Chương 12.

Freen vừa đóng cửa phòng của Becky thì rầm một tiếng sấm to khiến cô giật nảy mình, nhém nữa đã đánh rơi túi đựng máy ảnh đang đeo bên vai. Cô nghe tiếng mưa lất phất bên tai ngày một nhiều nên phỏng chừng Becky sẽ vẫn ở công ty để chờ phần nào cơn mưa dịu xuống mới có thể trở ra trạm xe buýt để về trọ.

Cô tức tốc đi xuống lầu, nhịp chân dồn dập khiến Vicky ở quầy thu ngân cũng phải ngước lên xem thử. Freen đang gọi taxi đến để thuận tiện hơn là sẽ đi xe buýt vào buổi chiều ngày hôm nay, miệng cô liên tục hối thúc để tránh trường hợp Becky chờ đợi cô.

- Cậu mang ô theo đi! Mưa cũng khá lớn đấy. - Vicky nhét vào tay cô chiếc ô mà tiện thể nhắc nhở.

- Cảm ơn cậu.

Freen đưa chùm chìa khoá cho Vicky rồi nhẫn nại chờ đợi còn nhắn cho Becky hãy cứ ở trong công ty để trú mưa, chỉ có điều là cô nhắn bao nhiêu tin thì vẫn chưa thấy nàng hồi âm lời nào. Freen đoán chắc là nàng vẫn đang bận bịu công việc nhưng lòng cô lại thấp thỏm chẳng yên, cũng có thể là bản thân nôn nao đến gặp nàng để tiếp tục buổi hẹn, hoặc là chính mình lo xa rằng công việc của Becky hôm nay không mấy suôn sẻ. Bất kì trường hợp nào cũng có khả năng nên chân của Freen đã nhịp đập đập xuống sàn liên tục.

- Cậu gấp rút cái gì? Tận 20 phút nữa thì Becky mới tan làm, chưa kể đến việc em ấy có thể tăng ca. - Vicky đi đến vỗ vai cô mà nhìn về phía trời mà thở dài.

- Ít ra thì tớ sẽ đến đó đúng giờ và chờ em ấy tan ca thôi. - Freen không muốn để ai đợi chờ mình, đây là tính cách của cô trước giờ vẫn không thay đổi.

- Kìa! Taxi của cậu! - Vicky hất mặt đến chiếc xe đã đậu trước quán cách không xa.

- Tớ đi trước đây, tạm biệt!

- Tạm biệt.

Freen bung chiếc dù trong tay mà chân đã vội vã chạy đến, nước văng lên tung toé, gió lùa vào lạnh run cả người, nước mưa cũng tạt không ít vào khiến cô nheo mắt mà đưa tay với lấy tay nắm cửa xe mà mở ra.

- Cô muốn đi đâu nào? - Anh tài xế chống tay lên vô lăng mà ngước lên phía gương chiếu hậu.

- ...

Ừ nhỉ? Freen còn không biết công ty mà Becky đang làm việc tên gì, cô nhanh tay nhắn tin hỏi nàng nhưng căn bản là không thấy Becky đáp lại. Freen hơi rầu rì kèm theo sự bất an khó che giấu, cả khi cô đã điện hai ba cuộc nhưng chẳng ai bắt máy.

- Tôi muốn đến đường X.

- Được rồi.

- Cảm phiền cho tôi hỏi thì đường X ở đó có bao nhiêu công ty anh nhỉ? - Freen nắm lấy từ đằng sau ghế lái mà nhướng người lên hỏi.

- Hình như tầm 6 7 cái lận đấy! Chỗ đó cũng khá gần trung tâm thành phố nên là nhiều lắm. - Tài xế vừa lái vừa ước chừng mà trả lời.

- Cảm ơn anh. - Freen nghe kết quả liền ngã lưng về phía sau.

Cô lúc này tính toán cho rằng công ty của Becky cách trạm xe buýt không quá xa, vậy nên chỉ có thể lòng vòng đâu đó mà thôi.

Freen nghĩ là làm liền vừa xuống xe trả tiền cho taxi còn nói với anh một câu.

- Nếu có thể thì chờ tôi quay lại, tiền này coi như là đặt cọc. - Cô đưa anh một vài tờ tiền mặt có mệnh giá tầm trung.

- Tôi cho cô 30 phút thôi đấy! - Anh tài nhìn trời mưa lớn thế này cũng không có cuốc nào, vậy nên ngồi đây chờ cũng không có vấn đề gì.

- Được, cảm ơn anh.

Cô dứt lời thì bản thân cố gắnh tìm kiếm những công ty lân cận gần trạm xe buýt, đồng thời còn điện vài lần vào số của Becky.

- Cho tôi hỏi ở đây có ai tên Rebecca Patricia Armstrong đang làm việc ở đây không ạ?

Freen bước vào công ty đầu tiên mà đến quầy lễ tân hỏi thử thì nhận cái lắc đầu từ họ.

- Đã làm phiền rồi, cảm ơn cô.

Cứ vậy trong thời tiết giông gió như thế thì cô đã đi hỏi hết được 4 công ty khác nhau và đều nhận chung một câu trả lời như thế. Freen không chút chán nản mà lần nữa điện vào số của Becky và may mắn lần này đã có người bắt máy.

"Alo?" - Đầu dây bên kia vừa cất lời thì Freen đã dồn dập hỏi.

"Becky! Chị quên hỏi em làm ở công ty nào đấy? Chị kiếm nãy giờ không thấy công ty em làm..." - Freen có đôi phần bất lực khi bản thân lại quên hỏi mấy câu căn bản trước khi đến đón em về.

"Xin lỗi, tôi không phải Becky, tôi thấy điện thoại cậu ấy đã reo liên hồi như vậy nên bắt máy giùm thôi." - Đằng kia là giọng của Irin vọng lại, nàng vô tình đi qua bộ phận marketing định bụng sẽ vào nói chuyện với Becky nhưng nào ngờ lại bắt gặp điện thoại của bạn mình không ngừng run.

"Vậy cô có thể cho tôi biết công ty của Becky làm tên gì không?" - Freen rùng mình mà hắt xì một cái to.

"À ừm... Công ty GAP." - Irin đáp xong thì đằng kia cứ ngỡ đã tắt máy nhưng thực chất vẫn chưa ngắt mà tiếng bước chân hì hà hì hục đã vang bên tai của Irin.

Nàng cúp máy mà hơi nghiêng đầu khó hiểu, chẳng lẽ đây là người mà gần đây Becky đang rối rắm chẳng biết là thích hay nhất thời đây sao?

- Tổng giám đốc, em còn tưởng bàn của trưởng phòng Becky là cái máy run đấy! - Nhân viên trong bộ phận cười đùa mà nói.

- Điện thoại đây, túi xách đây, còn người đâu? - Irin chỉ vào tư trang cá nhân của Becky vẫn còn đặt ở đây thì có nghĩa nàng chưa rời công ty.

- Em không biết nữa, chị ấy làm xong việc hôm nay xong biến mất từ một tiếng trước rồi ạ. - Người nam nhân vừa đang sắp xếp giấy tờ vừa trả lời.

Irin nghe vậy xong liền ậm ừ rồi thôi, mà sực nhớ lại nữ nhân kia chắc hẳn giờ đang ở dưới sảnh công ty để hỏi quầy lễ tân nên nàng nhanh nhanh chóng chóng bấm thang máy đi xuống. Quả nhiên là có người con gái đã không mấy khô ráo khi trên bả vai đã thấm đậm nước mưa.

- Tổng giám đốc! - Cô lễ tân đang trả lời Freen thì tức khắc nhìn thấy cấp trên nên cúi đầu chào.

Freen nghe vậy liền nhìn về hướng lễ tân đang khom lưng, cô trông thấy nàng ta cũng vài phần e dè mà chắp tay chào theo.

- Cô là người tìm Becky phải không?

- Đúng vậy.

- Tôi là bạn thân của cậu ấy. - Irin đưa tay ra trước mặt.

Freen gật gù như đã hiểu mà lịch sử đáp lại cái bắt tay. Irin vừa chạm vào tay người đối diện thì cảm nhận được da thịt lạnh ngắt cứng đờ của cô. Freen cũng nhận thấy tay mình được lòng bàn tay của đối phương "sưởi ấm" bất đắc dĩ nên vội rút ra.

- Cô tên gì? - Irin hỏi.

- Tôi là Sarocha Chankimha, có thể gọi tôi là Freen.

- Chị chỉ cần gọi tôi là Irin là được rồi, vì tôi bằng tuổi Becky nên chắc nhỏ hơn chị.

- Không cần phải theo tuổi tác, cô là cấp trên của Becky nên cũng chiếu cố không ít nên cứ gọi theo xưng hô bây giờ thì tốt hơn. - Freen khách sáo nói một mạch không vấp.

Irin tặc lưỡi mà nhoẻn miệng cười rồi vội quơ tay để bản thân nghiêm túc trở lại, không ngờ người mà Becky thích cũng chẳng hề tồi.

- Nhưng mà tổng giám đốc Irin có biết Becky hiện giờ đang ở đâu không? - Freen quay lại với vấn đề chính mà nhìn vào đồng hồ đeo tay mà lau nước trên mặt kính, nhận ra cũng đã hơn giờ tan ca.

- Tôi không biết nữa. - Irin lắc đầu chào thua.

- Vậy... - Freen định nói gì đó nhưng ngẫm nghĩ lại thì không nên.

- Chị cứ tìm kiếm trong công ty thoải mái cũng được, lấy cớ là nhiếp ảnh gia mà tôi kêu đến để marketing. - Irin cũng đoán được ý nghĩ của cô nên cho phép Freen tự do ra vào.

Freen gật đầu như đã hiểu mà lấy chiếc máy ảnh ra lấy dây đeo vào cổ trông sẽ hợp lý hơn, Irin cũng tiện tay thông báo với các bộ phận về chuyện này để tránh trường hợp Freen bỡ ngỡ bởi những ánh mắt đầy hoài nghi để lên người.

- Cảm ơn tổng giám đốc.

- Tôi có việc phải làm, vậy nên nhờ hết vào chị nhé? - Irin tựa như tin tưởng người này sẽ tìm thấy Becky sớm thôi, mặc cho bản thân biết rõ giờ này cậu ấy đang ở đâu.

- Đã phiền lòng tổng giám đốc rồi, cảm ơn cô. - Freen nói xong liền chắp tay chào lần nữa mới bắt đầu bước vội về phía thang máy.

Tiếc rằng dẫu cho đôi chân Freen đã mỏi nhừ hay miệng đã khô khốc vì liên tục hỏi người này người kia trong công ty thì hoàn toàn chẳng có chút thông tin nào. Cô đến ngay phòng của bộ phận marketing thì mới biết nàng sắp tới sẽ là trưởng phòng của chi nhánh công ty con, bỗng dưng Freen bất an đến lạ, tuy là tin mừng nhưng cô chẳng vui nỗi mà cười gượng đi đến bàn làm việc của nàng.

Chạm vào mắt Freen đầu tiên là bức ảnh chụp gia đình, nhưng có điều Becky như tách riêng hẳn chứ không hoà hợp được bằng ba người còn lại. Điều này khiến cô nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt Becky thì theo nội dung của cuộc nói chuyện có liên quan đến người con trai trong tấm hình này, không lẽ là trọng nam khinh nữ?

- Cô là ai vậy? Cô quen trưởng phòng Becky à? - Garda đi vào đã thấy người lạ táy máy vào bàn làm việc của Becky nên hắng giọng mà hỏi.

- Tôi có quen Becky... À với lại tôi là nhiếp ảnh gia mà tổng giám đốc Irin điều đến thôi... - Freen đặt tấm ảnh về chỗ cũ mà mấp máy trả lời.

- Trưởng phòng Garda, chị ký giúp em phần hồ sơ này. - Chưa để Garda nghỉ ngơi thì công việc tiếp tục dồn dập, có vẻ đã tan ca rồi nhưng người ở bộ phận này vẫn ở lại.

Freen giờ mới hiểu lý do vì sao mà Becky đã biệt tăm không thấy đâu và cô ngờ ngợ nhận ra người trước mặt là đối thủ đáng gờm với Becky, cô cắn môi mà nắm chặt máy ảnh trong tay. Bên ngoài mưa càng lớn, càng làm cô thấy đứng ngồi không yên.

- Xin lỗi, tôi phải tiếp tục công việc ở bộ phận khác. - Freen nói xong liền lẻn ra ngoài nhanh nhất có thể mặc cho Garda có ý định muốn hỏi thêm vài câu.

- Này... - Garda gọi lại nhưng người đã chạy biến đi mất.

Freen bấm thang máy lập tức ra quầy lễ tân nhận lại chiếc ô, sau đó vì quá vội mà giày đã trơn trượt ra phía hành lang của công ty, đây là nơi cuối cùng mà cô có thể tìm nàng và cầu mong là em sẽ không bị cảm lạnh nếu ở ngoài này.

Cô đang đi thì bỗng nghe giọng của người mà nãy giờ Freen sốt sắng. Nàng đang ngồi trên băng ghế, lưng thì tựa vào tường, tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại khác cái ở trên văn phòng, ắt hẳn cái này dùng chỉ để cho bạn bè và người thân mà nói.

"Mẹ ơi" - Becky yếu ớt gọi.

"Sao đấy con?" - Mẹ Becky đáp lại.

"Con thua người ta rồi" - Nàng nức nở lau nước mắt cũng chẳng sợ có ai phát hiện ra vì trời giông bão thế này.

"Haiz, con thua thì cố gắng tiếp tục đi? Điện cho mẹ báo tin này không sợ mẹ buồn à? Con thua là do tài cáng còn không tới đâu thôi" - Bà thở dài mà quở trách

"..." - Nàng cũng rất muốn nói không phải do thực lực bản thân mình mà để thua thiệt nhưng thực chất Becky hoàn toàn muốn thét lên rằng: "Vậy tại sao ba mẹ không có cơ ngơi để làm bệ phóng để con dễ dàng đạt được thứ con muốn đi chứ?"

"Con coi làm sao mà làm việc chăm chỉ lên, kiếm thêm dăm ba việc làm cùng một lúc để có khoản dư gửi về cho em con! Nó lên đại học năm đầu tiên rồi đấy?!"

"..."

"À sẵn tiện con có tiền ở đó không? Cho mẹ một ít để đi chợ, dạo gần đây đồ đạc lên giá quá con?"

"..."

"Mày có nghe mẹ nói không?" - Bà chẳng nghe lời hồi đáp nào từ Becky nên gắt gỏng hỏi.

Becky như người mất hồn mà ho khan rồi trả lời.

"Vâng, con gửi ngay đây"

"Vậy tốt... Sẵn gửi thêm..."

Chưa để mẹ mình nói thì Becky đã cúp máy ngang mà vứt điện thoại sang một bên, nàng ôm mặt mà khóc lớn, nước mưa thấm vào người khiến Becky lạnh lẽo từ thể xác lẫn tâm can. Người nàng run run mặc kệ mưa tạt vào mình, Becky vẫn ngồi đó không có ý định rời đi mà tự bản thân gặm nhắm sự tủi thân này, chỉ một mình, một mình mà thôi. Đột nhiên nàng lúc này nhớ đến một người quan tâm đến nàng, Sarocha Freen...

- Xin lỗi vì đã đến trễ rồi.

- Freen...


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip