Chương 110 : không cần nói tôi cũng biết

Chương 110 : Không cần nói tôi cũng đã biết

“Vụ kiện cáo tiếp theo tôi sẽ cố gắng hơn, Yong tiên sinh, lần sau nếu có thời gian, ngài sẽ lại đến chứ?” Hít sâu một hơi, Yoseob nhẹ nhàng nói trong im lặng

Vô thức theo sát hắn để phân rõ ranh giới.

Ánh mắt Junhyung tỏ ra thâm thúy, dừng ở đôi mắt của cậu, như là muốn xem rõ lòng cậu.

Lòng bàn tay Yoseob đã đầy mồ hôi, cậu mạo hiểm nhìn thẳng hắn, tự nhủ với bản thân không được sợ hãi.

Tốt!

Trong lòng Junhyung lờ mờ cảm thán một câu.

Cậu cuối cùng cũng không phải là người dễ dàng chịu thua, dù là quyến rũ hoặc là ép buộc, cũng chưa từng khiến cậu khuất phục.

Khóe môi vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, trong nháy mắt đã làm xao động lòng người, Yoseob nhìn khóe miệng Junhyung kéo lên một nét cười, quả thật cũng bị làm cho lung lay.

Kiểu khuôn mặt đẹp trai này, khiến cậu phải ngạc nhiên, không biết vì sao hắn lại cười.

“Có thể đi ra ngoài không?” Junhyung thu lại dáng vẻ tươi cười, trầm giọng nói.

Yoseob lúc này mới hoàn hồn, gật đầu.

Junhyung mạnh mẽ kéo tay cậu, đi nhanh về phía cửa.

Trong đại sảnh được trang trí theo phong cách phương Tây, LiLy vô cùng buồn chán mà đâm vào mâm đồ ăn, thật vất vả mới thấy bọn họ xuất hiện, đang muốn gọi to một tiếng, nhưng thấy bọn họ nắm chặt tay nhau, hắn không kiêng nể mà lôi kéo cậu như vậy, hắn thì như một vị thần cao lớn, còn cậu thì nhỏ bé và yếu ớt, thu hút nhiều ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh nhà hàng.

LiLy đem tiếng gọi của mình nuốt vào, tay nắm chặt, ngực tràn đầy cảm giác không cam lòng mạnh mẽ.

Mãi cho đến khi đến gần, Yoseob mới khó khăn để đưa tay bám chặt vào lòng bàn tay giải cứu của Lily, thoát khỏi sự hoảng loạn.

“Ăn gì không?”

Junhyung nhìn về khuôn mặt thẹn thùng xấu hổ của cậu bé ở phía sau, khóe miệng vẽ ra một nét cười, quay đầu nhàn nhạt trêu Lily một câu.

LiLy im lặng. Kỳ thực không muốn ăn gì, cũng nhìn chằm chằm vào Yoseob, nói ra câu: “No rồi”

Cầm thẻ giao cho người phục vụ phía sau, Junhyung thản nhiên nói: “Đi thôi”

LiLy vội vàng đứng dậy, với một vết thương nhỏ trên cánh tay của mình, cố gắng chạy theo bước chân hắn, nhìn Yoseob liếc một cái.

Yoseob giật mình một chút, thẻ của mình không phải vẫn còn ở đó sao?

“Thiếu gia, mọi thứ đã thanh toán xong, cậu kí tên ở đây được không?” Bồi bàn đi tới, cung kính nói.

Yoseob vô cùng ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn lắng xuống, nhẹ nhàng giải thích “Thẻ này không phải của tôi, anh không nên…”

“Ồ, nhưng vị tiên sinh lúc nãy là khách quý của chúng tôi ở đây, cậu có thể ký thay một chút chứ?” Bồi bàn vừa cười vừa nói.

Không có cách nào khác, Yoseob không thể làm gì khác hơn là cầm bút, cố gắng quên đi khoản tiền lớn ghi trên tờ hóa đơn có thể làm cho người ta cắn lưỡi vì hoảng sợ, ký tên của Junhyung xuống.

“Thiếu gia, cậu cứ thong thả, hoan nghênh cậu lần sau ghé lại” Bồi bàn thu lại hóa đơn, vừa cười vừa đặt tấm thẻ vào lòng bàn tay cậu.

Yoseob nhìn chiếc thẻ phát ra ánh sáng màu xanh trong lòng bàn tay, cảm thấy hơi nóng, thế nhưng tuyệt đối không thể để mất.

“Được” Cậu hít sâu một hơi nói câu tạm biệt, cũng đẩy cánh cửa thủy tinh đi ra ngoài.

Công việc và cuộc sống cứ luân phiên bận rộn, Yoseob đã thay một bộ đồ trắng giản dị đi đến văn phòng làm việc của Hyunseung.

“Cốc cốc cốc” Cậu gõ cửa.

“Vào đi” Hyunseung vẫn tiếp tục gõ bàn phím thuận miệng nói một tiếng, lơ đãng nhấc mắt, nhìn thấy cậu liền ngạc nhiên “Yoseob?”

Đang đứng ở ngưỡng cửa là một cậu bé mặc một chiếc áo đơn giản màu trắng viền đen, da thịt trắng nõn như tuyết.

“Cậu... làm sao vậy? Ngày hôm nay sao lại mặc tông màu trầm thế này”, Hyunseung ngồi dựa vào ghế cười rộ lên, ra hiệu bảo cậu bước vào “Như thế nào mà đột nhiên lại tới tìm tôi?”

Yoseob nhìn hắn một chút, cậu thuận tiện đóng cửa lại.

“Bởi vì buổi chiều đi dự tang lễ, tôi muốn xin nghỉ, là báo với anh phải không?” Cậu nhẹ nhàng nói.

Hyunseung hơi ngạc nhiên một chút, có chút xấu hổ “Phải … Xin lỗi, Yoseob, tôi không biết cậu sẽ đi dự tang lễ”

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Yoseob hiện lên một tia thẹn thùng, lắc đầu: “Không sao”

“Xin nghỉ, không có vấn đề gì, chỉ là nghỉ một buổi chiều thôi chứ gì?” Hyunseung săn sóc hỏi.

Yoseob thấy hắn khẩn trương xin lỗi, nhàn nhạt cười “Được rồi, tôi không dám xin nghỉ lâu, còn có việc phải nhờ anh giúp đỡ”

Tuy rằng cậu đi dự tang lễ, nhưng trong lòng Hyunseung lại có chút cảm giác khác lạ “Cậu nói đi, chỉ cần tôi giúp được, tôi nhất định sẽ giúp”.

Hắn đồng ý quá dễ dàng, trong lòng Yoseob vốn đã có chuẩn bị tốt nhưng lại không biết phải nói như thế nào.

Khuôn mặt chậm rãi nóng rực, Yoseob thật không ngờ có ngày cậu lại chật vật như thế này, cậu nghĩ tất cả mọi người đều có thể nói rõ, chỉ có cậu là thấy khó khăn.

Cái bóng đen tối của Junhyung trong đầu khiến cậu sợ hãi, thế nhưng không có cách nào khác, cậu phải nói, không cần tìm đến hắn.

“Xin lỗi, tôi biết tôi yêu cầu thế này rất đường đột thế nhưng…” Khuôn mặt đã nóng tới mức có thể làm tổn thương người, Yoseob cưỡng chế rất xấu hổ cùng gian khổ, giọng nói khàn khàn “Tôi có thể lãnh lương trước thời hạn được không? Còn không thì, công ty chắc là có dịch vụ giúp nhân viên vay tiền, tôi có thể áp dụng dịch vụ đó được không?”

Nói đến đoạn này, Hyunseung cuối cùng cũng hiểu rõ được ý của cậu.

“Yoseob, cậu cần tiền phải không?” Hắn thấp giọng nói, lo lắng trong lòng sẽ làm tổn thương cậu bé trước mặt.

Chìm trong cảm giác xấu hổ ngập đầu, Yoseob thật sự không biết phải làm gì, không hiểu tại sao mình lại tìm đến Hyunseung, thật sự quá kích động.

Mặt cậu không thể đỏ hơn, cậu chỉ mong mình có đủ dung khí để duy trì nếu không cho cậu ngất đi cũng được.

“Tôi…” Cậu nói không nên lời

“Được rồi, không cần phải nói nữa” Hyunseung biết cậu đang nhạy cảm và xấu hổ, kịp thời ngăn cản cậu “Yoseob, tôi biết, cậu không cần phải nói, tôi đều biết hết”

Hắn đi tới bàn làm việc, đem tất cả giấy tờ không còn quan trọng nữa ném vòng thùng rác, rút ra một bản kê khai viết vài chữ vào đó.

Yoseob muốn biết rõ hắn đang làm cái gì, vội vã đi qua.

“Yang chủ quản, tôi cũng không có nói muốn mượn bao nhiêu…” Đôi mắt trong suốt của cậu tỏ ra lo lắng.

Hắn ngừng bút một chút, nhàn nhạt nói “Gọi là Hyunseung.”

Nói xong liền tự mình kí tên vào cuối bản kê khai đó, đứng dậy đưa cho cậu “Đem đến bộ tài vụ, làm thủ tục nhận tiền”

Tờ giấy mỏng đó dường như là một lời giải thích.

Yoseob có chút do dự nhận lấy, nhìn thoáng các chữ số trên mặt giấy, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt, lắc đầu “Tôi không có nói là mượn nhiều như vậy.”

Hyunseung nhìn thẳng cậu, chậm rãi bước lại nói “Tôi biết, coi như là để phòng ngừa không may, không được sao?”

Yoseob trầm ngâm một chút, ngước mắt nhìn hắn “Hyunseung, tôi không cần phải… mượn nhiều như vậy đâu.”

Cậu kiên trì.

Hyunseung và cậu nhìn nhau một lúc, nhịn không được lộ ra một nụ cười đau khổ, như là trêu đùa, hoặc giống như là bất đắc dĩ “Yoseob, cám ơn cậu đã nhờ tôi giúp đỡ, tôi chỉ muốn biểu hiện một chút phong độ của quân tử không được sao? Huống chi, chuyện của cậu, tôi hiểu rất rõ, nếu có thể giúp được cậu, tôi rất vui lòng.”

Câu cuối cùng hắn nói có chút ẩn ý.

Yoseob trầm mặc, ánh sáng và sự tĩnh mịch trong phòng làm việc làm cho căn phòng có vẻ đẹp nghiêm trang, cậu cầm lấy tờ giấy mỏng ở trên bàn, đầu ngón tay mảnh khảnh kìm ở trên mặt “Nếu như đã như vậy, tôi không thể không nhận.”

Trong lòng Hyunseung căng thẳng, đôi mắt hiện ra một màu sắc ảm đạm “Yoseob… Cậu không cần phải như vậy.”

Đôi mắt đẹp của Yoseob hiện ra một tia bất đắc dĩ, lưu quang lóe ra trong lúc đó, cậu nhẹ giọng mở miệng “Vậy anh có thể xóa bớt một vài chữ số phía sau được không? Số tiền nhiều quá làm cho tôi thấy sợ.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip