Chương 6: Mắng chửi người
Edit: Cá Muối
__________
Ôn Điềm mới vừa tốt nghiệp đại học đã cùng Độ Tây lãnh chứng.
Sau khi trải qua tuần trăng mật, cô thu lại tính tình lười biếng của mình, dự định tìm việc làm.
Độ Tây vẫn luôn khuyên cô, bảo cô chứ chậm rãi mà tìm, không cần phải gấp gáp, kết quả Ôn Điềm thật sự chậm rãi tìm, cuối cùng công việc không tìm được, nhưng thật ra lại phát hiện chính mình mang thai.
Như vậy công việc Ôn Điềm cũng không cần tìm nữa, an tâm ở nhà dưỡng thai.
Mà thời điểm cô dưỡng thai, bạn học và bạn bè quen biết ai cũng có việc làm cho riêng mình, ngày thường nếu Ôn Điềm muốn tìm bọn họ chơi, còn phải xem các bọn họ có thời gian hay không.
Ban ngày Độ Tây phải đi làm, buổi tối trở về mới có thể ở bên cạnh cô, một mình Ôn Điềm chờ ở nhà, thoạt nhìn thật sự rất nhàm chán, chẳng qua cô là người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, đối với cuộc sống bây giờ còn cảm thấy rất vừa lòng.
Chuyện duy nhất không hài lòng chính là ông xã không ở nhà, một mình cô phải làm thật nhiều việc.
Muốn uống nước chỉ có thể tự mình rót, muốn ăn quả táo, cũng chỉ có thể tự mình rửa.
Lúc Ôn Điềm đang nhớ nhung Độ Tây, Diệp Lan Đình xuất hiện ở trong nhà cô.
Tới tận bây giờ Diệp Lan Đình cũng không biết bản thân vì sao lại đến đây, chỉ là thuận theo ý muốn của trong lòng mình mà thôi.
Chờ đến khi nhìn thấy Ôn Điềm, anh đột nhiên hiểu rõ.
Anh muốn gặp cô.
Diệp Lan Đình nhìn Ôn Điềm, người phụ nữ đang ngồi trên sô pha xem TV, không nhìn thấy thân thể đang ẩn nấp của anh, nhưng anh vẫn có chút chột dạ.
Tối hôm qua tới nơi này, là ngoài ý muốn.
Hôm nay lại đến, vậy không thể nói là ngoài ý muốn nữa.
Diệp Lan Đình cảm thấy bản thân quá đường đột, chưa được chủ nhà đồng ý sao có thể tự tiện xông vào, do dự định rời đi.
Ôn Điềm đỡ cái bụng to đứng lên, từ trên bàn cầm một quả táo, nhìn qua giống như muốn đi tới phòng bếp.
Diệp Lan Đình đang do dự xem có nên rời đi hay không, hai chân lại giống như bị mất khống chế mà đi theo cô.
Sau khi Ôn Điềm rửa sạch quả táo, từ phòng bếp đi ra, ngồi trở lại trên sô pha răng rắc cắn một miếng táo to. Nhìn quả táo bị mình cắn, cô thở dài.
Nhớ ông xã.
Có người giúp gọt vỏ, cắt miếng sẵn thật tốt.
Vốn dĩ Diệp Lan Đình đang do dự xem có nên ngồi xuống hay không, lại nhìn thấy người phụ nữ vừa cắn một miếng quả táo đã thở dài.
Ánh mắt Diệp Lan Đình lộ ra chút nghi hoặc, khó ăn như vậy sao?
Anh suy nghĩ một chút, cách không lấy một quả táo trong túi táo to đặt trên bàn, sử dụng thuật thanh khiết, cắn một ngụm.
Rất ngọt, không khó ăn.
Vì sao cô ấy lại thở dài?
Diệp Lan Đình lòng mang nghi vấn ăn xong quả táo, thấy Ôn Điềm đem lõi quả táo ném vào trong thùng rác, trong mắt đột nhiên có chút hâm mộ.
Anh cũng muốn ném vào.
Nghĩ đến hai cái lõi táo song song nằm cùng nhau, trong lòng Diệp Lan Đình có chút sung sướng, nhưng mà đảo mắt đã bị hiện thực đánh bại.
Nếu anh ném lõi táo vào trong thùng rác bên chân cô, nếu cô là người cẩn thận, khi phát hiện nhất định sẽ bị dọa sợ.
Diệp Lan Đình tiếc nuối mà sử dụng pháp thuật đem lõi táo ném xuống thùng rác dưới lầu, lại đột nhiên kịp phản ứng, suy nghĩ vừa rồi của mình có chút quái dị, sắc mặt anh tức khắc cứng đờ.
Ôn Điềm dùng khăn ướt xoa xoa tay, tắt TV, lấy điện thoại ra chơi trò chơi.
Trò chơi này cô đã chơi mấy năm, mỗi nhân vật ở bên trong cô đều rất quen thuộc, hơn nữa còn chơi không tệ.
Khoảng thời gian cùng Độ Tây yêu đương thời, Độ Tây thấy cô thường xuyên chơi, anh cũng tự mình download, có thời gian rảnh liền chơi cùng Ôn Điềm.
Chẳng qua, tuy rằng anh tiếp xúc với trò chơi này trễ hơn Ôn Điềm hai năm, nhưng tư duy và thao tác đều tốt hơn Ôn Điềm.
Hai người chơi cùng một tổ đội, xác suất thắng là vô cùng cao.
Sau khi Ôn Điềm chọn được nhân vật mà mình muốn chơi, Diệp Lan Đình đã ngồi xuống bên cạnh cô. Chẳng qua hai người vẫn cách nhau rất xa, Diệp Lan Đình cảm thấy bản thân tới nơi này đã rất đường đột, cũng không thể thất lễ nữa.
Âm thanh trò chơi của Ôn Điềm thật sự rất lớn, lúc nhân vật phát động công kích còn có lời kịch. Ánh mắt cô gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, chơi đến vô cùng nghiêm túc.
Thần thức của Diệp Lan Đình trực tiếp bao phủ lên màn hình điện thoại của cô.
Bình thường anh cũng không chơi trò chơi, đối với mấy thứ này không có hứng thú, nhưng mà nhìn Ôn Điềm chơi, Diệp Lan Đình đột nhiên cảm thấy trò chơi thật thú vị, sau đó cũng xem đến nghiêm túc.
Trong trò chơi, Ôn Điềm bị người ta đánh lén giết mất một mạng, trong lòng cô có chút tức giận, bởi vì cô không thích kẻ đánh lén, chỉ thích đánh chính diện.
Chẳng qua đã bị đối phương đánh lén, Ôn Điềm mang thù, lúc sau lại đánh lén đối phương hai lần.
Người bị cô đánh lén có lẽ là một muội tử, đã phát tin tức để cả hai đội ngũ đều có thể nhìn thấy.
Mạnh Kê: Âm hiểm, hu hu hu......
Lúc sau Ôn Điềm bị đối phương nhằm vào, chẳng qua cô giết muội tử của đội ngũ đối phương hai lần, đã đủ hả giận, cho dù bị nhằm vào, cũng không sợ, nấp ở tháp bảo vệ chờ đồng đội tới mới đi theo đoàn đội cùng nhau xông lên, cuối cùng thắng.
Tâm trạng Ôn Điềm vô cùng tốt mà chơi thêm hai màn, kết quả lại thắng, tức khắc tâm trạng càng tốt, tiếp tục chơi.
Sau khi trò chơi tiến hành được ba phút, có một đồng đội đã chết hai lần liền bắt đầu mắng Ôn Điềm.
Hố chết ngươi: Pháp sư, trong đầu ngươi chứa phân sao, có biết chi viện hay không!?
Ôn Điềm tức chết rồi. Trò chơi này chia thành các bộ phận thượng trung hạ, cô thuộc về trung bộ, hạ bộ vẫn luôn bị phe đối diện tập kích, cô tất nhiên phải đi chi viện cho hạ bộ.
Cái tên "Hố chết ngươi" một mình đi trên đường, đối đầu với hắn chỉ có một kẻ địch.
Ôn Điềm muốn nói, một chọi một ngươi đã chết hai lần, ngươi chính là đồ ăn cho người ta.
Trò chơi này có chức năng chuyển giọng nói thành văn bản, Ôn Điềm ngại đánh chữ chậm, trực tiếp click mở giọng nói, nói một câu không thấy ta đang đi chi viện cho hạ bộ sao, chính ngươi là đồ ăn còn trách ai.
Tiếng phổ thông của cô rất chuẩn, nhưng mà cái chức năng chuyển giọng nói này có BUG, phiên dịch ra lại khác hoàn toàn mới ý cô muốn nói.
Trong lòng Ôn Điềm bực bội, nhưng vẫn tính toán nói lại một lần nữa, không đợi cô nói, hố chết ngươi lại chết thêm một lần.
Hố chết ngươi: Pháp sư, ngươi đi ra đây.
Ôn Điềm tức giận đến đôi mắt đều đỏ.
Cô chơi trò này lâu như vậy, hai tháng đầu vừa chơi cũng bị người ta mắng là đồ ăn, Ôn Điềm cũng biết là do mình chơi không tốt, sau khi bị người ta mắng trong lòng vừa áy náy vừa chột dạ, sau đó vì để không hố đồng đội, cô mất rất nhiều thời gian để nghiên cứu trò chơi này, còn xem một ít chủ bá phát sóng trực tiếp, theo chân bọn họ học tập.
Hiện tại đồng đội này lại mắng cô, Ôn Điềm tức giận đến ngón tay cũng run run, vừa chơi game vừa nói chuyện.
Lần này giọng nói được chuyển đổi thành công.
Ôn như ngăn thủy: Mắt ngươi mù hả, không thấy được ta vẫn luôn chi diện cho hạ bộ sao!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip