Chương 1 : Gặp
"Hyung Seok à nhớ đi chơi gần nhà nha con!"
"Dạ con biết rồi ạ!"
Đôi tay nhỏ nhắn chào tạm biệt mẹ rồi lại tiếp tục đi về hướng khu sân chơi thường ngày của cậu. Khu đường lát gạch được cậu chạy băng băng qua trông thật đáng yêu, đi một hồi thì dừng lại trước khu đất trống khuất tầm nhìn của người lớn.
Ngó nghiêng đầu đen nhỏ thì đi vào trong, hôm nay cậu có việc cần làm ở đây, cần phải lấy lại đồ của mình. Có lẽ sẽ hơi lâu nên cậu báo trước với mẹ mình rồi.
"Ê lũ chúng mày là lũ trộm tiền tao đúng không??"
Bọn nhóc gồm 4 đứa giật mình với giọng tức giận của cậu, quay lại nhìn rồi thì thầm to nhỏ gì với nhau khiến cậu càng thêm cáu. Hôm qua cậu để cặp ở khu vui chơi với lũ cùng tuổi rồi đi xin một bông hồng của tiệm hoa gần đó, cốt yếu là về nhà tặng mẹ. Thế mà lúc có được bông thì phát hiện tiền tiết kiệm của cậu bị lấy mất.
Con mẹ nó, để dành mua bánh kem tặng mẹ kia mà!! Chó má thật!
" Ừ thì sao, bọn tao lấy đó thì sao?" Thằng béo nhất trong đó nghếch đầu thách thức cậu.
"Chúng mày có mà khóc bố cũng đếch tha" Chúng nó thật sự ăn gan hùm rồi, cậu chạy một mạch tới thằng trông béo nhất rồi đạp nó ngã xuống. Đè lên người, tay nhanh vớt cục đá mà nện vào mặt nó, rồi trong lúc nó nằm phịch xuống hứng đau thì đứng phắt dậy nắm tóc một thằng khác, tay còn lại nắm cẳng tay thằng khác rồi dùng lực ném cả hai va chạm vào thằng cuối cùng.
Chúng nó ngã nhào vào nhau như mấy viên Domino mà cô hàng xóm cho cậu xem vậy. Ba đứa kia nhanh chóng nhìn cậu với gương mặt hãi hùng còn thằng béo thì vẫn nằm ôm mặt phía dưới, la hét khóc lóc kêu đau.
Biết rằng không đe doạ thì kiểu gì tụi ngu này cũng về mách cha mẹ, lúc đó lại thiệt cho nhà cậu. Đành lôi cổ áo thằng béo lên rồi quẳng ra chổ tụi còn lại, giở chất giọng đe doạ, du côn của mình ra.
"Chúng mày mà dám ho he với ai chuyện ngày hôm nay!!"
"Tao bẻ răng từng đứa!!"
Vừa nói vừa vương tay lại gần khiến lũ nhóc sợ phát khiếp, chân run cần cập cả lên. Còn đâu là dáng vẻ hùng hồn thách thức Hyung Seok nữa chứ, thi nhau ngật đầu lia lịa. Còn tự nói ra rằng mình sẽ trả lời như nào nếu bố mẹ thấy chuyện bất thường, tuyệt đối không để ai biết hết.
Lúc sau thì 4 đứa đưa trả lại số tiền mình lấy, còn đưa thêm 1₩, 2₩ tiền giấy và vài đồng xu lẻ. Nhìn sơ qua là biết tiền để tránh bị đánh trong tương lai. Xong rồi thì đuổi đi chổ khác, bảo đây là địa bàn riêng của cậu.
Lúc lũ nhóc sợ hãi chạy túi bụi thì cậu cười khanh khách, nhìn tổng số tiền trong tay mà vừa ý vô cùng. Biết rằng mẹ nói không nên làm việc xấu nhưng đây chỉ là số ít việc mà một đứa trẻ 10 tuổi có thể làm, để phụ giúp tiền cho mẹ bớt cực nhọc.
Hyung Seok tự thấy bản thân hơn hẳn lũ nhóc cùng tuổi, thấy bản thân rất ra dáng người lớn, rất trưởng thành không như lũ chỉ biết ăn không ngồi rồi. Ngồi trên bệ đá dưới bóng mát rồi đung đưa chân, ngương mặt non trẻ đầy khả ái cùng hai má phím hồng, đôi mắt nai đen láy ánh lên vẻ kiêu ngạo, cái miệng không thốt được lời hay ý đẹp lại chúm chím hồng hào đáng yêu.
Có đứa nhóc ngoài cuộc lén lút nhìn mọi chuyện sảy ra, từ việc đánh nhau tới đe doạ. Rồi lạ thay lại không sợ mà còn mê mẩn dung nhan thanh khiết của cậu bạn nọ ngồi dưới bóng râm.
Hyung Seok nhìn bằng nửa con mắt, biết tỏng có đứa nhìn lén mình, chỉ kì lạ khi không chỉ nhìn mà còn nhìn rất chăm chú nữa. Thấy cảnh hùng hồn lúc nãy cũng kiên trì nhìn luôn, đứa nào cứng đầu thế không biết.
"Ê thằng nhú đầu đằng kia, cút qua đây coi!"
Thằng nhóc tít xa giật mình, giờ mới lú hết mặt ra nhìn Hyung Seok. Nhóc đanh đá nhìn một lượt từ trên xuống khi thằng nhóc kia vội vàng chạy lại, chắc bị quát cái rén như bọn lúc nãy. Đồ thằng này mặc toàn đen, từ đầu tới chân, nhìn lại giống như trang phục đám tang của nhà nào đó.
"Có chuyện gì thế?"
Câu hỏi khiến Hyung Seok nhìn lên đứa trước mặt, nó mang khuôn nhận diện nghiêm túc không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ thứ gì. Tóc đen nhìn úp nồi còn cắt tỉa trông ngu ngu không chịu được.
Hyung Seok thấy buồn cười, thấy thằng này rất có nét giải trí nên bớt cáu mà đặc cách nhẹ giọng hơn với nó.
"Mắc đéo gì theo dõi tao? Mà mày là thằng nào thế, trong khu này à?
Hyung Seok hỏi cho biết khu nhà úp nồi ở đâu, khi nó mà láo toét mách cha mẹ lúc mình trấn lột nó thì biết chắc là gây ồn ào cho nhà mình.
"..... Tôi chỉ lỡ nhìn thôi, cho xin lỗi"
"Mà nhà tôi ở đây thật"
Xin lỗi nhưng mặt vẫn như vậy, trong mắt Hyung Seok thì nó rất vô tri và ngu đần. Mặt đụt đụt bị chửi cũng chẳng si nhê, ngẫm lại cũng có tố chất làm diễn viên hài. Mà nó cũng không có đụng tới là hỗn là láo là chửi nên trong lòng Hyung Seok đã cộng điểm trẻ ngoan cho úp nồi.
Ủa rồi vậy nó không sợ mình nhỉ?
Thôi kệ, sợ hay không thì kệ nó.
"Ê sao mày chưa chịu về nhà? Trời cũng có sớm quái đâu?"
"Cha mẹ nhóc con như mày không lo hay gì?"
Lúc đó Hyung Seok nhìn thấy gương mặt của thằng úp nồi đanh lại, trông rất khó chịu và buồn bã. Hình như có sự tủi thân nữa. Nhìn xong có tia loé lên trong bộ não trời phú của Park Hyung Seok, cậu có cái suy nghĩ về cách thằng nhóc này đang trải qua.
Hnm, người thân như ông bà? Anh chị? Hoặc có lẽ đúng là cha mẹ chăng?
"Tôi có vẻ bằng tuổi cậu đấy, đừng gọi là nhóc mà tên tôi là Ahn Hyunseong"
Hyunseong lại nhìn Hyung Seok mà dõng dạc chỉnh sửa cách xưng hô của cậu. Cố tình tránh đề tài được nói hỏi về người thân phía sau. Nhìn dáng vẻ nhướng mày rồi không chèn ép hỏi nữa thì Hyunseong bớt mệt mỏi trong lòng.
Lúc đó anh chỉ định đi dạo chút cho khuây khỏa sau từng ngày dài như trãi qua địa ngục. Rồi anh thấy có bóng dáng nhỏ bé mà mình chưa thấy bao giờ ở khu này đang nhanh nhảu chạy tới bãi đất có thi công. Cốt định quay đi thì tầm mắt lướt qua từng góc gương mặt của cậu.
Không chắc phải diễn tả như thế nào để miêu tả lại cảm xúc lúc nãy và bây giờ. Khi mà nhan sắc này đứng gần anh khiến cho Hyunseong thấy.......... thấy có chút thỏa mãn trong lòng.
Nhưng lại chẳng hiểu vì sao.
"Còn cậu thì sao? Tôi nói tên rồi thì cậu cũng phải nói chứ"
"Park Hyung Seok, gọi Hyung Seok là được "
Hyunseong lẩm bẩm lại tên người này trong đầu, trong tâm thấy khá hơn khi nói chuyện chỉ vài câu xã giao. Ngồi xuống ngay cạnh cậu dưới bóng mát như được nghỉ xả hơi, giá mà sau này vẫn có cảm giác này thực tốt.
Quay lại nhìn cậu thì thấy cậu cũng quay lại nhìn mình, mắt đờ đẫn va chạm với đôi mắt nai tinh nghịch. Lòng không hiểu sao có cảm giác xao xuyến khó tả đối với người trong tầm mắt, mặc dù nhìn thấy màn vừa rồi biết tỏng là không phải dạng hiền lành gì.
"Tôi chút nữa mới về, còn cậu sao không về đi?"
"Đánh xong rồi còn gì"
Nghe thế thì Hyung Seok bật tiếng cười giòn tan, thề rằng nghe nó hơi điên một chút.
"Hahhahahaha tao về khi nào đâu phải việc của mày?? hahah"
"Bộ quen thuộc nhau ha gì? Hahahha"
Ahn Hyunseong trần đời từ lúc sinh ra tới giờ chưa bao giờ bị ăn nói xấc láo như này, muốn phản bác nhưng lại không biết nói như nào. Đúng là tính nết rất xấu, cái gì mà xao xuyến cơ chứ. Người như này cần gì thứ đó, chắc nhẩm bản thân bị nhiễm những lần bố kể về chuyện tình đầy nắng lúc trẻ của bố mẹ rồi.
Nhưng nếu không hỏi thì khó lòng mà giữ cuộc nói chuyện.
"Cứ trả lời có sao đâu, làm quen thôi"
"Mà tôi chưa thấy cậu bao giờ, mới chuyển đến?"
Hyung Seok tất nhiên không bỏ sót sự cố gắng giao tiếp của Hyunseong, trông đầu úp nồi khá buồn cười khi không muốn kết thúc cuộc nói chuyện chẳng đi đến đâu này.
"Mẹ tao đưa tao đi thăm bạn bà ấy trên Ansan, tao không có chuyển lên gì sất"
"Tầm vài ngày nữa tao chim cút khỏi đây rồi, rất vui mừng"
Nghe thế thì Hyunseong có phần hụt hẫng, cũng không thể diễn tả được cảm giác này đến từ đâu, có lẽ là sẽ không gặp lại cậu bé bố láo bố toét này được nữa. Ahn Hyunseong chưa bao giờ bối rối vì cảm xúc của mình như bây giờ, tất cả đều nhờ vào Hyung Seok.
Cả hai đứa trẻ cứ thế trò chuyện ngắn ngủn với nhau, bạn một câu tôi một câu và hoàn toàn không có bất kì thú vị gì mà vẫn nói cho bằng được mới thôi. Hyung Seok nhìn mặt trời sắp lặn hết đến nơi nên đứng phắt dậy nói mình phải về. Không nói chuyện với người nhàm chán như đầu úp nồi nữa.
"Mai có lại đến không?"
Hyunseong mang theo tâm trạng chán nản, hụt hẫng mà hỏi Hyung Seok. Hyung Seok đột nhiên có thể lờ mờ thấy một cái đuôi đang ỉu xìu xuống sau lưng đầu úp nồi, bao gồm cả đôi tai cún con buồn bã.
Nhưng điều đó không làm cậu mủi lòng, chỉ thấy ngu ngốc càng thêm ngu ngốc.
"Không"
Nói rồi Hyung Seok chạy nhanh về nhà trong ánh mắt ngu ngơ của Hyunseong.
Dù gì nói chuyện băng quơ với một người xa lạ cũng khiến tâm trạng Hyunseong khá hơn đôi phần, chỉ tiếc là không chắc sau này còn giữ được tâm trạng này nữa. Giờ mọi cơ ngơi, sự nghiệp, dự án đang kiến tạo đều một tay cậu gánh vác.
Những thứ còn chưa hoàn thiện của cha mẹ đều một tay đứa trẻ này gánh vác.
Mới nghĩ thôi mà tâm tình đã trầm lặng rồi, giờ cũng chẳng còn cha mẹ giúp Ahn Hyunseong biết phải làm gì nữa. Có điều mà Hyunseong suy nghĩ trong đầu, đó là hồi tưởng lại những gì cha mẹ mình đã nói.
Đứng dậy rồi đi theo hướng về nhà, việc hồi tưởng vừa là tưởng niệm vừa là cần thiết để củng cố thông tin về mọi người mà cha mẹ cậu từng nói. Để biết có thể tin ai và tránh xa ai.
Có thứ mà Ahn Hyunseong không biết rằng, là bản thân mình đang trưởng thành quá sớm.
Nếu cha mẹ cậu còn ở đây sẽ phải đau lòng biết bao. Con trai họ giờ buộc phải trưởng thành để tồn tại ở một cuộc sống không có hình ảnh của cha mẹ.
Lúc đi hướng ngược lại với Hyung Seok, Hyunseong có lén nhìn lại phía sau để xem cái cậu xinh đẹp còn ở đó không. Không có ai ở tầm mắt thì quay đi tiếp tục lần theo đường về nhà, thật tâm muốn gặp lại cái cậu tên "Park Hyung Seok" kia.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip