Chương 7: Mua sắm
Edit: Cá Muối
__________
Tuy rằng Diệp Lan Đình không hiểu trò chơi, nhưng cũng có thể nhìn ra Ôn Điềm chơi rất khá, hai thanh cho điểm ở phía địch quân cùng bên mình, đều ở vị trí rất cao.
Nhìn thấy cô bị mắng, Diệp Lan Đình cũng vô cùng tức giận.
Hố chết ngươi: Ồ, ngươi cũng thừa nhận ngươi là đồ ăn sao, rất thành thật nha.
Khung chat vẫn luôn chỉ có hai người nói chuyện, sau khi Ôn Điềm trả lời một câu, đối phương đã ném tới một câu như vậy.
Cảm xúc của thai phụ rất mẫn cảm, Ôn Điềm trực tiếp tức đến khóc.
Diệp Lan Đình thấy cô khóc đến run rẩy, trái tim anh cũng run rẩy theo.
Gương mặt anh âm trầm mà đứng lên, cắn ngón tay, dùng máu tươi hiến tế, mượn đôi mắt của những sinh linh trên thế gian mà tìm người, sau đó từ đôi mắt của một con ruồi bọ tìm được mục tiêu.
Diệp Lan Đình đi qua.
Một gian phòng chất đầy rác rưởi, ruồi bọ đầy trời bay trong phòng, một tên đàn ông trung niên hói đầu, gương mặt bóng dầu hung tợn mắng với điện thoại: "Mẹ, đồ chó cái......"
Lời nói của hắn ta còn chưa nói xong đã trực tiếp bị Diệp Lan Đình khống chế.
Tuy Diệp Lan Đình không có thói ở sạch, nhưng lại rất yêu sạch sẽ, người trước mắt này đầy dầu mỡ, điện thoại bị hắn ta sờ qua chắc chắc cũng không tốt bao nhiêu.
Nhưng Diệp Lan Đình không có tâm tư thi triển thuật thanh khiết, trực tiếp lấy điện thoại tới, lick mở lịch sử trò chuyện.
Không có đối thoại mới.
Diệp Lan Đình soạn tin nhắn.
Hố chết ngươi: Ba ba, vừa rồi ta phát bệnh, đồ ăn chính là ta, ta không nên mắng ngươi.
Anh biết có rất nhiều người ở trên mạng lúc được kêu ba ba đều rất thích thú, cũng không biết mình kêu như vậy, Điềm Điềm có ngừng khóc hay không.
Ôn Điềm còn đang khóc lại chớp chớp mắt, nước mắt từ trong mắt cô chảy xuống khiến tầm mắt trở nên rõ ràng hơn.
Cô xem lại lịch sử trò chuyện, chắc chắn rằng người này đang xin lỗi mình, sau đó lại đột nhiên không biết nên nói gì cho phải.
Không phù hợp lẽ thường, người này sao lại xin lỗi một cách khó hiểu như vậy?
Chẳng qua bây giờ tâm trạng Ôn Điềm đã có chút khá hơn.
Hố chết ngươi: Ba ba, ngươi còn tức giận sao?
Hố chết ngươi: Ta thật sự sai rồi, ba ba đừng nóng giận.
Hố chết ngươi: Vì bù đắp cho sai lầm của ta, ta mang ngươi bay, làm ba ba trở nên thật lợi hại.
Diệp Lan Đình gửi xong tin nhắn này, trực tiếp cướp lấy ký ức của tên đàn ông trung niên, đem những thông tin liên quan tới trò chơi này xem qua một lần, thuần thục mà điều khiển nhân vật bên trong trò chơi, vừa đánh quái vừa nhìn chằm chằm bản đồ nhỏ.
Lúc Ôn Điềm bị ba tên địch nhân tập kích, Diệp Lan Đình vừa kịp lúc chạy đến chi viện.
Sử dụng kỹ năng ẩn nấp, sau đó lại phóng kỹ năng, đem phe đối diện đánh cho tan tác, sau đó anh lại âm thầm đem đầu người nhường cho Ôn Điềm.
Kết thúc trận đấu, Ôn Điềm giết ba mạng.
Hố chết ngươi: Xem ra năng lực của ta không đủ để mang ngươi bay, chỉ có thể nhờ ngươi dẫn ta bay.
Ôn Điềm nhìn thao tác của hắn lập tức biết hắn thật sự không phải giả vờ, tâm tình tốt lên trả lời tin nhắn.
Ôn như ngăn thủy: Được thôi.
Kế tiếp hai người vừa nói chuyện phiếm vừa đánh, rất có ăn ý.
Trò chơi này cho điểm tối đa là 16, trong vòng này Ôn Điềm được 15,8 điểm, đây là số điểm cao nhất trong lịch sử của cô.
Sau khi Diệp Lan Đình gửi cho Ôn Điềm một dấu like, điện thoại trong tay lập tức hóa thành bột phấn.
Nhìn tên đàn ông trung niên đang bị khống chế, tay anh nắm lấy hư không, đem năng lượng từ chỗ sâu dưới nền đất dơ bẩn hút tới, thi triển chú thuật với tên đàn ông trung niên: "Lạn lưỡi, mười ngón, một tháng, vô phương cứu chữa."
Lúc Diệp Lan Đình trở lại trong nhà Ôn Điềm, Ôn Điềm đã không còn chơi trò chơi nữa, sợ chính mình lại gặp phải cực phẩm, hơn nữa cô là thai phụ, cũng không thể chơi trò chơi trong khoảng thời gian quá dài.
Cô đi đi lại lại, Diệp Lan Đình nhìn chằm chằm cô, thấy tâm trạng của cô thật sự trở lại bình thường mới nhẹ nhàng thở ra.
Ôn Điềm ở phòng khách đi hai vòng, lại ngồi trở lại trên sô pha, cảm thấy có chút đói.
Cô thuần thục lấy từ trong giỏ đan trên bàn trà một hộp bánh cookie, mở ra, một ngụm một cái bắt đầu ăn.
Diệp Lan Đình không quá quan tâm đến việc ăn uống, càng không có sở thích ăn đồ ăn vặt, nhưng nhìn thấy cô ăn, đột nhiên anh cũng muốn ăn.
Nhìn thoáng qua giỏ đan, bên trong còn hai hộp, nếu anh lấy đi, khả năng Điềm Điềm phát hiện là rất lớn.
Diệp Lan Đình do dự một hồi, cuối cùng vẫn không chịu đựng được dụ hoặc, cầm một hộp, sau đó thi triển thuật che mắt.
Trong giỏ đan nhìn vào có hai hộp bánh quy, nhưng thật ra chỉ có một hộp.
Ôn Điềm ăn một cái bánh quy, Diệp Lan Đình cũng ăn một cái, sau khi Ôn Điềm ăn xong bánh quy, uống một ly nước, bánh quy của Diệp Lan Đình cũng ăn xong rồi.
Anh nhìn cái ly Ôn Điềm đã dùng qua, không biết vì sao lại nuốt nước bọt.
Nhưng mà cuối cùng anh cũng không đụng tới cái ly của Ôn Điềm, cũng không uống nước.
Ôn Điềm vào phòng ngủ, Diệp Lan Đình lại đi tới siêu thị.
Nhãn hiệu của bánh quy anh đã nhớ kỹ, đương nhiên muốn mua về. Còn có quả táo, cũng muốn mua.
Lúc Diệp Lan Đình đi đến khu vực bày bán bánh quy, vừa lúc gặp được hai thai phụ cũng đang đến mua sắm.
"Trước khi mang thai em không thích ăn rong biển, nhưng sau khi mang thai lại rất thích ăn......"
"Trước đây chị cũng không thích ăn bánh quy, cảm thấy nó rất khô, bây giờ mỗi ngày đều phải ăn một chút......"
Hai người cùng nhau đi tới khu bán bánh quy, thảo luận cái gì nhãn hiệu nào ăn ngon, bánh quy bổ sung cái gì, có chỗ nào tốt với thai phụ.
Ngày thường Diệp Lan Đình sẽ không để ý đến những cuộc trò chuyện như thế này, nhưng Ôn Điềm là thai phụ, anh nhịn không được chú ý thêm vài phần.
Hai thai phụ thảo luận xong, chọn đồ bỏ vào trong xe đẩy, Diệp Lan Đình cũng không tự giác lấy vào trong tay.
Mấy thứ này đều có ích với thai phụ, lấy lấy lấy.
Trong tay lấy đầy, bên cạnh Diệp Lan Đình vừa lúc có một cái xe đẩy trống, anh lập tức bỏ đồ vào trong xe, đi theo phía sau hai thai phụ, người ta lấy cái gì anh lại lấy cái đó.
Đến tận lúc tính tiền, Diệp Lan Đình mới đột nhiên phản ứng lại, đồ vật mình tự mua cũng không thể đưa cho Ôn Điềm, tức khắc có chút ảo não.
Trở lại nhà Ôn Điềm, Ôn Điềm vẫn còn đang ngủ, Diệp Lan Đình đem một hộp bánh quy bỏ vào giỏ đan, sau đó lại bỏ vào một quả táo.
Không dám bỏ nhiều, sợ bị phát hiện.
Anh nhìn cửa phòng ngủ đang đóng chặt, xách theo hai túi mua hàng đầy ắp trở về nhà mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip