Chap 2: Bác sĩ lớn tuổi không hiểu tuổi trẻ

Y tá Won bước vào bên trong nhìn cậu mỉm cười, cô dùng chất giọng dịu dàng nói với cậu, "Chào em, chị là y tá Won MinHan."

Taehyung đang trầm tư suy nghĩ về số phận bất hạnh của mình, bất giác có một giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai, kéo cậu thanh niên ra khỏi mớ hỗn độn trong đầu. Cậu ngồi dậy, lễ phép chào hỏi, "Chào chị. Em là Kim Taehyung."

Y tá Won nở nụ cười tươi sáng với Taehyung. Cô tiến lại giường bệnh của cậu, ngồi xuống cái ghế ban nãy Jungkook đã kéo đến. Cô kiểm tra lại ống truyền nước biển trong tay Taehyung rồi ngẩng đầu lên nói với cậu, "Taehyung, em cần phải làm thủ tục nhập viện. Bệnh viện cần số liên lạc của ba mẹ em hoặc người thân thiết của em để làm thủ tục."

Taehyung nghe thế liền vội vàng nói, "Ba mẹ em hiện đang đi công tác ở nước ngoài. Em không thể gọi họ về đây được, như vậy sẽ làm họ lo lắng ảnh hưởng tới công việc. Mà em cũng không có ai thân ngoài ba mẹ hết."

Y tá Won ngẫm nghĩ một chút rồi nói, "Ưm... Thôi được rồi, chị sẽ báo lại với bác sĩ sau. Giờ em phải ăn cơm rồi uống thuốc."

Taehyung trầm mặc hồi lâu rồi dần dà nhìn cô gái lên tiếng, "Chị ngồi ở đây ăn chung với em được không?"

Y tá Won lắc đầu, đôi môi nhẹ mỉm cười như có ý xin lỗi cậu, "Vẫn chưa đến giờ nghỉ trưa của chị. Cho em uống thuốc xong chị còn phải đi chăm sóc các bệnh nhân khác nữa."

Vừa nghe thấy thế, trên khuôn mặt của cậu trai trẻ liền hiện rõ một nỗi thất vọng. Cậu phồng má, trượt người xuống giường nằm xuống, đem chăn đắp lên người, sau đó mới cất tiếng, "Chị cứ để thuốc ở đó. Lát sau em sẽ uống, giờ chị cứ đi làm việc của mình đi."

"Không được. Em phải ăn no rồi mới có thể uống thuốc."

Taehyung buồn bực quát lên, "Em không muốn ăn một mình!" Sau đó kéo chăn qua đầu, nằm yên bất động.

Trên mặt của y tá Won hiện rõ vẻ bất lực, cô đứng dậy, vươn bàn tay thon nhỏ vỗ vỗ vai cậu nói, "Taehyung, em đừng như vậy. Em không ăn cơm và uống thuốc bác sĩ Jeon sẽ mắng đó."

Giọng Taehyung từ trong chăn gắt lên, "Em không quan tâm! Một người lớn tuổi như anh ta thì làm gì biết được tâm tư của tuổi trẻ! Anh ta mắng kệ anh ta mắng!"

Y tá Won thở dài một hơi rầu rĩ, cậu mới tỉnh lại không lâu. Trong bụng chưa có tí gì lại cần phải uống thuốc, mà cậu bây giờ cứ bướng bỉnh như vậy không nghe, cô thật sự hết cách. Y tá Won định mở miệng khuyên nhủ cậu vài câu nữa thì bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng kêu gọi vô cùng gấp gáp.

"Y tá Won, mau đi chuẩn bị, có ca phẫu thuật!"

Công việc vừa đến tai, y tá Won lập tức rời người đi, nhưng trước khi đi cũng không quên dặn Taehyungmột câu, "Taehyung, em có gì cần thì bấm cái nút đỏ trên đầu giường, sẽ có người đến giúp em."

Taehyung im lặng không trả lời, y tá Won cũng không còn dư thời gian để xác nhận ý kiến của cậu. Cô nói xong rồi vội vã chạy đi.

Taehyung nằm trong chăn, trong lòng buồn bực không thôi. Cậu đói bụng, nhưng thói quen ăn cùng nhiều người đã làm Taehyung không còn hứng thú ăn uống. Cậu nằm đó chợp lại đôi mắt to, bắt đầu đưa mình cùng cái bụng rỗng vào giấc ngủ.

Trong giấc ngủ, Taehyung thấy bụng mình đau nhói, mồ hôi vã đầy trên cái trán cao nhẵn, sau lưng Taehyung cũng ướt đẫm một mảng mồ hôi lớn. Từng đợt quặn lên như đang co thắt ruột gan Taehyung, cậu quằn quại nằm trên giường nhỏ, mắt cơ hồ không thể mở ra. Tiếng rên rỉ yếu ớt phát ra từ khuôn miệng nhỏ cũng không thể khiến ai nghe thấy mà vào giúp cậu. Taehyung cảm thấy cơ thể mình dần mất sức lực, đầu óc hỗn loạn, mơ mơ tỉnh tỉnh, cuối cùng là cậu thanh niên lịm đi lúc nào không hay biết.

Taehyung cơ hồ nghe thấy bên tai có tiếng người, là tiếng của một cô gái, giọng của cô ấy có vẻ rất gấp gáp, nhưng tiếng động không rõ ràng, tất cả Taehyungnghe được chỉ là tiếng ồn ồn, nhưng trong tiếng ồn đó cậu nghe ra được giọng nói của một người đàn ông, chất giọng anh rất trầm, rất ấm, nhưng hình như anh đang lo lắng. Cậu muốn nghe anh nói gì thêm nhưng bên tai đã lùng bùng. Tiếng ồn ồn cũng không thể nghe ra được, Taehyungdần chìm vào giấc ngủ.

"Bác sĩ Jeon! Bệnh nhân 1995 hôn mê rồi!" Giọng y tá Won vang lên đầy âu lo.

Jungkook nhìn cậu bằng đôi mắt lo lắng, giọng anh cũng trở nên gấp gáp, "Cô đưa cậu ta vào phòng cấp cứu!"

Y tá Won gật đầu rồi mau chóng di chuyển Taehyung tới phòng cấp cứu, ánh sáng đỏ lần nữa lại bật lên.

Thời gian cấp cứu không quá lâu, Taehyung chỉ là vướng vào vấn đề nhỏ, điều trị một chút là có thể trở về phòng hồi sức. Sau khi trở về, Jungkook lập tức hỏi y tá Won về tình trạng của Taehyung trước đó. Vẻ mặt anh hung dữ đến độ doạ y tá Won đến run sợ.

"Trong bụng bệnh nhân không có thứ gì hết! Thức ăn thuốc men đều không có! Rốt cuộc là cô chăm sóc cho bệnh nhân kiểu gì vậy?" Jungkook dường như rất tức giận, giọng nói anh có phần cáu gắt vang lên.

Y tá Won sợ hãi, miệng lắp bắp trả lời, "Thưa bác sĩ, bệnh nhân không chịu ăn, thuốc thì phải ăn no rồi mới có thể uống. Tôi đã khuyên nhủ rất nhiều nhưng bệnh nhân cũng không chịu. Đúng lúc có ca phẫu thuật, tôi phải rời đi gấp nên không thể ở lại. Tôi có bảo trên đầu giường có nút khẩn cấp, cần gì bệnh nhân có thể bấm. Nhưng có vẻ em ấy bị phát bệnh trong lúc ngủ nên không thể bấm nút được."

Jungkook nghe xong, hai đầu chân mày càng chau lại vào nhau, anh lên tiếng hỏi, "Vậy trước đó bệnh nhân không hợp tác cô cũng không nói đó là chỉ định của bác sĩ sao?"

Y tá Won ngay lập tức trả lời, "Dạ có thưa bác sĩ. Tôi bảo nếu em ấy không ăn rồi uống thuốc bác sĩ Kim sẽ mắng nhưng em ấy vẫn bất hợp tác. Còn nói..." Nói đến đây, y tá Won đột nhiên dừng lại.

Jungkook híp nhẹ hai mắt nhìn cô, một bên chân mày cau lên, "Nói gì?"

"Em ấy nói bác sĩ lớn tuổi nên không hiểu tâm lý tuổi trẻ."

Jungkook nghe xong không nói gì, một lúc sau mới lên tiếng, "Cô kêu bác sĩ Park trách nhiệm chữa trị cho bệnh nhân này."

Cô y tá mở to hai mắt nhìn anh, giọng nói đầy ngạc nhiên, "Không phải bác sĩ Jeon đang phụ trách sao?"

"Bác sĩ Park sẽ hợp với bệnh nhân này hơn tôi. Còn người nhà bệnh nhân? Đã có ai tới làm thủ tục nhập viện chưa?"

Y tá Won lắc đầu bảo, "Người nhà bệnh nhân hiện đang ở nước ngoài công tác. Bệnh nhân nói không muốn làm phiền họ từ xa phải trở về nước nên bảo bệnh viện đừng gọi điện, sợ sẽ làm hỏng việc của họ. Bệnh nhân cũng không có ai thân thiết ngoài ba mẹ ở đây."

Jungkook gật đầu, anh nói, "Tôi sẽ đứng ra làm thủ tục nhập viện cho cậu ta. Cô nhớ kêu bác sĩ Park tới sớm, phòng ngừa bệnh nhân tỉnh lại có vấn đề gì khác phát sinh. Còn phải cho cậu ta ăn rồi uống thuốc, cậu ta không chịu thì bắt ép."

"Dạ vâng, tôi hiểu rồi."

Jungkook gật gật, anh không nói gì, ánh mắt lạnh như băng quét một lượt trên gương mặt xanh xao của Taehyung, nhìn xong thì xoay người rời khỏi phòng bệnh của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip