Chap 19: Quẩn trí

"Anh ta đúng là tên khốn! Sao có thể dám nói với mình những lời lẽ đó! Anh ta xem mình là gì chứ?" Dãy hành lang của khu vực VIP bỗng chốc trở nên ồn ào với những tiếng bước chân đầy nặng nề và bực dọc. Taehyung vừa đi vừa lầm bầm chửi rủa. Hiện tại tâm tư của cậu đang vô cùng không tốt.

Đi được vài bước, chân Taehyung bỗng dưng chùng xuống, cậu ngã khuỵ trên sàn gạch. Khuôn mặt thanh tú liền nhanh chóng bị sự điên tiết thâu tóm mà trở nên vô cùng khó coi. Đầu chân mày của cậu nhăn lại, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau. Thần sắc của Taehyung lúc này vô cùng tệ hại, khuôn mặt cậu tỏ rõ sự đau đớn.

Taehyung lặng im hồi lâu, tay cậu nhẹ xoa bóp phần hông đang nhói lên từng cơn đau nhức.
"Mẹ anh bác sĩ Jeon! Hại tôi thành ra thế này!" Cậu thanh niên không kiềm được sự uất ức đang trực trào trong cuống họng mà buông ra những lời lẽ khó nghe.

Ngồi nghỉ ngơi một chút lấy lại tinh thần, sau đó Taehyung lại tiếp tục đứng dậy và rời khỏi nơi này. Tốc độ của cậu cũng bị ảnh hưởng vì tình trạng sức khoẻ hiện tại. Từng bước chân cứ thế chậm rãi mà nhấc lên, tay lần mò men theo tường mà đi. Hình tượng bây giờ của cậu, khá là thảm hại.

Đi được một lúc thì bỗng dưng cả cơ thể của Taehyung bị nhấc bổng lên. Cậu liền la hét, "Jeon Jungkook! Mau bỏ tôi xuống! Tên bác sĩ khốn nạn nhà anh mau thả tôi ra!"

"Em trật tự chút đi! Đây là khu vực dành cho khách hạng sang không đấy. Em cứ la hét òm sòm như thế bảo vệ tới bắt thì tôi cũng không nói đỡ được cho em đâu!" Bác sĩ Jeon vác Taehyung trên vai, vừa đi vừa thản nhiên nói.

"Tôi không cần biết! Điều tôi quan tâm bây giờ chính là tại sao anh lại vác tôi như thế này! Nghe đây bác sĩ Jeon, tôi không hề muốn nhìn thấy bản mặt khó ưa của anh, vì vậy, anh hãy cút khỏi tầm mắt tôi đi!" Nằm trên vai Jeon Jungkook, Taehyung cảm thấy khó chịu vô cùng, cậu cứ như vậy vừa ra sức đấm vào tấm lưng rộng của anh vừa lèm bèm chửi mắng.

Mặc kệ Taehyung có mắng có chửi, có đánh đấm đi chăng nữa thì Jungkook vẫn điềm nhiêm vác cậu tiếp tục đi. Anh không nói gì nhiều, chỉ buông ra vỏn vẹn một câu.
"Còn tôi thì ưa nhìn mặt em nên cứ muốn em xuất hiện trước tầm mắt tôi."
"Ha...hahaha! Anh dám nói như vậy với tôi sao?!" Câu nói đó, làm Taehyung không biết nói gì hơn ngoài sự tức giận và niềm chua xót trong lòng, cậu cười giã lã vì sự giễu cợt quá đáng của Jungkook. Sau đó cậu liền kêu tên anh, "Jeon Jungkook."

"Ừm."

"Cút đi."

Bác sĩ Jeon ngợ người trong phút chốc vì câu nói bất ngờ của Taehyung, nhưng nhanh chóng anh đã lấy lại được bình tĩnh. Người đàn ông vờ cười như không có gì xảy ra.
"Kêu tên tôi chỉ để kêu tôi cút đi thôi sao?"

Taehyung vẫn không trả lời anh mà tiếp tục nói, "Cút đi. Biến khỏi cuộc đời tôi đi."

Từ đầu đến cuối Kim Taehyung vẫn nói bằng giọng điệu thờ ơ bất cần sự đời. Cậu đã quá mệt mỏi. Bản thân Taehyung không muốn gánh chịu thêm nỗi đau thương nào cả.
Những lời em nói ra, nhẹ nhàng tựa lông hồng, nhưng em đâu biết rằng, chúng có tính đả thương nặng nề và sâu sắc như thế nào đối với tôi. Trái tim tôi hiện tại, đang đẫm máu vì vũ khí vô hình của em. Đối với em, tôi chắc như một cái đinh trong mắt. Đối với em, tôi chắc như một tên phiền phức bám theo em dai dẳng không buông. Em muốn tôi rời khỏi cuộc sống của em, biến mất khỏi tầm mắt em. Nhưng xin lỗi em, tôi làm không được. Vì cuộc đời tôi, chỉ có em. Tôi yêu em, mãi là như thế. Cho dù em có tổn thương tôi đau đớn thế nào, thì tôi vẫn sẽ chọn ở bên em.

"Tôi chỉ đang chịu trách nhiệm với em."

"Không cần! Trách nhiệm gì chứ! Tôi không cần anh chịu trách nhiệm cho cuộc đời tôi!" Taehyung quát lớn lên, câu nói của Jungkook như chạm vào sự u uất mà cậu đã chôn giấu sâu trong lòng.

Bác sĩ Jeon nghe cậu òm sòm như vậy, không chịu được liền lên tiếng mắng, "Ngoan ngoãn một chút! Tôi bảo là đừng có lớn tiếng cơ mà. Em muốn cả đám bị bắt hết hay sao?"

Bị anh lớn tiếng nạt nộ như thế, Taehyung liền cảm thấy khó ở trong lòng, cả khuôn mặt của cậu con trai xụ xuống trông chán nản vô cùng, miệng nhỏ lèm bèm vài câu, "Còn lên tiếng quát tháo người ta như vậy nữa chứ. Anh tưởng anh là ai mà cậy quyền ăn nói như thế với tôi?"

"Tôi cậy quyền làm người lớn để mắng em đấy, như thế nào?"

"Chửi anh bác sĩ khốn nạn nào có sai."

Vâng, cậu không sai, nhưng lại trẻ con đến mức phát hờn.
Jungkook mệt mỏi, anh chẳng buồn cãi vã với cậu thêm câu nào nữa. Mấy năm trôi qua, bản tính ngốc xít và con nít của cậu vẫn cứ như vậy, Kim Taehyung đúng là lớn không nổi. Được cái thân xác phát triển chứ suy nghĩ thì hệt như em bé.

Vác cậu trên vai, bác sĩ Jeon thầm nghĩ vài điều, miệng bỗng chốc tự động câu lên một đường cong nho nhỏ.

"Em bé."

Taehyung ngay lập tức phản ứng, cả khuôn mặt cậu vặn vẹo trông rất kì quặc, "Anh vừa mới nói gì vậy?"

Im lặng hồi lâu, anh mới lên tiếng trả lời vỏn vẹn hai từ, "Không gì."

Kim Taehyung nhẹ bĩu môi, cậu không thèm quan tâm, dẫu sao cậu cũng đã quen tính kiệm lời của Jungkook.

Đi được một lúc, Taehyung mới nhớ đến việc hết sức quan trọng cần làm nhưng đã vô tình quên béng đi mất, cậu liền đập vào lưng anh kêu réo lên.

"Jungkook!Jungkook, tôi gặp rắc rối to rồi!"

Bác sĩ Jeon điềm nhiên đáp lại, "Chuyện gì?"

"Cả đêm qua tôi ở chỗ anh, cũng không gọi điện thoại báo cho bạn tôi một tiếng, sáng nay lại quên mất việc này, chắc anh ấy lo cho tôi lắm." Dứt lời, Taehyung liền vươn tay mò mẫm túi quần tìm điện thoại, không thấy vật đâu càng làm cậu thêm rối trí, "Điện thoại mình đâu mất rồi?"

Đến lúc này, bỗng nhiên bác sĩ Jeon lên tiếng, "Tôi đang giữ."

Cậu thanh niên nghe anh nói xong, hai con ngươi tự động lườm đăm đăm vào khuôn mặt điển trai kia, miệng nhỏ oán hận mà mấp máy, "Anh giữ điện thoại tôi làm gì? Muốn âm mưu cướp đoạt thông tin trong đó sao?" Sau đó liền cười khẩy, "Ha, đâu dễ mà lấy được. Tôi đã cài mật khẩu hết rồi. Giờ thì mau trả lại cho tôi! Tôi phải gọi cho bạn tôi nữa."

"Không cần." Giọng nói anh ảm đạm vang lên.

"Cái gì không cần? Anh có quyền quyết định chủ ý của tôi à?"

"Tôi nói không cần là không cần!" Bác sĩ Jeon bỗng dưng cáu gắt. Thái độ khó chịu của anh làm Taehyung cảm thấy sợ hãi. Mấy năm quen biết anh, đây là lần đầu tiên cậu thấy anh biểu hiện đáng sợ như thế này.

Taehyung không dám nói gì thêm, cậu cứ như vậy im lặng trong suốt quãng đường đi. Mãi một lúc sau, cậu mới nghe thấy tiếng thở dài của anh, người đàn ông cũng lên tiếng nói chuyện.

"Cậu thanh niên đó còn quan trọng hơn tôi sao?"
Taehyung im bặt. Cậu không muốn trả lời câu hỏi đó của anh, nhưng sâu trong thâm tâm, cậu đã âm thầm cho mình một lời giải đáp, "Anh quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên cuộc đời này, nhưng không còn quan trọng đối với tôi nữa. Bởi lẽ, chúng ta đã không còn là gì của nhau nữa rồi. Dẫu anh có quan trọng với tôi như thế nào, thì tôi cũng sẽ không bằng vợ của anh đối với anh."

Sự im lặng khiến cả không gian rơi vào trạng thái nặng nề và áp bức. Jungkook nhẹ cười chua xót.

"Taehyungie." Chỉ đơn giản là gọi tên cậu một cách thật ngọt ngào. Anh chỉ muốn lưu giữ lại cái tên này thật lâu trong tâm trí mình, ít nhất là hết cuộc đời này.

"Đừng gọi tên tôi như vậy, xin anh, bác sĩ Jeon." Giọng Taehyung trở nên run rẩy, cậu cảm nhận được rằng đôi mắt của mình dường như đã dần ẩm ướt. Cậu thật sự không muốn khóc lóc trước mặt anh, nhưng tình cảm điên rồ này khiến cậu không sao kiềm nén lại được.

"Taehyungie", nghe sao mà thân thương đến thế, đã rất lâu rồi tên em mới được gọi một cách âu yếm như vậy. Điên rồi, điên mất rồi, con tim em đang đập liên hồi vì anh, xúc cảm rung động lần nữa lại đến bên em. Làm cách nào để em có thể xoá bỏ hình bóng anh trong tâm trí em? Dại khờ, em không nên vì anh mà rối trí. Vì bỡi lẽ, duyên nợ ta đã dứt, tình thấm sâu mặn nồng, nay đã héo úa tàn phai...

------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip