I Want To Steal Your Soul (1)
"Anh có đang hẹn hò với ai không?" Porchay hỏi Ken khi cả hai đang trên đường về nhà.
"Không."
Chay nhìn Ken chằm chằm không chớp mắt. "Tội nghiệp. Anh nên thử."
"Cảm..ơn?" Ken bối rối trả lời, liếc nhìn cậu thanh niên trẻ hơn.
"Không có gì."
Cả hai vào nhà đúng lúc Kinn, Vegas, Porsche và Pete đang tiến về phía họ - xét theo một hệ quy chiếu khác thì là đang hướng ra cửa để rời đi. Khi nhìn thấy Porchay và Ken bước vào qua cánh cửa, thay vì đi tiếp thì Kinn bước nhanh về phía hai người và dừng lại ở giữa tiền sảnh.
"Oh, Porchay. Em mới từ đâu về vậy?" Kinn hỏi, vẻ mặt nghiêm túc ngoại lệ nở một nụ cười với Chay.
Chay vẫn thấy người đàn ông này rất không đáng tin, cho dù ông trùm xã hội đen luôn cố tỏ ra thân thiện với cậu nhóc thế nào đi nữa.
"Từ lớp học ạ." Cậu trả lời, vẻ mặt không thay đổi.
"Cảm ơn Chúa, mày có đến lớp." Porsche thốt lên, không quan tâm rằng với tư cách là vệ sĩ riêng, anh không được nói chuyện trừ khi ông chủ mình cho phép. Nhưng khi nói đến em trai của mình, Porsche lập tức quẳng mấy cái quy tắc chết tiệt đó ra sau đầu.
Chay cau mày, "Anh nghĩ em sẽ không? Em đang học vì ước mơ của mình, và tất nhiên em sẽ đến lớp."
"Ý tao là hôm nay. Đó là một lớp học tám giờ sáng, phải không? Mày ghét dậy sớm." Porsche đáp lại, phớt lờ cái nhìn chằm chằm từ Kinn.
Chay gật đầu, "Đúng. Em không muốn, nhưng sau đó em quyết định thức dậy và đến trường."
"Tốt."
"À, nhân tiện," Chay hào hứng, lấy ra một vài gói bánh quy từ trong cặp của mình, đưa cho bốn người đàn ông trước mặt. "Đây này. Tối qua em đã nướng một ít bánh quy."
"Nhóc nướng?" Vegas hỏi, cầm ấy một trong những gói bánh.
"Em nướng bánh để bớt căng thẳng." Chay trả lời.
"Những thứ này trông tuyệt đấy, wow." Vegas lẩm bẩm, quan sát cái bánh quy ngon lành.
Kinn quay sang Porsche với một nụ cười nhếch mép, "Mày có biết nướng bánh không?"
Chay khịt mũi. "Thế anh nghĩ ai đã dạy em?"
Kinn nhìn chằm chằm vào Porsche, khắc ghi thông tin vừa nhận được trong đầu, khoé môi nhếch cao hơn. Porsche phớt lờ anh ta.
"Chúng ta không nên nói về việc em ấy nói rằng mình nướng bánh vì quá căng thẳng sao?" Pete khẽ hỏi, thực sự không nghĩ rằng có người sẽ nghe thấy mình.
"Chúng ta đều có cuộc sống không như ý muốn, căng thẳng là điều xảy ra hằng ngày. Đến một lúc nào đó ta sẽ chỉ thản nhiên chấp nhận nó." Chay đáp, nhìn thẳng vào người vệ sĩ.
Pete gật đầu, vẫn thấy hơi lo cho cậu bé.
Còn Porsche chỉ lắc đầu thở dài thườn thượt, biểu cảm đó khiến Kinn phì cười.
Trước khi mọi người kịp nói gì khác, cửa trước mở ra cách họ vài bước chân, và bước vào là một người đàn ông rất quen thuộc với Chay. Mặc dù người này trông có gì đó khác biệt; áo cổ lọ màu đen nhét trong quần jean, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác da màu nâu và mái tóc được vuốt qua một bên khuôn mặt.
Porchay mở to mắt nhìn người đàn ông ngay khi Kinn chào hắn.
"Kim, mày đến sớm. Tao đã nghĩ mày không thể xong việc trước buổi tối."
Người đàn ông, Kim, nhún vai bước tới tham gia vào nhóm người đang đứng trong sảnh chính. "Tao hoàn thành sớm. Tao có một vài thông tin cho mày đấy."
"Vậy đó là Kim?" Chay hỏi Ken, nhưng giọng cậu không hề nhỏ.
Kim quay sang cậu với ánh mắt nghi ngờ, "Tôi là Kim. Thế nào? Cậu là ai?" Giọng điệu của hắn gần như là đang thẩm vấn Porchay - nhưng Porchay không phản ứng lại, chỉ nhìn hắn chằm chằm. Ánh mắt của cậu khi chạm vào mắt Kim bắt đầu thích thú và tò mò hơn.
Kim không nghĩ theo hướng đó, thay vào đó cho rằng thằng nhóc này đang thách thức mình, vì vậy hắn cứng rắn nhìn chằm chằm vào cậu thanh niên nhỏ hơn - người chỉ chớp mắt mà không nhận ra.
"Mày đã gặp Porsche ngày hôm qua, Kim. Đây là em trai của nó, Porchay." Kinn giới thiệu.
"Anh có thể gọi em là Chay." Đó là tất cả những gì Chay nói, không hề rời ánh mắt khỏi Kim.
"Porchay, đây là Kim, em trai anh, sinh đôi với Wik. Mặc dù em có thể sẽ không nhìn thấy Wik trong một thời gian dài." Kinn tiếp tục.
Điều này đã khiến Chay dừng giao tiếp ánh mắt với Kim và quay sang Kinn. "Em khá chắc chắn rằng em đã nhìn thấy anh ấy hôm nay. Em nghĩ đó là cái này", cậu chỉ vào Kim, "nhưng khí chất của họ hoàn toàn khác nhau."
Vegas khịt mũi khi Chay gọi Kim là 'cái này', trong khi Kim cau mày lại.
"Em đã gặp Wik?" Kinn nhìn Ken để xác nhận, và người vệ sĩ gật đầu. "Em đã gặp nó ở đâu?"
Lần này Porchay trả lời, "Trong một con hẻm nhỏ. Anh ấy trông có vẻ buồn nên em đã đưa cho anh ấy một cái bánh quy. Và sau đó em rời đi để kịp cho lớp học."
Vegas thở ra một hơi thích thú, "Nhóc thấy Wik, buồn? Và nhóc đã đưa cho nó một cái bánh quy?"
Chay gật đầu, không thấy có vấn đề gì khi cậu đi đến chỗ một người đàn ông nguy hiểm có khả năng sẽ là người kế thừa của một gia tộc mafia và đưa cho hắn một cái bánh quy. "Ừm, anh ấy đang hút thuốc trong một con hẻm và trông như muốn mặt đất nuốt chửng mình đi vậy. Em cảm thấy buồn cho anh ấy."
Vegas bật cười và thậm chí Kinn trông cũng thích thú. Tuy nhiên, Kim đang nheo mắt nhìn Chay, như thể đang cố gắng xuyên thấu tâm tư cậu. Chay lờ đi như cách cậu phớt lờ những người khác khi họ cũng nhìn cậu đầy thắc mắc thế này.
"Có vẻ như nhóc đã cho một con mèo hoang ăn. Đừng ngạc nhiên nếu nó theo nhóc về nhà nhé." Vegas nói đùa.
"Ừm, em thực sự cảm thấy như mình đang bị theo dõi." Chay đáp.
"Em cảm thấy có người nhìn mình?" Lần này Kinn hỏi.
"Vâng, anh không bị thế sao?"
"Có, nhưng đó là do tụi anh hoạt động trong những lĩnh vực khá phức tạp." Vegas nói, "Lý do của nhóc là gì?"
Porsche thở dài. "Chay chỉ quá cảnh giác với môi trường xung quanh. Nó...lớn lên theo cách đó."
Hai ông trùm xã hội đen gật đầu đã hiểu.
Chay bĩu môi với Porsche."Đừng có trầm trọng hoá những vết thương lòng trong quá khứ của em. Chỉ có em hiểu rõ những tổn thương đó và biết cách chữa lành chúng."
Porsche đảo mắt bất lực.
"Còn nữa, anh có máu trên áo khoác của mình." Chay nói với Kim. Cậu đã lờ nó đi, nhưng nó cứ đập vào mắt cậu.
Kim nhíu mày nhìn cậu. "Tôi biết."
"Anh nên thay nó đi. Nếu không, mọi người có thể nghĩ rằng anh bị chảy máu cam quá nhiều đấy."
Ánh mắt của Kim trở nên sắc bén.
"Em phải đi ngay bây giờ. Làm việc vui vẻ, anh trai, đừng có ngủm nhé."
"Tao sẽ cố."
Sau đó Chay quay lưng bước vào một lối đi khác, Ken theo sau cậu.
Khi Porchay khuất tầm nhìn, Kim chuyển ánh mắt sang Kinn. "Mày không định tìm một ngôi nhà khác cho thằng nhóc đó?"
"Em ấy là khách của chúng ta, Kim, hãy lịch sự."
Kim không trả lời.
Kinn âm thầm nguyền rủa đứa em trai của mình trong tâm trí. "Thay đồ đi. Tao đang gửi địa chỉ cho mày, gặp tụi tao ở đó."
"Được."
Wik đã có khoảng thời gian vui vẻ tắm rửa và thay đồ trước khi phóng con xe phân khối lớn đến gia tộc chính. Tất nhiên là hắn muốn mình trông thật tuyệt. Không phải hắn nghĩ mình trông không ổn vào sáng nay, hắn chỉ muốn xuất hiện cuốn hút và nóng bỏng hơn.
Wik bước vào sảnh chính, trực tiếp phớt lờ mấy tên vệ sĩ, cho đến khi hắn bắt đầu tìm kiếm các thành viên trong gia đình và không thấy ai ở đây.
Với một tiếng cáu kỉnh, Wik quay sang tên vệ sĩ gần mình nhất. "Mấy tên ngốc kia đâu?" Hắn hỏi.
Người vệ sĩ cố gắng giữ bình tĩnh và trả lời: "Các cậu chủ đã đi họp ạ. Họ đã rời đi vào khoảng hai tiếng trước."
"Có nghĩa là tụi nó sẽ sớm trở về...Đứa trẻ mới đến đâu, Porchay?"
Người vệ sĩ có vẻ bối rối trước câu hỏi nhưng vẫn đã trả lời, "Cậu ấy ở trong khu vực của vệ sĩ, chung phòng với Porsche và Pete."
"Tốt. Được rồi. Đưa em ấy đến đây."
"Um-"
"Chỉ cần nói với Porchay tôi muốn gặp em ấy." Wik nói.
"Vâng, cậu chủ."
"Đưa em ấy vào phòng khách."
"Vâng, cậu chủ."
"Cảm ơn nhé." Wik nhếch mép, cảm thấy rất hào hứng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip