- Nhớ - [ 2 ]
Tạ Tất An nở một nụ cười xã giao đáp lại câu chào của hắn. Như thể những chuyện trước đây giữa hắn và cậu chưa có gì xảy ra, như thể cậu và hắn hiện tại chỉ là người dưng.
"Yêu nghiệt ca, đừng lạnh nhạt thế chứ! Tôi giận đó!" Vị khách nhíu mày. Thấy cậu không nói gì liền bước đến phía cậu, dang rộng hai tay rồi ôm trọn cậu trong lòng mình.
Đôi mắt của Tất An khẽ phủ một tầng sương mỏng. Hai cánh tay vẫn đang thả lỏng một lúc lâu sau cuối cùng cũng chịu ôm lại hắn. Thấy vậy, vị khách đưa tay xoa xoa mái tóc đã được cột lên một cách gọn gàng.
"Tôi nhớ anh lắm đấy..." Vị khách ngửi ngửi mái tóc cậu rồi ghé xuống tai, thầm thì.
Tạ Tất An vẫn chỉ im lặng. Một chữ cũng chẳng thốt ra. Hắn buồn bực càu nhàu: "Nói gì đi chứ, tôi muốn nghe giọng anh lắm đó!"
Một lúc lâu sau khoảng lặng bao trùm lấy hai người, giữa không gian ồn ào, náo nhiệt, vẫn là giọng nói ấm áp và ôn nhu ấy vang lên như thể được phóng đại trăm, ngàn lần bên tai hắn.
"Phạm Vô Cứu, mừng cậu quay lại."
Giọng nói quen thuộc, ngữ điệu khách sáo, xưng hô xa cách.
Vô Cứu tức giận nắm lấy cằm cậu, điên cuồng hôn. Tất An thừa biết cái tính khí này của hắn nhưng lại chẳng né tránh. Nếu như khách muốn, vậy thì cậu chỉ chiều theo ý khách mà thôi. Nụ hôn vừa dứt, Tất An đã thêm dầu vào lửa: "2000 tệ một đêm, làm hay không tùy cậu." Rút kinh nghiệm từ lần trước, tăng thêm giá thì hợp lý, an toàn và đảm bảo hơn.
"Tôi mới đi có hai tuần mà anh đã tăng giá lên gấp đôi luôn rồi?" Vô Cứu nhăn mặt. Hung hăng bế bổng cậu lên, đá cửa bước vào một căn phòng VIP, ném cậu lên giường rồi khóa cửa lại.
Hắn nghiến răng xé rách bộ bartender, đem quần áo cậu lột sạch, vứt hết xuống sàn nhà, nhưng vừa mới quay người cậu lại, vết bàn tay màu đỏ nhàn nhạt cộng với hậu huyệt còn hơi sưng lại khiến hắn sững người. Y cau chặt đôi lông mày ngay từ đầu đã sớm nhíu lại, một bàn tay nắm chặt lại, bàn tay kia thì mơn trớn nơi cửa huyệt.
"Ai là người đã 'làm' anh tới mức này hả? Chết tiệt!" Hắn hôn lên eo cậu rồi đưa tay xoa xoa một bên mông nhưng đôi lông mày vẫn chẳng chịu giãn ra tí nào: "Còn đau lắm không? Ngoan, hôm nay tôi sẽ nhẹ nhàng thôi. Yên tâm..."
Vô Cứu vuốt ve cơ thể với làn da trắng nõn của cậu. Y hôn lên đuôi mắt cậu rồi lướt xuống sống mũi, cuối cùng là đôi môi màu dâu tây mà hắn luôn thương nhớ.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy hắn ôn nhu như vậy, dù hai hàng lông mày cứ nhíu mãi không thôi. Điểm này ở hắn luôn khiến cậu cảm thấy buồn cười. Nhưng... cậu thật sự nhớ cảm giác ấy trước đây.
Rất nhớ.
"Này An ca, sao anh lại cười?" Vô Cứu nhướng mày.
"Không có gì đâu. Làm tiếp thôi." Tất An bâng quơ đáp lại.
"Ừm."
"Nhớ đấy. Một đêm 2000 tệ."
"Không trả! Mỗi ngày tôi đều 'ăn' anh thì thử hỏi xem tôi có còn đồng tiền nào không?"
"Còn chứ."
"Bao nhiêu?"
"Một."
"Này, hôm nay tôi phải ăn sạch anh cho bằng được!"
"A... Vô Cứu,... đau... Nhẹ thôi!"
"Ăn sạch anh!"
Còn một đồng tiền.
Đồng tiền ấy, chính là cậu.
Ánh dương vàng nhạt khẽ len lỏi qua ô cửa sổ khiến căn phòng trở nên rực nắng. Đánh thức Tất An còn đang ngủ say trên chiếc giường vẫn còn vương vấn hơi ấm của người kia. Cậu dụi mắt, cầm tờ giấy Vô Cứu để lại trên chiếc tủ đầu giường lên. Nét chữ quen thuộc thi nhau uốn lượn trong ánh mắt mang ý cười của cậu. Ngón tay thon dài khẽ vuốt ve mẩu giấy nhỏ bé, không kìm được mà đưa lên mũi ngửi, tựa như đang tìm kiếm mùi hương trước đây mà cậu vẫn luôn âm thầm ghi nhớ trong trái tim tưởng như sắp nguội lạnh.
Sáng nay tôi có việc, tạm thời rời đi một lát. 11 giờ trưa tôi quay lại.
P/s: 2000 tệ kia, tôi không thèm trả!
Lão công của An ca
Tất An bật cười. Bên cạnh chữ ca còn có một hình trái tim méo mó, Vẽ xấu quá! Trước đây vẫn là luôn như vậy, mỗi khi hắn để lại mẩu giấy be bé nào đó cho cậu, kiểu gì cũng phải có một hình trái tim xấu ơi là xấu bên cạnh chữ An ca. Nhưng cậu thích. Cực kì thích.
Dẫu vậy, dù gì tất cả cũng chỉ là quá khứ mà thôi. Còn 2000 tệ kia, coi như không còn ai nợ ai nữa.
Đúng như lời Vô Cứu đã nói với Tất An qua tờ giấy nhớ, tròn mười một giờ trưa hắn lại quay về quán bar tìm cậu. Nhưng thật đúng lúc quá, thời điểm hắn đến thì cậu lại đang tiếp một vị khách khác mất rồi. Không thấy cậu trong không gian chính của quán, hắn liền đem cái mặt hầm hầm hừ hừ đi hỏi ông chủ, nhưng sau khi biết được số phòng thì y liền hùng hổ đi tìm, còn câu sau của chủ quán thì hoàn toàn bỏ ngoài tai.
Cánh cửa "Rầm!" một cái bật mở ra.
Vô Cứu nghiến răng. Hình ảnh Tất An đang cưỡi lên một người con trai khác ít nhất cũng phải thấp hơn cậu năm tuổi mà trưng bày ra cái vẻ mặt đáng lẽ ra chỉ có hắn mới được nhìn thấy chẳng khác nào cái gai nhọn hoắt trong mắt y. Người con trai xem tiếng mở cửa như gió thoảng bên tai, tiếp tục thực hiện một loạt những hành động dâm loạn với Tất An khiến Vô Cứu khó chịu vô cùng. Điều khiến hắn khó chịu hơn nữa lại chính là thái độ thờ ơ, xem y chẳng khác nào người vô hình của Tất An.
Lửa giận càng ngày càng cháy bùng lên. Bàn tay phải dần siết chặt lại thành quyền, dùng sức đấm thẳng vào mặt nam nhân đang bày ra một nụ cười biến thái. Chưa hả cơn giận, Vô Cứu liền co chân đá vào bụng hắn, chỉ tiếc đòn chưa kịp tới, giọng nói lạnh lùng nhưng vẫn không thiếu sự lịch thiệp đầy khách sáo vang lên khiến từng mạch máu của hắn như muốn vỡ ra: "Phạm tiên sinh, đây là vị khách của tôi." Cậu còn cố ý nhấn mạnh hai chữ 'của tôi'. Rõ ràng là muốn chọc hắn tức đến phát điên!
Vô Cứu vứt hết lí trí còn sót lại, dùng lực gạt nam nhân kia xuống giường. Nhưng nam nhân thừa biết luật của quán bar, nếu như chính mình chống trả lại chỉ e sẽ lại bị liệt vào danh sách đen. Nam nhân vội mặc quần áo vào qua loa rồi đóng sầm cửa lại chạy ra ngoài phòng, như thể cố ý tạo cho hai người họ một không gian riêng tư. Nhưng Tất An dự cảm được vị khách kia sau khi chạy ra ngoài sẽ làm gì nên liền mở miệng cự tuyệt Vô Cứu.
Nhưng lời còn chưa đến bên môi đã bị nụ hôn cuồng nhiệt của y chặn lại. Tất An cố gắng đẩy hắn ra nhưng làm vậy lại chỉ khiến nụ hôn sâu thêm. Cho đến khi Tất An gần như đã bị rút cạn hết sức lực thì cuối cùng cũng chịu dứt ra. Cậu thở dốc, chuẩn bị mở miệng khuyên can hắn thì vẫn là bị y ngoan cố đem từng câu từng chữ cậu định thốt ra đều phải nuốt ngược vào trong cổ họng.
Sự bướng bỉnh của Vô Cứu bắt đầu khiến cậu cảm thấy khó chịu, liền 'phập' một phát cắn vào môi hắn. Tranh thủ thời cơ, câu nói đã bị chặn lại đến hai lần cuối cùng cũng có thể nói ra. Vẫn là câu nói quen thuộc.
"2000 tệ một đêm. Không miễn phí. Không mặc cả."
Lời vừa dứt, động tác vươn người về phía Tất An bất chợt bị tiếng cửa mở toang chắn ngang. Một giọng nói lãnh đạm mang theo chút lạnh lùng chứa một hàm ý rót vào tai y: "Phạm tiên sinh, tự cậu có chừng mực."
Tất An như thể biết trước được điều này sẽ xảy ra, cậu chỉ thản nhiên vơ vội đống quần áo vương vãi trên sàn nhà mặc bừa lên người rồi bước xuống giường. Đột nhiên cổ tay bị nắm chặt lại, kéo về phía sau. Vô Cứu chẳng nói chẳng rằng cắn một phát lên chiếc cổ đã bị vài dấu hôn đỏ mờ phủ đầy trên làn da màu trắng sữa. Sau đó buông một câu lạnh nhạt, ánh mắt có chút sắc nhọn hướng về phía người đang trầm ổn đứng ở ngoài cửa phòng.
"Người của tôi, chỉ mình tôi được động vào. Ông nhớ cho kĩ, Tạ lão gia."
Nhưng dường như hắn không có ý định rời đi. Thậm chí vẻ mặt còn giống như "mời đi không tiễn". Y cảm thấy ông hình như chưa an tâm, liền bồi thêm một câu nữa: "2000 tệ, tôi chắc chắn sẽ trả, Còn nữa, sẽ không khiến yêu nghiệt bị đau."
Sắc mặt của ông chủ đúng là có dịu đi đôi chút. Nhưng vẫn có một xíu không tin tưởng. Vô Cứu cau mày, chắc nịch phun ra hai chữ: "Tuyệt đối!"
Lúc này, ông mới bước chân ra ngoài phòng. Đương nhiên cũng không quên khóa cửa hộ.
Vô Cứu nhếch mép cười, đem đôi môi dính đầy vị tanh của máu do cậu làm ra trả lại cho người kia. Đôi tay hư hỏng nghịch ngợm cởi bỏ lớp quần áo xộc xệch trên người Tất An.
"An ca, chúng ta tiếp tục."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip