Chap 1: Gặp gỡ bác sĩ mặt than

Trên mảnh đất của xứ sở Kim Chi - Hàn Quốc. Mặt trời đang dần nhô lên khỏi mặt biển, ánh sáng màu vàng cam bắt đầu lan toả trên khắp cả một không gian rộng lớn.

Khi mặt trời còn chưa đem tia sáng đến với một số địa điểm. Thì tại một căn biệt thự, trong căn phòng nho nhỏ, có một cậu nhóc cứ thế chìm vào giấc ngủ sâu. Mái tóc đen rối bù xù vươn trên gối êm. Tấm chăn dày bị cậu quấn khắp cơ thể tạo thành một khối hình trụ trông như một cuộn kimbab khổng lồ.

Kim Taehyung đang yên lành trong mộng đẹp.

"Cốc! Cốc!" Tiếng động vang lên từ phía cửa trong không gian tĩnh lặng cũng không làm Taehyung lay chuyển, mắt cậu vẫn thủy chung nhắm chặt.

"Chắc nó còn ngủ." Giọng của một người phụ nữ vang lên.

"Em cứ mở cửa vào dặn dò nó vài câu rồi hai vợ chồng mình đi." Kế bên, người đàn ông cất tiếng nói khàn khàn đặc trưng của người đã có tuổi.

Mẹ Kim gật đầu, bà vặn chốt cửa rồi nhẹ nhàng tiến vào bên trong. Bước chân bà khoan thai tiến tới chiếc giường êm ấm nơi Taehyung đang nằm. Mẹ Kim vuốt mái tóc cậu, giọng bà dịu dàng vang lên, "Taehyungie, mẹ và ba con ra sân bay đây. Lần công tác này khá lâu, ba mẹ cũng chưa biết khi nào về. Con ở nhà một mình nhớ phải ngoan, ăn uống, ngủ nghỉ đầy đủ. Tan học là phải về nhà ngay không được la cà. Mỗi tháng ba mẹ sẽ gửi vào tài khoản cho con một ít tiền để con tiêu xài vào những thứ cần thiết. Nhớ là không được dùng lãng phí, chưa hết tháng mà con dùng hết tiền là ba mẹ không có chuyển cho con đâu. Nhớ trông coi nhà cửa cẩn thận, tối đến có ai gõ cửa thì đừng có mở nghe chưa."

Đây đúng là giọng điệu của bao nhiêu bà mẹ dành cho con. Đi đâu xa một chút là căn dặn đủ điều, chỉ sợ không đủ giấy để liệt kê ra thành một danh sách.

Taehyung nằm trong chăn, nửa tỉnh nửa mơ gật gật, cậu không biết mẹ dặn cái gì nhưng trước mắt cứ gật đầu cho mẹ yên tâm. Mọi chuyện sau đó tính sau.

Mẹ Kim dặn dò xong, thấy cậu cũng phản ứng lời mình nói, trong lòng nhẹ nhõm được phần nào. Bà cúi đầu hôn lên má cậu một cái rồi chào tạm biệt, "Ba mẹ đi đây." Sau đó liền xoay người bước ra khỏi phòng, đem cửa đóng lại rồi hai vợ chồng cùng lái xe ra sân bay chuẩn bị cho chuyến đi công tác dài hạn.

Khoảng tám giờ Taehyung mới bắt đầu tỉnh giấc. Cậu lơ ngơ bước vào toilet vệ sinh cá nhân. Sau khi rửa mặt sạch sẽ, Taehyung mới tỉnh táo được phần nào, cậu lê lết bước chân tới chiếc giường của mình, đặt mông ngồi xuống rồi mới bắt đầu chiêm nghiệm lại lời nói của mẹ.

"Ban sáng mẹ nói cái gì ta? Mỗi tháng đưa tiền cho mình ở nhà tiêu dùng hả? Ủa vậy còn đi học thì sao? Ý mẹ là kêu mình nghỉ học ở nhà ăn ngủ? Hình như không phải... Ai, mệt quá kệ đi. Không biết đâu. Quên hết rồi. Không nghe gì hết." Taehyung ngơ ngơ ngồi nghĩ lại, rốt cuộc là lời từ tai này xuyên hết qua tai kia rồi ra đi không trở lại. Khi đang mớ ngủ, Taehyung cơ bản là không nghe, không nhớ được bất cứ thứ gì. Nhưng cậu có thể chắc chắn rằng, mẹ Kim không bao giờ kêu cậu nằm một cục ở nhà ăn ngủ mà không đi học.

"Vừa khéo đang trong kì nghỉ hè không phải đến trường. Mình phải giải trí cho thật đã mới được." Nói rồi Taehyung lập tức leo lên giường, nằm xuống nơi âm ái quen thuộc cầm điện thoại chơi game xuyên suốt cả buổi sáng.

Kim Taehyung bỏ bữa sáng.

Tới khoảng mười hai giờ trưa, bụng Taehyung bắt đầu réo lên. Cậu đặt điện thoại trên tay xuống, nhấc chân bước xuống phòng ăn. Vừa đặt chân tới cửa gian bếp, một không gian vắng lặng lập tức ập vào người cậu, Taehyung thở dài một hơi, uể oải xoay người trở lại căn phòng nhỏ bé của mình. Cậu trèo lên giường, tiếp tục cầm điện thoại chơi game.

Kim Taehyung bỏ bữa trưa.

Taehyung cứ thế chơi điện thoại mười mấy tiếng đồng hồ đến trời xuống tối lúc nào cũng không hề hay biết. Cậu nhìn đồng hồ, bây giờ đã là chín giờ tối, Taehyung ngồi dậy, tiến lại tủ đồ lấy một bộ pijama mới rồi đi tắm. Tắm xong lại trèo lên giường, nằm chơi điện tử một tí rồi đi ngủ.
Kim Taehyung bỏ bữa tối.

Sáng ngày hôm sau, cậu lại tiếp tục vòng tuần hoàn của ngày hôm qua. Không ăn uống, suốt ngày chỉ chơi game rồi đi ngủ. Cứ như vậy lặp đi lặp lại trong suốt cả một tuần Taehyung không hề bỏ bụng một tí gì. Hậu quả là sang sáng ngày thứ hai Taehyung đã vật vã nằm trên giường ôm bụng khóc lóc.

Tay Taehyung run lẩy bẩy, mồ hôi túa ra như suối thấm ướt cả áo, cậu cố gắng mở điện thoại bấm 119.

Khoảng một lúc sau, bên ngoài liền có tiếng xe cứu thương kêu inh ỏi. Khi người ta đưa cậu lên xe chở về bệnh viện thì Taehyung đã bất tỉnh nhân sự.

Cô y tá trẻ tuổi đứng kế bên giường bệnh của Taehyung, giúp cậu lau mồ hồi vươn trên trán. Ngay lúc này, một ánh mắt to sáng đã mở ra nhìn thẳng vào mặt cô.

Cô y tá khẽ giật mình, cậu đâu cần phải nhìn cô đáng sợ như vậy. Cô chỉ là đang giúp cậu thôi mà.

"Bác sĩ Jeon, bệnh nhân tỉnh rồi." Giọng cô vang lên kêu vị bác sĩ đang đứng ngoài cửa nghe điện thoại.

Anh xoay đầu lại đã nhìn thấy hai mắt Taehyung mở to đảo khắp nơi, miệng còn luôn hỏi cô y tá tại sao mình lại nằm ở đây.

Anh cất điện thoại vào trong túi, thân ảnh to cao bước vào bên trong phòng bệnh, "Cô đi chuẩn bị thuốc cho bệnh nhân."

"Vâng bác sĩ." Cô gái gật đầu rồi nhanh chóng rời đi như lời anh căn dặn.

Anh cất từng bước chân chậm rãi đến bên cậu, kéo cái ghế kế bên ngồi xuống, kiểm tra ống truyền nước biển trên tay cậu, vẻ mặt anh lãnh đạm khiến Taehyung sợ hãi. Cậu nhỏ giọng hỏi,

"Bác sĩ, tôi có làm sao không?"

"Sắp chết rồi." Khi nói lên câu này, giọng anh bình tĩnh đến đáng sợ, làm Taehyung nổi lên một trận sởn tóc gáy, cậu nhìn anh mếu máo.

"Bác... Bác sĩ... Tôi sắp chết thiệc hả? Huhu, tôi còn trẻ mà sao chết sớm thế! Còn ba má tôi thì sao đây, họ sẽ rất sốc khi biết tôi sắp chết đó. Bác sĩ ơi anh làm ơn cứu tôi đi, tôi chưa muốn chết. Tôi còn có cả một tương lai sáng lạng đang chờ trước mắt. Huhu." Taehyung khóc rống lên, cậu vừa khóc vừa nắm lấy vạt áo blouse của anh kéo kéo van xin.

Jungkook để yên cho Taehyung cầm áo mình day đến nhăn nhúm, anh đứng dậy, thay cho cậu bịch nước biển mới. Sau đó mới hướng cậu khẽ quát, "Muốn sống thì ăn uống cho đầy đủ vào. Cậu bị viêm dạ dày. Ăn no rồi uống thuốc là khỏi."

Taehyung nghe anh nói xong lập tức im bặt, không dám thút thít tiếng nào, cậu giương đôi mắt to ướt đẫm nước mắt mở ra nhìn anh hỏi, "Vậy là tôi không có chết hả bác sĩ?"

"Viêm dạ dày không chết." Giọng anh nhàn nhạt cất lên.

Taehyung mừng rỡ, cậu rối rít, "Vậy là khi nãy bác sĩ doạ tôi sao?"

"Tôi không có doạ. Viêm dạ dày không chết nhưng cậu cứ giữ tình trạng nhịn đói này một thời gian dài cũng sẽ vì đói mà chết." Ngữ điệu anh phát ra nghe thật bình thản nhưng lời nói lại như sóng to gió bão khiến tâm hồn người ta sợ hãi, lênh đênh như con thuyền đang chơi vơi trong bão táp.

Vừa dứt câu trước, Jungkook lại nói tiếp, "Cậu còn trẻ, đang trong tuổi ăn tuổi học. Nhịn đói làm cái gì?"

Taehyung thở ra một hơi dài sầu não như người già, cậu than vãn, "Bác sĩ, nếu anh tình nguyện làm bạn ăn với tôi tôi lập tức vui vẻ mà ăn. Còn đằng này ở nhà chỉ có mình tôi. Quả thực không có hứng ăn uống, nên tôi mới nhịn đói."

Jungkook nghe Taehyung nói xong cũng không cho ý kiến gì khác. Anh âm thầm tiến lại gần cậu, Taehyung không hề đề phòng, và thế là một cái búng tay bay thẳng vào vầng trán cao nhẵn của cậu.

Taehyung đau đớn la lên một tiếng đầy ân oán, "Ai da! Bác sĩ, sao anh búng trán tôi?" Cậu nhìn anh bằng ánh mắt ủy khuất, tay nhỏ thương tiếc xoa xoa nơi vừa bị tên bác sĩ lạnh lùng kia trừng phạt.

"Ngụy biện!" Giọng anh không cao không thấp vang lên, nghe ngữ âm chỉ thấy bình yên, nhưng khí phách trong lời nói lại làm người nghe sợ hãi.

Taehyung lo sợ rụt cổ lại, không dám biện minh gì thêm. Tự mình thương hoa tiếc ngọc cho thân phận hẩm hiu bị người đời bắt nạt.

Ngay lúc này, từ ngoài cửa tiếng cô y tá gấp gáp vang lên, "Bác sĩ Jeon, bệnh nhân phòng 1978 lên cơn co giật!"

Nghe thông báo từ cô y tá, anh mau chóng chạy ra ngoài, vừa đi vừa nói, "Chuẩn bị dụng cụ bắt đầu tiến hành cấp cứu!"

Đúng lúc y tá Won bước vào phòng bệnh của Taehyung ,Jungkook căn dặn, "Y tá Won, cô cho bệnh nhân ăn no rồi uống thuốc. Một lúc sau tôi sẽ quay lại kiểm tra."

"Dạ vâng bác sĩ."

Nói xong anh cùng cô y tá kia nhanh chân chạy đến phòng 1978 xem tình hình của bệnh nhân.
Taehyung nằm trên giường, thầm nghĩ, "Làm bác sĩ đúng là cực nhọc. Có biết bao nhiêu bệnh nhân. Cơ mà cũng có nhiều bác sĩ. Tại sao không phải là một bác sĩ trẻ tuổi nào đó dễ tính chữa trị cho mình mà lại là một bác sĩ tuổi không còn trẻ mà còn lạnh lùng, mặt than trách nhiệm chăm sóc cho mình chứ? Đúng là số mình đen như đít nồi mà. Haizz."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip