Chap 9: Chờ
Đôi mắt của cậu thanh niên sưng húp lên vì khóc quá nhiều. Taehyung cảm thấy mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi...
Giá như bây giờ có một bờ vai để cậu nương vào, thì sẽ nhẹ nhõm biết bao nhiêu...
Trong căn phòng bệnh được bao phủ một màu trắng toát, hiện tại chỉ còn vài tiếng thút thít be bé vang lên từ khuôn miệng nhỏ xinh của cậu con trai. Taehyung cảm thấy buồn ngủ, mọi thứ trước mắt cậu dường như bắt đầu mờ đi. Cậu thanh niên dần lấy lại sự bình tĩnh, cậu thở ra một hơi thật từ tốn và nhẹ nhàng rồi nằm xuống giường, thả lỏng mọi cơ khớp, để não được bình yên nhất có thể. Sau đó dần dần khép lại hai mí mắt, đưa cả cơ thể vào một giấc ngủ sâu, ngủ thật ngon và yên bình.
Thời gian nhẹ nhàng trôi đi, mọi thứ diễn ra hệt như một thước phim quay chậm nói về đôi ta.
Em còn nhớ khi ấy, anh đứng dưới gốc cây ổi, chung thủy ngước mái đầu đen nhánh ngó lên thân cây to lớn kia. Khuôn mặt anh bị bao trùm bởi một vẻ lo lắng, đôi mắt to sáng ấy không lúc nào là ngừng dõi theo bóng lưng nhỏ bé của em mà quan sát. Đôi môi mỏng nhạt màu kia bình thường rất ít khi hé mở, nhưng vì em mà hôm nay nó đã hoạt động rất nhiều.
"Taehyung! Em mau xuống đây đi! Em trèo cao lắm rồi! Không cẩn thận lại ngã bây giờ!" Tiếng nói anh vọng lên cao, mang theo một nỗi lo lắng khôn xiết.
"Em không sao! Mấy cái này có là gì đâu chứ! Em cũng đâu phải là lần đầu tiên leo cây. Anh thấy suốt còn gì."
"Chính vì thấy suốt nên anh mới bảo em leo xuống đó! Ngày nào cũng để anh cõng về nhà với bộ dạng thương tích đầy mình, không què cũng chột, em không thấy nhục nhã à?" Anh nhìn tôi rồi cất giọng lên nói một cách đầy chế giễu.
Tôi tất nhiên là không hề thấy nhục! Nhục nhã là gì? Có ăn được không? Khi nào nó ăn được, thì hãy đến tìm tôi, lúc đó tôi sẽ thêm vào từ điển Kim từ "nhục nhã". Còn bây giờ thì Kim Taehyung tôi không có định nghĩa đó.
Tôi bỉu môi, cảm thấy lời anh nói ra thật hết sức vô lý với Taehyung tôi. Chính vì vậy, tôi đã lập một kế hoạch, hùng hùng hổ hổ cúi đầu xuống hướng anh mà mắng cho tới tát. Nhưng Kim tính không bằng Jeon tính.
Lúc tôi ngó đầu xuống thì đã bắt gặp ánh mắt của anh, đôi mắt ấy vẫn như thuở ban đầu, luôn dán chặt trên người tôi.
Anh có đôi mắt rất đẹp, to và đổ dài, mang đến một cảm giác rất khác lạ. Đôi mắt kia to, nhưng không to tròn như tôi, nhìn vào đôi mắt ấy, tôi thề là đã chảy nước miếng nhiều giờ liền. Nó khiến tôi mê mẩn và bị quyến rũ. Trên đôi mắt đó còn mọc một hàng mi dài và dày. Tôi đã từng nhìn qua rất nhiều cặp mắt khác nhau của con gái, nhưng chưa có người nào có cửa sổ tâm hồn đẹp như anh cả.
Tôi bỗng dưng nghe thấy bên tai có những tiếng xì xầm. Được rồi được rồi, đừng cố gắng dè bỉu tôi nữa. Tôi thừa nhận tôi thích anh. Chính vì vậy tôi đã quan sát anh rất kĩ, và không có người nào hơn anh trong mắt tôi.
Khi vô tình chạm mắt anh, tôi đã bối rối biết bao nhiêu. Bốn con ngươi nhìn chằm vào nhau, đến một cái chớp mắt cũng không có, điều đó càng làm tôi thêm ngại ngùng và luống cuống.
Tôi cảm thấy được bàn tay lẫn bàn chân đều túa ra mồ hôi ướt nhẹp. Khuôn mặt cũng dần dần trở nên nóng hổi, tôi còn tưởng chính mình đã bị sốt. Da mặt tôi khi đó đã bị ánh mắt của anh làm cho mỏng dánh. Tôi còn có thể tưởng tượng được rằng, hai má tôi lúc ấy sẽ hệt như hai cái mông của con khỉ đít đỏ.
Tôi ấp úng cả ngày trời cũng không nói được một câu hoàn chỉnh. Chỉ biết bập bẹ mở miệng nói vài câu như con nít tập nói, cũng tự trấn an lại bản thân vì trai mà trở nên điên loạn, giọng nói tôi run run, "Không... Không nhục..."
Nghe tôi nói xong, anh không những không thông cảm cho người tự tin như tôi, mà còn cao cao ngạo ngạo cười khẩy một tiếng, mở miệng thốt ra những câu châm biếm, "Anh quên mất là mặt em tráng bê tông cốt thép. Nên còn biết gì là nhục nhã đâu."
Trời ơi, sau khi nghe anh nói, tôi như một thằng tâm thần hoá điên hoá dại, tôi không ngại mà từ cây ổi lao xuống bóp cổ anh đâu. Cái mạng nhỏ này tôi đã thề sống chết với anh rồi. Nhưng chí ít lúc này, tôi vẫn còn một chút gọi là tính người. Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra. Những câu mỉa mai này tôi đã nghe từ miệng anh không dưới trăm lần, tôi sẽ cố gắng mỉm cười và tự nhủ rằng, "TÔI ĐÃ QUEN VỚI CHUYỆN ĐÓ".
Tôi nhìn anh bằng cặp mắt "lương thiện" nhất có thể, rồi nở một nụ cười tươi rói mà người đời thường bảo là thảo mai, tôi nhẹ nhàng nói, "Anh này cứ đùa, vui ghê hihi."
Anh cười lên hai tiếng haha, không phải haha mà là ha...ha... Dạ chính xác là anh cười khinh bỉ tôi đó! Tôi thề là máu điên tôi đã dồn lên não, anh lúc nào cũng như thế. Luôn muốn chọc tôi phát khùng lên, và anh đã thành công mĩ mãn trong việc làm tôi hoá điên. Tôi hét lên đầy bức xúc, "Jeon Jungkook! Em là con người chứ không phải tấm nền đắp bê tông cốt thép! Da mặt em có dày nhưng không phải là loại tráng xi măng!"
Khuôn mặt em ấy lúc đó đỏ bừng bừng, tôi còn có thể trông thấy được lồng ngực nhỏ bé kia không ngừng phập phồng lên xuống. Tôi thường nói Taehyung là hiện thân của hổ, và hiện tại trước mặt tôi đang có một con hổ nhỏ đang xù lông.
Tôi cảm thấy rất thoả mãn và thích thú trong việc ghẹo em ấy tức giận. Khi đó, đôi mắt to tròn của em sẽ mở trừng ra nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi cho hả dạ, khuôn miệng bé xinh màu đỏ hồng cũng liên tục mà chu ra la mắng tôi không ngừng nghỉ. Tất cả, tất cả đều là điệu bộ rất dễ thương.
Đối với tôi, Taehyung chính là sự đáng yêu nhất trên đời này.
Những lúc em ấy xấu hổ hay lúng túng, thì những hành động đó như một phát đâm vào tim tôi cho chảy hết cả máu vì chúng thật sự rất moe. Trái tim tôi trở nên yếu đuối khi đối diện với em. Thính quá lớn! Tôi sợ tôi chịu không nổi mà gục dưới chân em.
Em tuy rằng tăng động và nghịch ngợm, nhưng điều đó không có nghĩa em là một cậu bé hư hỏng. Em rất ngoan và nghe lời. Tôi thích em vì em là chính em.
Tôi thường được mọi người đánh giá là lạnh lùng, trầm tĩnh, ít nói và hướng nội. Nhưng thật sự đó là tính cách và là bản tính con người tôi. Tôi không ưa ồn ào và những việc bày trò nghịch ngợm. Nhưng vì em, vì bên cạnh em, tôi sẽ không ngần ngại mà thay đổi bản thân. Tôi tình nguyện cùng em bày những trò quậy phá, cùng em làm những việc ngớ ngẩn, và tôi thích sự ồn ào khi ở bên em. Tất cả chỉ để em được vui.
Tôi thích em như thế đấy!
Nhưng tôi sẽ không nói em biết tôi thích em nhiều đến bao nhiêu đâu. Vì em còn quá nhỏ, và vì tôi không muốn bị nói là ấu dâm. Cách biệt tuổi tác giữa tôi và em rất lớn. Hiện tại tôi đã là một thanh niên trưởng thành, nhưng em thì vẫn chỉ là một cậu bé con ngốc xít.
Nói lời thích em lúc này thật không dễ dàng và tuyệt đối không thích hợp.
Em vẫn còn trong tuổi ăn tuổi học. Vẫn còn phải nhiều năm xách ba lô đến trường. Và vẫn còn nằm trong vòng tay của ba mẹ. Tôi không muốn vì một lời nói của tôi mà phá hủy đi sự ngây ngô của em. Và hơn hết, tôi không chắc rằng, ba mẹ em sẽ vui lòng để hai người con trai đến với nhau, huống hồ chi em vẫn còn chưa đến tuổi để nói đến chuyện yêu đương. Hiện tại đối với em, học hành là quan trọng nhất.
Tôi cam tâm tình nguyện chờ đợi và nuôi thứ tình cảm này thành một loại cao cả hơn hẳn, đó chính là "yêu". Tôi sẽ đợi ngày được nói yêu em.
Với tôi bây giờ, tình cảm ngây ngô mà em dành cho tôi như vậy đã là quá đủ.
Nhưng ông trời không muốn giúp tôi, ngay cả định mệnh cũng muốn an bài cho tôi và em xa cách nhau.
Ngày tôi chờ để nói lời yêu em... Đã không đến...
Em gặp tai nạn giao thông, ngày tôi đến tìm em, cũng là ngày tôi biết rằng, em xa tôi mất rồi...
Nước Mỹ rộng lớn biết bao nhiêu, làm sao tôi có thể tìm thấy em ở chốn người xa lạ.
Em rời khỏi Hàn Quốc, cũng là do ở đây không đủ điều kiện để chữa trị cho em. Bé ngốc này, anh sẽ làm bác sĩ, một bác sĩ giỏi nhất trên thế giới, để sau này, người chữa trị cho em, sẽ phải là anh.
Kim Taehyung, anh vẫn luôn chờ một ngày em quay trở lại.
Dù nhớ hay không, anh vẫn sẽ là người bên cạnh em luôn mãi.
Thế giới này dẫu mai có xảy ra biến cố, thì anh vẫn sẽ dành cho em tình cảm chân thành.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip