Chương 20: Cô phải trở về thế giới của mình

Edit: Cá Muối
________________

"Chờ vết thương của anh ta tốt lên, nhất định phải khiến anh ta nhanh chóng cút đi! Thật là không chịu nổi......"

Đường Ninh dậm chân một cái, bước chân nhanh hơn.

Đi tới, cô nhìn thấy phía trước có một cái hồ nước.

"Angus, có phải anh cứu tôi ở chỗ này không?"

Đường Oản quay đầu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tuấn tú của Angus, tha thiết hỏi.

Angus gật đầu: "Đúng vậy!"

Đường Ninh lập tức chạy như bay đến bên hồ, cô nhìn hồ nước, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ.

Cô nhảy xuống, có phải sẽ có thể trở về hồ nước không tên trong trường học không?

Cô bất chợt cảm thấy, giữa hồ nước này và hồ nước không tên trong trường học có một mối liên kết nào đó.

Nghĩ như thế, Đường Ninh nhấc chân đi đến bên cạnh một tảng đá, nhắm mắt lại, nhảy...

Cánh tay lập tức bị túm chặt: "Em làm gì?"

Giọng nói Angus lạnh lẽo lạ thường vang lên bên tai, tim Đường Ninh đập gia tốc, cô mở mắt ra, ngoái đầu lại có chút xin lỗi nhìn Angus: "Angus, tôi không thuộc về thế giới này, tôi phải về thế giới của tôi!"

Cô bắt lấy cánh tay Angus, muốn gỡ cánh tay hắn ra.

Nhưng sức lực hắn rất lớn, Đường Ninh dùng hết sức lực cũng không cũng không lay chuyển được cánh tay hắn.

"Em là bạn lữ của anh, em đi rồi, anh phải làm sao?"

Angus kéo Đường Ninh vào trong ngực, gắt gao ôm cô: "Đường Đường, anh đã chọn em! Nếu em về thế giới của mình, anh chỉ có thể cô độc sống quãng đời còn lại......"

Mắt Đường Ninh bỗng nhiên đau xót.

Ở thế giới kia cô là cô nhi, không ai coi trọng, cô thuộc vào loại người dễ nuôi, chỉ cần ném ở một bên, cho ăn, là có thể bình yên lớn lên.

Vẫn là lần đầu tiên có một người nói với cô, nếu cô không cần hắn, vậy hắn chỉ có thể cô đơn cả đời.

Hít hít cái mũi, Đường Ninh muốn đem Angus đẩy ra, nhưng hắn giống như pho tượng, vẫn không hề nhúc nhích.

"Angus......" Cô bất đắc dĩ hô một tiếng.

"Ừ?" Angus lên tiếng, cánh tay vẫn ôm chặt như cũ.

"Tôi sắp không thở nổi...... anh buông ra một chút......"

Tay nhỏ của Đường Ninh chọc lên ngực hắn, gian nan nói.

Angus ý thức được chính mình thật sự ôm cô quá chặt, nhanh chóng buông lỏng ra một chút, rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, có chút áy náy: "Thật xin lỗi...... Anh......"

"Tôi biết tâm tư của anh..."

Ánh mắt Đường Ninh không dám nhìn hắn: "Nhưng tôi không thuộc về thế giới này. Miễn cưỡng ở lại, tôi sẽ rất khó chịu... anh biết không? Thế giới này của các anh, thật sự quá lạc hậu, tôi thật sự không thích hợp..."

Nếu như từ nhỏ cô đã lớn lên ở thế giới này, gặp được một nam nhân tốt như Angus, cô nhất định sẽ yêu hắn, hơn nữa, sẽ nguyện ý cùng hắn sống cả đời ở thế giới này.

Nhưng cô là người được nuôi dạy và lớn lên trong xã hội hiện đại! Thế giới lạc hậu như vậy, sẽ bức điên cô.

Cô nhớ máy tính, nhớ TV, nhớ nồi cơm điện!

Nhớ nhất vẫn là cái giường nhỏ của cô, tối hôm qua sau khi ngủ trên cỏ khô, trên người cô đều muốn phát bệnh sởi.

"Thế giới của em, thật sự rất tốt sao?" Angus cau mày, bi thương hỏi.

"Ừm..."

Đường Ninh gật đầu, thừa dịp Angus thất thần, một tay cô đem hắn đẩy ra, xoay người lập tức nhảy vào hồ nước!

Cô nghe thấy, tiếng hét tê tâm liệt phế của Angus...

"Đường Đường..."

Khóe mắt Đường Ninh chảy xuống một giọt nước mắt.

Hẹn gặp lại, Angus... Tôi sẽ đem những chuyện xảy ra ở nơi đây xem như một giấc mộng!

Hy vọng anh có thể tìm được một bạn lữ chân chính, cùng cô ấy tương thân tương ái suốt cuộc đời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip