Chương 8: Quỳ xuống, liếm sạch sẽ
Gương mặt Khuynh Thành xanh như màu lá, hô hấp cực kỳ khó khăn, bất cứ lúc nào cũng có thể ngạt chết vì bị hắn siết cổ.
"À đúng rồi, để tôi nói cho chị biết việc này." Khôi Minh thả lỏng tay, nhướng mày hỏi: "Chị còn nhớ Sáp bà bà không? Chính là bà lão đã tìm chị nói chuyện phiếm vào cái hôm mưa rơi tầm tã ấy."
"Là bà ta nói cho tôi biết chuyện chị thích tên thư sinh kia."
Cô không ngừng thở dốc và ho khan, bên tai là giọng nói hệt như ma quỷ của hắn.
"Trong lúc tức giận, tôi đã không khống chế được mà hút khô máu bà ta. Tôi sợ chị phát hiện nên đã chôn xác bà ta ở dưới mấy gốc hoa hồng bên trong hoa viên."
Môi đỏ của hắn nở một nụ cười cực kỳ yêu diễm, "Chị còn nói cả một hoa viên, chỉ có hoa trên mảnh đất đó là nở rộ rực rỡ nhất, còn ngắt chúng xuống ép thành nước để uống. Thật ra nơi đó, chính là nơi mà tôi đã chôn bà ta."
Hai mắt Khuynh Thành trừng lớn, dạ dày dâng lên cảm giác buồn nôn. Cô muốn mở miệng ra nôn mửa, nhưng lại bị hắn bóp chặt cổ, trên chiếc cổ non mịn nhanh chóng hiện ra dấu vết hình năm ngón tay.
"Phản ứng của chị thật là thú vị."
Cô chảy nước mắt, nhìn hắn bằng ánh mắt căm ghét, "Tại sao cậu lại làm vậy! Cậu là ma quỷ, là kẻ biến thái! Tôi thật sự hối hận vì đã nhận nuôi cậu, tôi thà để cậu bị người ta đánh chết còn hơn!"
Bên dưới của hắn tiếp tục va chạm vào cấm địa của cô, khoái trí nhìn cô khó chịu bật ra tiếng rên rỉ.
"Đúng vậy, nếu lúc trước chị không nhận nuôi tôi, có lẽ hiện tại chị sẽ không nằm dưới thân tôi, bị tôi thao thành bộ dạng này."
"Đồ khốn... Cậu là đồ khốn!"
"Tôi chính là đồ khốn đấy, mắng thêm đi, chị càng mắng thì tôi càng cảm thấy hưng phấn. Chị hư lắm, tôi nhất định sẽ thao chị đến khi chị không còn nói bậy nữa mới thôi. Có lẽ tôi vẫn chưa dùng đủ sức, vậy nên chị mới có thể nói ra được mấy lời này."
Khôi Minh giơ hai chân cô lên gác ở trên vai, sau đó quỳ gối dưới người cô, đẩy nhanh tốc độ thọc vào rút ra. Hắn nhìn chằm chằm vào mật huyệt, xem nó phun vào nuốt ra côn thịt của hắn như thế nào. Bên trong nước chảy đầm đìa, khi hắn đâm vào phát ra tiếng 'òm ọp' vô cùng dễ nghe.
Thịt non kẹp hắn rất chặt, giống như có vô số cái miệng nhỏ đang mút mát côn thịt. Mỗi lần cắm vào, hắn đều luyến tiếc không muốn rút ra, trước đó hắn chưa từng cảm thấy sung sướng như vậy bao giờ, thì ra thao huyệt lại thoải mái đến thế!
Hắn cực kỳ say mê cảm giác lúc này, "Sướng quá, ngoài miệng chị nói không cần nhưng bên dưới lại kẹp tôi rất chặt. Tiểu huyệt của ma nữ quá thoải mái, quả là cực phẩm trời sinh, trách không được có người muốn biến ma nữ trở thành nô lệ tình dục. Ma nữ sinh ra chính là để cho người khác cưỡi!"
Khuynh Thành vốn kìm nén không rên tiếng nào, nhưng khi nghe hắn nói như vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, cô phẫn hận trừng mắt nhìn hắn.
"Cậu nói cái gì! Câm miệng lại cho tôi!"
Khôi Minh tiếp tục dùng sức va chạm bên trong, đâm vào nơi mềm mại và mong manh nhất của cô, "Kích động vậy sao? Chẳng lẽ chị cũng biết đến truyền thuyết này?"
Hắn khẽ nở một nụ cười, "Phải biết chứ nhỉ? Dù sao chị cũng đã sống qua mấy thế kỷ, hay là tôi biến chị thành nô lệ tình dục của tôi được không? Ngày nào cũng cho tôi chơi, chơi như thế nào cũng không hỏng, hửm?"
"Cút ngay! Đi ra ngoài, tôi bảo cậu đi ra ngoài!" Cô bỗng nhiên nắm lấy xích sắt oà khóc như sắp hỏng mất.
"Đi ra ngoài sao? Chị không ngoan gì cả."
Hai chân cô bị hắn giơ lên cao, hạ thể treo trên không trung, cái mông nâng lên, cho dù cắm vào rút ra như thế nào cũng đều cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Tiếp đó, hắn buông hai chân non mịn xuống, vươn đầu lưỡi liếm láp máu tươi trên vết thương vẫn chưa được xử lý ở bả vai cô.
Mỗi lần môi hắn xẹt qua cô đều thấy nóng bỏng và đau đớn. Lúc này hắn cảm giác được huyệt thịt của Khuynh Thành đang điên cuồng co rút, bụng cô gần như sắp bị đồ vật của hắn làm cho nổ tung. Cô không thấy thoải mái như hắn, đau đớn sắp tra tấn cô đến mức muốn ngất đi tại chỗ.
"Ngực Khuynh Thành mềm quá." Tay Khôi Minh nắm lấy bộ ngực non mềm, hai luồng đầy đặn nhô cao. Cả bầu vú bị tay hắn bao bọc, siết lại thật chặt, thịt vú trắng nõn tràn ra khỏi những kẽ tay của hắn.
Hắn xoa ngực cô rất mạnh, khiến cô đau đớn kêu ra thành tiếng.
"Không... Đau quá, đau quá, tha cho tôi đi."
Khôi Minh nhắm mắt lại, vùi đầu vào giữa hai bầu vú mềm mại, lông mi dày rậm che khuất tròng mắt, hắn sung sướng hưởng thụ khoái cảm khi cắm vào rút ra bên trong cô, "Sướng lắm, chị đúng là yêu tinh. Không hổ là cơ thể của ma nữ, phía dưới cắn tôi chặt quá."
Thịt non bên trong bị gậy thịt ma sát rồi lôi kéo ra ngoài, đoá hoa vốn có màu hồng nhạt lại vì hắn làm thô bạo mà biến thành màu đỏ tươi thảm không nỡ nhìn.
"Chị nói xem, con của ma nữ và quỷ hút máu sẽ là gì đây?"
Cô cắn răng, muốn đè nén tiếng khóc thút thít và tiếng rên rỉ của mình.
Khôi Minh dán vào ngực cô, hai mắt mở to, "À, tôi quên mất. Ma nữ rất khó thụ thai, ba ngàn năm mới sinh ra được một đứa trẻ, thật là đáng tiếc."
"A, Tiểu Minh, Tiểu Minh!"
Hắn cúi đầu xuống thì thấy cô khóc thảm thiết, cả gương mặt lấm lem nước mắt, ánh mắt lóng lánh, hai mắt đỏ ửng vô cùng xinh đẹp, giống như đang muốn quyến rũ hắn. Hai vú cô không ngừng lắc lư theo động tác ra vào, vào lúc này, không ngờ cô lại dám kêu tên của hắn.
"Muốn bị tôi thao chết cứ việc nói thẳng, chị đúng là đồ đê tiện."
Nghĩ đến cô cũng từng nằm dưới thân của người đàn ông khác bày ra bộ dáng này, lửa giận và sự ghen tuông ập đến lần nữa, răng nanh hắn dần trở nên sắc bén, cắn phập lên xương quai xanh của cô.
"A!"
Trên da thịt mềm mại nhanh chóng xuất hiện hai miệng vết thương, lúc răng nanh sắp chạm đến xương cốt, quanh quẩn khắp căn phòng đều là tiếng thét tê tâm liệt phế của Khuynh Thành.
Côn thịt vẫn tiếp tục thọc vào rút ra bên trong hoa huyệt, Khôi Minh cũng không hề hút máu, hắn chỉ muốn tàn phá thân thể cô hết chỗ này đến chỗ khác. Sau khi cắn phá xương quai xanh của cô xong, hắn lại di chuyển đến ngực, vai, cánh tay... đau đớn khiến cô không chịu nổi mà phải lên tiếng xin tha.
Thấy cô thương tích đầy mình, từng khối thịt non biến thành máu thịt be bét, khắp cơ thể tràn ngập dấu răng của hắn, Khôi Minh cảm thấy dục vọng của mình ngày càng sinh sôi, chỉ có thể tách đùi cô ra với biên độ lớn nhất, ấn cự vật to lớn của mình vào giữa hai chân cô phát tiết dục vọng.
"Cứu tôi... Cứu tôi! Đau quá."
Sau khi ra vào gần trăm lần, hắn bắn thẳng vào tử cung cô một lượng lớn tinh dịch, tiếp đó sảng khoái thở ra một hơi.
"Thoải mái quá, chị có cảm nhận được không? Tất cả của tôi đều bắn hết vào bụng chị rồi."
Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, bụng Khuynh Thành đang phồng lên nhanh chóng, cô khóc rống vì khó chịu, sắp thở không nổi nữa rồi.
Khôi Minh tháo dây xích trên cổ tay cô, cũng chậm rãi rút đồ chơi bên dưới ra, tinh dịch chảy xuống từ trong huyệt nhỏ, Khuynh Thành giờ phút này ngay cả sức để giãy giụa cũng không còn.
Cô chật vật nằm đó, chỉ có thể há to miệng thở dốc, gương mặt hồng rực đầy mê người, trên người đầy rẫy những vết thương do chính tay hắn tạo ra.
Khôi Minh ngồi dậy từ trên người cô, nắm lấy mái tóc dài kéo cô xuống giường.
"Quỳ xuống!"
Cô mềm nhũn không còn sức lực, chỉ bị hắn túm nhẹ đã quỳ phịch ở trên sàn nhà.
Hắn mỉm cười vừa lòng, đỡ lấy đầu cô nâng lên, tiếp đó cầm côn thịt vẫn chưa mềm xuống đưa đến trước mặt cô, "Liếm sạch nó."
Chóp mũi tràn ngập mùi tanh của côn thịt, Khuynh Thành lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, không ngừng lắc đầu né tránh.
"Tôi muốn chị phục tùng, không phải từ chối!"
Nếu cô không làm được, vậy hắn sẽ đích thân dạy dỗ cô.
Khôi Minh bóp mặt ép cô mở miệng, sau đó cầm dương vật thọc vào khoang miệng của Khuynh Thành, bên trong vừa mềm mại lại ướt át, khiến hắn muốn bắn thêm một lần nữa ở trong miệng cô.
Khuynh Thành cảm thấy buồn nôn, cô muốn phun nó ra, nhưng hắn đã đẩy côn thịt đến tận yết hầu, ép cô nuốt xuống nước miếng hoà cùng tinh dịch.
"Ưm ưm..."
Khi hắn rút ra, Khuynh Thành vội vàng đẩy hắn đi, cô quỳ rạp ở trên mặt đất run rẩy ho khan, nước mắt rơi lã chã, tóc dài xoã tung ở trên bả vai.
Khôi Minh nhặt roi da ở trên mặt đất lên, lui về sau hai mét, tiếp tục ra lệnh cho cô.
"Khuynh Thành, bò lại đây."
Giống như huấn luyện một con chó, nếu một lần chưa được thì hai lần, ba lần... dù sao thì hắn cũng có rất nhiều thời gian và kỹ xảo, hắn tin tưởng bản thân có thể khiến cô phục tùng và nghe theo lời mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip