị bị thương, tôi sẽ đau lòng lắm, vậy nên chị phải ngoan ngoãn một chút."

Xích sắt trên cổ tay bị cởi ra, cô đột nhiên bị hắn nắm tóc lôi xuống giường, mái tóc dài xinh đẹp bị hắn siết chặt trong tay, lại nghe hắn nói...

"Quỳ xuống."

"Cậu cút ngay cho tôi!"

Cô không chút do dự đẩy hắn ra chạy về phía trước, Khôi Minh không hề ngăn cản, bộ dáng giống như đang chế giễu cô không biết lượng sức mình. Hắn nhìn chằm chằm cô trần truồng, cái mông vểnh lên cao, trông có vẻ vô cùng mềm mại, khiến hắn muốn đánh mấy cái lên đó.

Khuynh Thành bắt lấy then cửa, trong không khí dường như xuất hiện một bức tường trong suốt hất văng cô ra. Cô hét chói tai ngã uỵch xuống sàn nhà cứng rắn, cánh tay bị xước một vệt đỏ.

Đau quá.

Cô không cam lòng muốn bò dậy mở cửa lần nữa, nhưng vẫn bị bức tường kia hất ra như cũ, thậm chí lần này còn văng xa hơn, phần đầu đập vào cạnh giường. Cô bỗng dưng khóc rống như sắp hỏng mất.

Phía sau truyền đến tiếng cười nhẹ làm người ta phát lạnh.

"Ngốc quá, chị cho rằng tôi sẽ ngu xuẩn như vậy sao? Chị nhìn những thứ trên tường đi, đều là phù chú khống chế ma nữ, nếu chị không sớm phục tùng như lời tôi nói, trên cơ thể chị sẽ có thêm nhiều vết thương nữa đó."

Khuynh Thành chống cạnh giường đứng dậy, sợ hãi nhìn hắn, lui từng bước từng bước về sau.

"Tôi nuôi cậu hai mươi năm, cuối cùng cậu lại đối xử với tôi như vậy? Cậu còn có lương tâm hay không?"

Môi mỏng đỏ tươi lộ ra một chút sát ý khó có thể nhận ra, chân dài nhanh chóng bước về phía cô, "Lương tâm là cái gì? Quỷ hút máu nào có lương tâm, chị à, hãy quỳ xuống đi. Muốn đợi tôi dùng roi sao? Sẽ đau lắm."

Cô ôm lấy cánh tay bị thương, che ngực mình lại, khóe mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt, ngay cả khóc cũng động lòng người đến vậy. Đôi mắt dài và đuôi mắt cong lên khiến cô trông như một con hồ ly quyến rũ, làm gì giống dáng vẻ của một ma nữ.

Khôi Minh giơ roi lên quất thẳng lên vai cô, sau một tiếng chát thanh thuý, da thịt lập tức bong tróc. Một roi này hắn không hề nhẹ tay chút nào, chỉ nghe cô hét lên một tiếng thảm thiết, chật vật che lại miệng vết thương trên vai mình.

"Quỳ xuống!"

Vẫn không chịu phục tùng hắn như cũ, thật là cứng đầu!

Khôi Minh đột nhiên tiến lên hai bước, nắm lấy tóc cô, một chân đá vào cẳng chân khiến cô bộp một tiếng quỳ gối dưới đất. Hắn túm chặt mái tóc ép cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hai mắt hồng hồng lấp lánh ánh nước của cô.

"Nếu chị chịu quỳ sớm một chút là đã không bị thương rồi. Chị cũng thật là, chảy nhiều máu như vậy, hay là để tôi uống hết nhé. Thật là lãng phí!"

Vừa dứt lời, hai tròng mắt của hắn dần dần biến thành màu đỏ, răng nanh càng thêm bén nhọn. Hắn híp mắt, khom lưng cúi đầu, sau đó kéo tay cô ra, hung hăng cắn lên miệng vết thương ở trên bả vai, trên cổ nhanh chóng nổi đầy gân xanh.

Khôi Minh say mê nhắm mắt lại, tận hưởng dòng máu tươi ngon, yết hầu không ngừng vang lên tiếng ừng ực, bên tai là tiếng rên rỉ đau đớn của cô.

Bộ dáng của cô lúc này đâu giống một ma nữ, mà giống một huyết nô quỳ gối dưới chân hắn. Chỉ cần nghĩ đến điều này, máu toàn thân hắn giống như muốn sôi trào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip