Chương 7: Giải mộng

Sao bầu trời chưa ngừng tạnh đi những cơn mưa?

Khác với Rừng Chạng Vạng, thời tiết ở đây chủ yếu là mưa và sương mù, song cô cũng có thể nhìn thấy những khu chợ tấp nập dưới mấy tấm bạt cũ kỹ kia.

Họ vẫn tiếp tục công việc của mình, bất chấp thời tiết có xấu ra sao. Krixi thi thoảng vẫn nghe được những tiếng cười nói dưới kia, hay những tiếng ngựa hí lên theo đám lính tuần tra, thích nhất vẫn là những thanh âm của những đứa trẻ con giống như Alice vậy.

Một nơi như vậy, thực sự cũng không khiến cô cảm thấy quá tệ hại.

Cô chưa từng được bước ra khỏi nơi này từ những ngày bị giam lỏng, rồi cô cũng chấp nhận việc chống đối chỉ làm hao tổn sức lực của bản thân. Cứ chấp nhận sự thật cũng đã khiến cô thoải mái hơn phần nào.

"Tiểu thư, cô có muốn dùng bữa ăn nhẹ buổi chiều?"

Im lặng một chút, cô khẽ nói: "Tôi muốn đợi Nakroth, mọi người xin hãy dùng bữa trước."

Krixi không cho phép lý trí của bản thân bị mất tập trung, nên việc quyết định sống ra sao tại nơi này khiến cô có một nước đi khác trong việc trốn thoát. Một cái cớ cũ kỹ nhưng chí ít cũng có thể qua được mắt họ.

"Tiểu thư, thực sự phải cảm ơn người rất nhiều."

Đồng tử cô có chút mở to, rồi cũng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, nhỏ giọng: "Ý cô là?"

"Nakroth đại nhân thường bận rất nhiều việc, không thể ở ngoại thành với chúng tôi nhiều. Căn biệt thự này nhiều năm nay vốn thiếu đi sự quan tâm của ngài ấy dành cho người khác.

Chúng tôi đã mong rằng tiểu thư sẽ ở lại đây, đại nhân vốn rất kém trong việc bày tỏ cảm xúc, nhưng tôi lại hầu hạ ngài ấy quá nhiều năm để nhận ra dễ dàng."

Nghỉ một chút, cô gái nói tiếp: "Tiểu thư à người sao lại không để tâm chứ, đại nhân rõ ràng là muốn sống cùng với người cả đời mà."

Cô đâu ngốc tới vậy chứ?

Biết chứ, hiểu rõ lắm.

Nhưng sự quan tâm ấy chính là một con dao hai lưỡi đối với lương tâm Krixi. Tiếp nhận chẳng khác nào đầu thú cô là một kẻ phản bội của Rừng Chạng Vạng, ấy nhưng nếu từ chối, mọi thứ có thể dễ dàng tới như vậy?

Điều này cô không phải mới suy nghĩ thông qua có một lần, mà nó dường như phá hủy cảm xúc của cô mỗi ngày trôi đi. Sự sợ hãi xâm chiếm lấy bản thân, nhưng cô lại để mặc nó xâm chiếm rồi tiếp tục đi theo con đường sai trái.

Đã nhiều lần cô có cơ hội trốn thoát, song cô lại không làm vậy mà lại tiếp tục buông xuôi đi mọi thứ. Cô thực sự mệt mỏi mỗi khi suy nghĩ tới những hành động trước đây, rồi cũng chỉ biết im lặng cho qua.

Rốt cuộc, cô chịu đựng là vì cái gì chứ?

"Cô à, sao lại đem chuyện này kể cho tôi?" Krixi tạm gác suy nghĩ của bản thân lại.

Thoáng chốc, Krixi thấy cô hầu đó tựa như sắp khóc, rồi cũng kìm nén lại.

"Tiểu thư, thấy chủ nhân hạnh phúc luôn là điều chúng tôi mong muốn, và người lại có thể đem tới điều hạnh phúc ấy cho đại nhân lại chính là tiểu thư.

Vì vậy, làm ơn, chúng tôi không muốn thấy ngài ấy sống trong đau khổ như trước đây nữa..."

Cô hầu đó cũng như Krixi lập tức nhận ra sự sai xót trong câu nói ban nãy. Đau khổ như trước đây là ý gì?

"Cô...."

"Xin người hãy tiếp tục nghỉ ngơi, tôi cần có việc khác phải làm."

Rồi cô ấy cũng rời đi, để Krixi có chút thời gian suy tư.

Cô khẽ lướt qua suy nghĩ của bản thân, rồi cũng muốn dập tắt nó đi. Một chút suy nghĩ hoang đường ấy hơi quá lệch lạc so với thực tế. Im lặng nhìn vào cuốn sách còn đọc trên tay, một dòng chữ nhỏ khiến cô có suy nghĩ khác.

"Trên đời không tồn tại thứ gọi là sự trùng hợp."

Điều này không sai, khi ai đó nói nhầm, đó là điều mà tiềm thức của họ mong muốn được nói ra nhất. Nếu theo chiều suy nghĩ này, chẳng phải có điều gì đó bọn họ đang giấu cô, cụ thể là Nakroth đang ngăn chặn cô khỏi điều gì đó?

Khẽ lật tấm nệm lên, cô lấy ra cuốn sổ ghi chép thói quen của y mỗi ngày cũng như thói quen của những người hầu ở đây. Cô đã vất vả ghi chép lại tỉ mỉ những chi tiết kể cả bản thân cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Thêm nữa, Nakroth thường về rất muộn, thậm chí còn hôm còn không về. Điều này là điều kiện đủ để cô có thể ngồi ngẫm lại một chút.

Y thường có một thói là cựa chân mỗi khi ngủ, điều này cô từng để ý một lần nhưng không suy nghĩ tới, đây là biểu hiện của áp lực bị kìm nén, hoặc là gặp phải ác mộng. Tuy không thể kết luận rõ ràng nhưng cô cũng có cơ sở để liên kết với các thói quen khác.

Mặc dù không sống với y quá lâu, nhưng cũng là một thời gian đủ để cô suy xét lại trước đây. Cô thi thoảng thấy rằng khi gắp thức ăn, y dường như có chút gì đó lưỡng lự, rồi mới tiếp tục, ánh mắt thường hay trĩu xuống như có tâm sự.

Hai nữa, các món ăn có mỗi chu kỳ lập lại nhất định trong thực đơn, và cô cũng đã từng hỏi quản gia lớn tuổi nhất là thực đơn này đã có từ lâu, nhưng không phải từ thời điểm y mới có căn biệt thự này. Chứng tỏ có điều gì đó khiến y buộc phải thay đổi, cụ thể là những bữa ăn đó khiến y nhớ lại một cảm xúc nhất định chính y cũng không nhận ra.

Cộng hai vế vào với nhau, ta được ngay đáp án rõ ràng là nó nằm ở một món ăn nào đó gợi nhớ cho y kỷ niệm buồn.

Loại bỏ trường hợp gặp ác mộng một chút do cô không có tiền đề để suy xét vế sau, nếu là áp lực kìm nén lâu ngày, hẳn là nó chính là lúc xảy ra biến cố khiến y thay đổi thực đơn bữa ăn kia. Cũng có thể xảy ra trường hợp khác là cơn ác mộng là nguyên nhân tạo ra áp lực kia.

Krixi xoa đầu một chút, rồi lại để ý tới một điểm cô không hình dung ra được bằng lời nói, căn biệt thự này có rất nhiều phòng, hiển nhiên y có thể ở bất kỳ nơi nào mà y muốn, nhưng y lại giam lỏng cô tại nơi này và vào đây mỗi khi y về. Đáng chú ý là căn phòng này không phải là căn phòng y ở trước kia.

Tại sao không đem cô sang phòng khác? Hay nói cách khác, căn phòng này có gì để khiến y phải ở lại?

Tiếp tục suy nghĩ một chút, cô buộc phải tạm gác lập luận ban đầu lại do chỉ có thể có giả thiết. Cô nhớ lại một chút về những ngày đầu bị bắt ở Thủ Phủ, cô nhớ rõ cái mùi máu tanh nồng ở cái phòng tra tấn gần đó, cả ngàn kiếp cũng chẳng quên...

Đợi chút?

Cô khẽ ngửi, căn phòng này có mùi hương của y là điều đương nhiên, nhưng cô không thể nhầm được, đây rõ ràng là mùi của hoa cẩm chướng cô thích nhất.

Nhưng ngẫm lại, đóa hoa cẩm chướng cô từng trồng là sau khi y rời đi, hiển nhiên y sẽ không biết. Mà thời điểm đó, nhà cô chủ yếu là chỉ có mùi hương của hoa linh lan, mà như đã nói từ đầu, trên đời không có gì gọi là sự trùng hợp.

Krixi sững người, cô nhớ vào cái ngày bị đánh ngất đi, trên tay cô có cầm một cái vòng được làm từ hoa cẩm chướng được sấy khô và kết lại, điểm đáng nói là y chưa từng hỏi cô là loài hoa cô thích nhất là gì, cớ gì lại có thể dùng cẩm chướng một cách tình cờ tới vậy.

Trường hợp cuối cùng cô có thể rút ra là còn một người khác nữa.

Đây rõ là điều phi lý nhất cô có thể nghĩ ra, nhưng nếu nó hợp lý với kết luận thì nó cũng đáng để cô suy ngẫm.

Điều cuối cùng cô cần ở hiện tại chính là điều kiện cần để kết luận cho điều kiện đủ.

Nakroth!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip