Chương 4: Vị trí trong tim ngươi
"Ta không rảnh để đùa với ngươi, Preyta rốt cuộc đã ăn mất phần nào của Bắc Rừng Chạng Vạng rồi?"
Mina tức giận ném xấp giấy báo cáo về cuộc chinh phạt xuống bàn, thật không thể tưởng tượng nổi rằng một nửa dân Bắc Rừng Chạng Vạng có thể chạy thoát khỏi bão cát của Azzen'Ka, càng bực hơn khi 2/3 số quân của bên lực lượng đã mất.
Ngược lại với Mina, Mganga lại bình tĩnh hơn hẳn, Mina hoàn toàn không thể đoán được cảm xúc của hắn hay phong thái đằng sau chiếc mặt nạ đó ẩn chứa điều gì. Tuy nhiên kể có tức giận lúc này thì cũng không phải cách để nhận ra lời khai từ hắn.
"Mina, ta từng nói gì với cô? Cô nghĩ rằng chạy thoát khỏi ta và Preyta dễ dàng được, kể cả là sống sót?"
Hắn khẽ tháo chiếc mặt nạ xuống, mái tóc tím thẫm có dính chút ánh kim và xanh lá rêu như thẳng thắn nói lên con người hắn: Điên Rồ. Cả một khuôn mặt trắng bệch cùng với đôi mắt đỏ khao khát cái chết đang nhìn thẳng vào dáng ngươi suy tư của Mina, làn môi không nhịn được khẽ cười một tiếng nhỏ.
"Ta không quan tâm tới điều đó, cái ta cần là kết quả từ các ngươi. Lực lượng Sa Đọa chúng ta không ai muốn đánh thức "người tình trăm năm" của Veera để nhờ tới sự chi viện."
"Vậy còn ta? Ngươi coi ta là cái gì trong mắt ngươi?"
Thân hình to lớn dựa sát vào người ả, bàn tay khẽ chạm vào làn môi tựa màu trời đêm phảng phất hương nồng của mùi rượu vang như đánh thức tâm trí hắn. Mina gạt bỏ cánh tay hắn ra, không quên cho hắn một cái nhìn cảnh cáo rằng ả không phải người dễ dãi.
Hắn chẳng có mấy quan tâm tới vấn đề ả đang nói, lướt xuống chiếc cổ trắng đầy những vết "ân ái" giữa hắn và ả mà lại không kìm lòng được, hận không thể lập tức đem mà thao túng. Mina thoát ra khỏi sự bao vây của hắn, tự mình không quay đầu lại, giữ vững quan điểm của bản thân khi tới đây.
"Ta sẽ không nói lại vấn đề này, nhưng ta sẽ cho các ngươi hạn trong 2 ngày phải cho ta lý do, hoặc để ta phải nặng tay."
Lạnh lùng bỏ đi trước mặt hắn, Mganga một mình ngôi trong cản phòng chỉ có khoảng một hai ánh nến sáng. Hắn khẽ thổi tắt đi ánh nến, cả căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn ánh mắt màu máu vẫn sáng chói trong đêm.
"Nakroth, lần này coi như ngài nợ tôi một ân tình"
-------------------------------------------------------------------
"Nakroth... xin ngài... chậm.... ân â a a..."
"Ai là người đang khiến ngươi sung sướng đây Veera?"
"Ưm...ưm... là ngài.. Phán Quan Nakroth..ân a.."
Hơi thở nồng nàn mùi ái dục, trên bàn làm việc lộn xộn đống giấy làm việc, tiếng rên ma mị tựa sự giết người đâm thẳng vào tâm trí. Veera không ngừng nói ra những lời dâm đãng nhưng lại khiến cho Nakroth vô cùng thoải mái.
Côn thịt liên tục tiến, khuấy đảo bên trong hoa huyệt tham lam, bên trong ấm nóng bao bọc lấy y như có cả nghìn cái miệng nhỏ đang phục vụ hắn. Dâm thủy một lúc lại càng chảy ra nhiều giúp y đi vào có chút dễ dàng hơn, không nhịn được mà tham muốn càng nhiều hơn.
Cứ liên tục như vậy, huyệt đạo bé nhỏ sưng đỏ lên ở cả hai cánh hoa, một tiếng rên nhẹ từ yết hầu của y, đem mọi thứ bắn vào bên trong hoa huyệt. Gương mặt ả thỏa mãn, nhìn gương mặt nam tính đang mệt mỏi sau trận chiến vừa rồi.
"Nakroth đại nhân, ngài sẽ vì tôi mà đi chính phạt tiếp chứ?"
Giọng nói ngọt ngào dễ dàng quyến rũ bất kỳ nam nhân nào khi nghe, y cũng không phải là một trường hợp ngoại lệ, nhưng y vẫn còn có một chút lý trí của bản thân còn xót lại.
"Ta sẽ đi, nhưng không được động đến Krixi, vậy là được."
Y không muốn mất đi người y cảm thấy quan trọng.
"Được, ta sẽ đi nói lại với Maloch đại nhân, ngài cứ an tâm đi"
Coi như việc của ả đã xong, ả chỉnh trang lại bộ quần áo, ung dung suy tư rồi khẽ cười mỉm.
Veera khẽ hôn lên gò má của y rồi đi ra ngoài. Chốt cánh cửa phòng y lại, tiếng giày cao gót mà ả đi vang lên trong cả hành lang, phong thái lãnh khốc hiện lên trên đôi mắt ả. Ả không phải là người thích sự lộn xộn, cũng không phải là người thích thất bại dễ dàng.
Bước vào một căn phòng cấm, Veera mỉm cười hạnh phúc khi nhìn khuôn mặt ngủ say của Omen, kể cả là chỉ được vuốt khuôn mặt ấy qua tấm kính, ả cũng có gì đó hạnh phúc trong lòng.
"Đợi em, em sẽ không bỏ anh lại nơi lạnh lẽo này"
Tại một nơi khác, Krixi cảm thấy đột nhiên tim nhói đau hơn hẳn một nhịp, tựa như có ai đang cố gắng bóp lấy trái tim cô vậy. Sự sợ hãi như đang chiếm lấy cô, bằng một cách nào đó, cô nhận ra mình đang dần đối mặt với điều gì đó vô cùng đáng sợ.
"KRIXI!!!!!! CHÁY BÁNH RỒI!!!"
Cô giật mình tỉnh lại, nhìn thấy khói đen bốc lên từ chiếc lò nướng khiến cô khẩn trương. Thời điểm cô lấy chiếc bánh ra, Krixi xác nhận nó chính là vật thể không xác định được trong cái vũ trụ đa chiều này.
"Ném nó đi, mời tôi cái bánh đó là cậu nên mong cậu còn sống."
Lindis hướng mắt về bóng dáng Krixi, bên cạnh đó là linh hồn của Luna đang lười biếng nằm trên giường và hưởng sự ấm áp của chiếc chăn mềm mại. Luna vẫn ôm cô em gái cau có mà dỗ dành nó, nhìn cảnh tượng đó khiến Krixi không khỏi nhịn cười.
'"Hai chị em cậu cũng thật tình, nếu thấy bánh được thì ít nhất cũng nên nói với tôi một câu chứ, sao lại để nó cháy rồi mới nói?"
"Krixi, con bé Lindis ban nãy thấy em hình như đang có tâm sự gì đó nên không gọi. Em đang suy tư gì sao?"
Cô lắc đầu thở dài, không nói gì mà chỉ lẳng lặng đi ra ngoài, để hai chị em ngồi đó.
"Lindis, có phải Đông Chạng Vạng vừa bị "sờ" qua?"
"Luna, đừng nói với em như thể chị không biết gì vậy, rõ ràng chị biết là ai mà."
Luna nhìn cô em gái nghiêm nghị đang ngắm nhìn bản đồ thu nhỏ của toàn bộ Rừng Chạng Vạng được treo trên tường. Theo như tấm bản đồ, phía Đông Chạng Vạng đã bị chinh phạt rồi biến thành nhà lao tù của Lực Lượng Sa Đọa.
Không có gì bất ngờ hay nằm ngoài dự tính của cô, chỉ là Luna có hơi chút thắc mắc: Tại sao chúng chấp nhận đi vòng phía Đông mà không đánh thẳng Bắc?
Còn người biết rõ nguyên nhân nhất, ắt hẳn phải là Nakroth.
Trên ngọn đồi đầy những bông hoa bồ công anh trắng bay trong gió, cô mơ mộng về một thế giới khác, nơi có người Krixi thầm nhớ. Từ nơi này cô vẫn có thể nhìn thấy rõ phía Đông nơi có những người dân ở khu rừng này đã bị bắt.
Đau đớn nhưng bất lực là điều mà mọi thần hộ vệ của khu rừng này đều cảm thấy. Trong số đó đau khổ nhất vẫn là Tel'Annas, còn cô sao? Cô sống quá lâu để nhìn thấy mọi thứ rồi, kể cả nói cô tuyệt tình hay không, bản thân đã nhìn thấy quá nhiều lần nơi này rơi vào tay Lực Lượng Sa Đọa rồi lại được cứu.
Cô quay đầu vào ngôi nhà và làm cái bánh khác, khoảng thời gian cô đi cũng là lúc Luna đã chìm vào giấc ngủ say, Lindis vẫn ngồi trên chiếc giường và ngẫm nghĩ gì đó với cuốn sổ tay.
"Lindis, cậu không định nghỉ ngơi sao?"
"Tôi không có, chuyện lần này xảy ra ở phía Đông khá nghiêm trọng. Cái mà tôi khá quan tâm ở đây rốt cuộc Nakroth đã làm gì để lừa được hơn nửa quân ta sang bờ bên kia mà không cần chiến tranh?"
Cái gì?
"Cậu vừa nói tới ai?" Krixi cố gắng kìm nén bản thân lại.
"Hửm? Tôi nói Nakroth- Tổng chỉ huy Lực Lượng Sa Đọa."
Một khoảng im lặng.
Một thế giới trong tim cô sụp đổ.
"...Tôi đi làm nốt bánh, tôi sẽ gọi hai người khi tới bữa"
Không đợi Lindis trả lời, cô đóng cửa vào bước ra khỏi căn phòng.
Tựa người vào tường, cô nhìn ngắm lại mọi thứ căn phòng này.
Nói cô lụy tình quả chẳng sai, nhưng bây giờ trong tâm chỉ còn sự đau đớn.
Để rồi thấy rằng mình đã lỡ yêu phải một kẻ sát nhất giết chính con người và quê hương mình.
Liệu còn gì để bớt đau đớn hơn?
Nakroth,
Tôi hận anh cả đời này không hết!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip