Chap 15: Là ai?

"Việc đó thế nào rồi?"
"Tôi đã dàn xếp ổn thoả hết cả rồi."
Nụ cười ranh mãnh vương lên trong màn đêm tối, một sắc màu bí hiểm...đang đón chờ!
...
Thời gian trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, thoáng chốc mà đã tròn một năm kể từ ngày Taehyung tốt nghiệp lớp mười hai.

"Aigoo, aigoo, cái người gì mà lúc nào cũng ăn diện cho đẹp đẽ, vậy mà cái phòng thì nhìn xem, chẳng khác nào cái chuồng heo." Vẫn là chất giọng trong trẻo ấy, vẫn là chất giọng dễ thương ấy, dù cho kiểu cách nói chuyện đã đanh đá hơn xưa, nhưng chúng vẫn giữ nguyên bản chất vốn có của Kim Taehyung, thật đáng yêu.

Nói về Taehyung, thì có lẽ nên bắt đầu từ một năm trước. Sau khi tốt nghiệp lớp mười hai, Taehyung quyết định không học tiếp Đại học mà lao thẳng vào con đường tạo dựng sự nghiệp.

Hàn Quốc, có lẽ là chốn khiến cho tâm can cậu luôn không được bình yên, có quá nhiều thứ xảy ra tại nơi này. Cho dù hạnh phúc hay nỗi đau, chúng đều là thứ khiến cậu không buông bỏ được quá khứ. Taehyung không muốn bản thân bị chôn vùi bởi một nỗi ám ảnh không tên. Cậu cần có một tương lai tốt đẹp hơn, cậu xứng đáng để đạt được và tận hưởng nó. Thế nên, Taehyung quyết định rời khỏi Hàn Quốc và đến London du học.

Mọi liên lạc, đều cắt đứt...

Sau khi dọn dẹp xong đống hỗn độn trên phòng, cậu trai mười chín tuổi lại lục đục dưới bếp.

Chẳng là trong căn nhà "nho nhỏ" này, không chỉ có riêng mình cậu, mà còn có một người chung sống cùng. Và bây giờ, chính là lúc mà người đó trở về nhà, nhiệm vụ của cậu, chính là phải nấu một bữa cơm cho cả hai.

Bên ngoài, tiếng chốt cửa vang lên tiếng "cạch" quen thuộc, Taehyung chẳng mảy may quan tâm đến.

"Taehyung à~" Vẫn như mọi khi, tên cậu vẫn luôn được người đó gọi như thế.

Đôi chân người đàn ông nhanh chóng lao thẳng vào bên trong gian bếp. Đứng bên cạnh cậu, anh khoác vai.

"Về rồi à, em còn định gọi cho anh cơ."

Nét mặt người đàn ông trở nên vô cùng rạng rỡ, nụ cười toe toét trên môi, anh nói, "Nhớ anh đến thế à? Đáng yêu thế~"

Taehyung cười nhợt nhạt, cậu nhìn anh, rồi lại nhìn vào thớ thịt đang cắt dở trên thớt, bảo,

"Nào có, em tính gọi cho anh để nói, hôm nay không còn tiền, chỉ mua đủ thịt cho một người dùng, anh không cần về, cứ long nhong bên ngoài đi."

"Hết tiền rồi sao? Thẻ anh đưa, vẫn còn rất nhiều tiền cơ mà?" Nam nhân không quan tâm vấn đề ăn uống hay cách nói đầy mỉa mai của Taehyung, việc anh để ý bấy giờ, chính là tài chính của cậu.

Lắng nghe thật kĩ lời anh nói, sau đó Taehyung mới lên tiếng, "Em không muốn dùng thẻ của anh. Anh biết mà."

"Đúng, anh biết, nhưng em cũng đừng cố chấp như vậy chứ Taehyung, cơm do em nấu, anh cũng có phần ăn trong đó, vậy sao em lại không sử dụng thẻ anh đưa để đi chợ, đó xem như là tiền anh góp vào với em đi."

"Không đâu, em không muốn như thế, bữa cơm này vẫn đủ cho cả hai chúng ta. Anh mau lại ăn đi kẻo nguội, ngày mai em sẽ đi tìm việc làm." Taehyung nhẹ cười.

Người đàn ông âu lo nhìn chàng trai trước mắt, nụ cười cực kì công nghiệp, không hợp với Kim Taehyung.

Sự thật là, Taehyung đang thất nghiệp.

Ngồi vào bàn ăn, mà lòng anh nặng trĩu như ngàn tấn. Đôi mắt trong veo một màu tươi sáng của Taehyung, đang dần bị nhuốm đen bởi màu tuyệt vọng.

Thời gian đầu du học, tài chính của Taehyung vẫn rất ổn định, nhưng cho tới tháng thứ ba, mọi thứ dần trở nên lệch lạc. Tiền học bổng không còn đủ để cậu chi tiêu, công việc của ba mẹ bên Hàn Quốc đang trong thời kì khó khăn, do đó, cậu không thể nào gọi về để xin thêm chi phí. Tất cả dường như đã lâm vào tình trạng khủng hoảng, Taehyung cảm thấy rất túng quẫn, chúng khiến cậu tuyệt vọng đến nỗi suy nghĩ đi vào con đường đen tối. Chỉ có cách đó, mới có thể cứu cậu sống sót ở nơi xứ người lạ lẫm này. Nhưng trong màn đêm kinh sợ ấy, một tia sáng đã cứu vớt cậu khỏi ranh giới sống và chết. Người đàn ông đó, đã cứu lấy cuộc đời cậu.

"Anh? Anh!"

"H...Hả? Có chuyện gì sao?"

Taehyung chán nản, cậu chống cằm thở dài, "Anh nghĩ gì mà suy tư quá vậy? Nay em nấu cơm dở lắm sao mà anh chẳng hề đả động một tí gì thế?"

Người đàn ông nhoẻn miệng cười hề hề, anh nhìn cậu rồi nói, "Cơm em nấu có bao giờ ngon đâu mà dở."

"Anh muốn chết hay gì!?"

"Ấy ấy, đừng giận, anh chỉ đùa thôi mà. Mà Taehyung nè, tối ngày mai em có rảnh không?"

Cậu ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời, "Hm, tối mai em rảnh, mà chi vậy?"

"Đi dự tiệc với anh." Nam nhân vừa nói vừa tiện tay gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.

Nghe tới đi tiệc, Taehyung liền kinh ngạc mà hét lên, "Dự tiệc á? Không được! Em không đi!"

Đôi đũa còn chưa kịp rút ra, đã bị Taehyung hét làm đâm cả vào cổ họng, người đàn ông nước mắt tuôn trào một dòng, "Xém chút nữa là thủng cả họng rồi! Em làm gì mà kích động vậy chứ!

Thần kinh anh mà yếu là bị em hại chết rồi!"

Bình tâm, Taehyung nói, "Nhưng...Em nhất định không đi dự tiệc!"

Đặt lại đôi đũa ngay ngắn trên bàn, người đàn ông nhìn thẳng vào mặt cậu với đôi mắt đầy khó hiểu, "Tại sao chứ? Chỉ là cùng anh dự một buổi tiệc thân thiết của các thương gia thôi mà."

Taehyung im lặng hồi lâu, sau đó mới ậm ừ lên tiếng, "Em là một thất bại của ngành kinh doanh..."

"Taehyung, em ấy để ý đến thân phận của mình hiện tại. Anh biết đây là một nỗi ám ảnh, khó khăn với em khi đối diện với sự thành công của người khác và sự thất bại của chính mình. Nhưng anh không thể để em sống với sự đau đớn dai dẳng như thế này được, nhìn em tự ti thế này, anh thật chẳng vui... Taehyung, em nói em không muốn nhận sự giúp đỡ của anh đúng không?"

Taehyung gật đầu.

"Em đúng là kiểu người kì quặc, được rồi, nếu em không muốn nhận từ anh sự giúp đỡ, thì hãy tự mình tìm kiếm sự nghiệp đi. Sáng mai em không cần phải đi xin việc nữa, ở nhà và nghĩ cách làm quen với các doanh nhân trong buổi tiệc tối nay. Họ đều là các nhà kinh doanh hàng đầu hiện nay, nếu em làm quen được với họ, điều anh chắc chắn một trăm phần trăm, đó là em sẽ thành công trên con đường trở thành một doanh nhân như em đã mơ ước. Cơ hội tốt thế này, đừng nói với anh em lại muốn từ bỏ đấy nhé? Taehyung, em nên nhớ rằng em đã thất bại trong việc tự tạo dựng nên sự nghiệp, nên đây có thể sẽ là cơ hội duy nhất và cuối cùng giúp em vực dậy tương lai của chính mình."

Những lời nam nhân này nói, Taehyung đều lắng nghe và suy nghĩ rất kĩ.

"Anh ấy nói đúng, đây có lẽ sẽ là cơ hội tốt duy nhất để mình đi tiếp con đường mình đã chọn. Dù là thành công hay thất bại, thì mình vẫn nên đánh cược một lần, biết đâu lại gặt được thành quả tốt đẹp. Được, ngày mai em sẽ đi cùng với anh!"

"Sự cứng cỏi và đầy quyết tâm như thế này, mới đúng là Taehyung mà anh đã quen." Người đàn ông ấy, nhìn cậu bằng đôi mắt trìu mến và thân thương vô cùng.

...

"Việc đó thế nào rồi?"

"Chủ tịch, anh cứ yên tâm, tôi đã dàn xếp ổn thoả hết cả rồi."

"Làm tốt lắm, ngày mai nhất định không được xảy ra sai sót nào. Còn việc tôi nhờ cậu thì sao?"

"Đã có thông tin, tôi sẽ gửi mail qua cho anh."

"Tìm được rồi." Đôi môi nhẹ vẽ lên một đường đầy ranh ma sắc sảo. Điều thú vị, đang dần tới

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip