Ranpo là một con mèo?
Những tia nắng vàng ấm áp rọi vào mặt của cậu chàng siêu thám tử với mái tóc màu nâu xù và gương mặt trẻ con đang say ngủ kia, Ranpo liền bị thức giấc bởi những tia nắng ngoài cửa sổ cứ liên tục phá đám cậu. Hôm nay Yukichi đến trụ sở sớm nên hiện tại chỉ có một mình cậu ở nhà. Cậu đứng dậy kéo phắt cái rèm lại một cách giận dữ rồi lại cuộn tròn người ngủ trong cách futon màu vàng mềm mại cùng con mèo tam thể của ngài Yukichi, chắc hôm nay ngài phải hẹn gặp người khách quan trọng lắm nên mới để nó ở nhà, chứ bình thường ngài toàn cho nó vào tay áo của mình. Nhưng, xoay đi xoay lại, giãy dụa như nào mãi Ranpo cũng không ngủ được, sau mà tức thế không biết, cậu đành hờn dỗi đi đánh răng rồi lên trụ sở giải quyết đống bánh kẹo cho hả giận mới được.
- Ơ, cái gì đây?
Có cái gì cứ giật giật ở trên đầu cậu và sau hông thì có gì đó cứ đang vung vẩy, con mèo nhìn thế mà thích thú, bắt đầu nghịch nghịch "đuôi" của Ranpo. KHOAN? Mình có đuôi? cả cái trên đầu nữa, hả? tai mèo?! Cậu bắt đầu kiểm tra kĩ lưỡng hơn bằng cách sờ soạng vào "nó", chắc là ngài Yukichi trêu Ranpo thôi. Ôi, là thật, cái cảm giác giật bắn người mỗi khi những đầu ngón tay với cái móng dài nhọn hoắt của Ranpo chạm vào nó. Ranpo đành thở dài, quả nhiên hôm qua đi phá án, dị năng của tên nào đó lỡ tác dụng lên người cậu rồi, hứ, phiền phức. Sáng ngủ chưa kịp đã thì bị nắng phá đám cho khỏi ngủ, giờ dậy rồi thì lại bị đống này ám vào người. Cậu nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi sửa soạn đồ chuẩn bị đến trụ sở để bắt đền ngài thống đốc, lại một vấn đề khác nảy sinh.
- Hứ! Mấy cái móng chết tiệt, aiza, đau quá.
Mấy cái móng mèo liên tục phản cậu, Ranpo đang thắt cà vạt thì liền bị nó xẹt một vết vào cổ, cậu đóng cúc áo còn khó hơn gấp bội khi chúng liên tục cạ vào tay cậu rồi suýt làm rách bộ đồ thám tử mà Ranpo siêu thích. Cậu liền khiến ngài Yukichi vạ lây bằng cách vừa hờn dỗi lẩm bẩm vì sao ngài bỏ cậu ở đây một mình, rồi đi ra tủ đồ ngăn nắp gọn gàng của ngài mà bới tung quần áo ngài lên một cách lộn xộn để kiếm một bộ mặc tạm. Thế là Ranpo vớ ngay lấy mấy bộ yukata màu trà ngài hay mặc rồi bắt đầu loay hoay với nó, rộng quá, cậu mặc vào chẳng khác gì một con mèo con bơi trong đống quần áo khổng lồ vậy. Kệ đi, Ranpo đang dỗi lắm rồi, nếu bình thường ở mức số 5, thì hôm nay Ranpo đang tức giận ở mức số 300!!!
Ranpo bắt đầu xuống bếp lục lọi xem có cái gì bỏ bụng không chứ cậu đói quá à, hả, mì udon bò ư, sao không phải là kẹo. Thôi giờ cậu đói lắm rồi, ăn tạm thôi. Ranpo với tay lên kệ tủ để móc đống đũa ra, cuối cùng lại tại cái móng tay này mà cái hộp đũa rơi loảng xoảng ra sàn, Ranpo vơ lấy một đôi rồi ăn tạm. Nhưng nó cũng đâu cho cậu yên, đống móng tay cứ chực chờ tay của Ranpo mà chọc vào khiến cậu chảy cả máu, cậu rưng rưng nước mắt vì mấy vết xước ở người do cái móng chết tiệt nào đó rồi cố vớt chút mì một cách vụng về. Kết quả, cậu bỏ dở hởn 2/3 bát mì.
Ranpo vớ lấy một cái mũ len để che cái tai đang vẫy vẫy liên tục mỗi giây kia rồi thềm ngồi, hứ, tí có người đến đón cậu ngay mà, bình thường không phải đi cùng Yukichi thì đều có mọi người hộ tống, cơ bản cậu có biết đi tàu điện đâu. Ừ, mọi người sẽ đến nhanh thôi, chờ chút đi, thế là Ranpo ngoan ngoãn ngồi trước thềm cửa, tay ôm con mèo tam thể.
30 phút trôi qua.
Không ai đón cậu ư?! Ngài Yukichi, hôm nay em sẽ giận ngài đến nỗi cả bánh kẹo ngoại nhập em cũng không tha cho ngài đâu. Ngay lúc đó, chuông điện thoại reo, Ranpo mừng như bắt được vàng rồi hấp tấp chạy ra mà luống cuống bấm loạn xạ cái nút lên như không để đầu dây bên kia thoát vậy. May sao con mèo tam thể ngồi chễm chệ trên cái bàn chạm chân vào ấn đúng nút nghe, không biết có phải là vận may hay là con mèo này hiểu chuyện, nhưng tạm gác đã, cậu cần đến trụ sở ngay bây giờ !
- Ngài thông đốc, Ranpo-san có ở đấy không ạ, có một văn kiện cần lấy lời khai...
- ATSUSHI!!!!!!!!!
Ranpo hét toáng lên vào cái cái điện thoại rồi bắt đầu òa lên khóc, đầu dây bên kia con hổ nhà chúng ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã gặp ngay màn tra tấn lỗ tai kinh hoàng. Sau khi định hình lại sự việc, Atsushi liền ngay lập tức trả lời lại trấn an Ranpo
- Ranpo-san, có chuyện gì vậy, anh bình tĩnh đi, có em rồi, không sao đâu.
- Thống đốc bỏ anh ở nhà, ATSUSHI ĐẾN ĐÓN ANH TỚI TRỤ SỞ NGAY!!
- A..a!! được thôi, Ranpo-san chờ em đúng 5 phút, ngoan nhé, em sẽ đến nhanh thôi.
- Hức.. nhanh lên Atsushi.
Ranpo liền dập máy xuống sau tràng tút dài của đầu bên kia, rồi ngồi trước thềm, gương mặt ửng đỏ vì tức giận. Đúng vài ba phút sau, đã có tiếng Atsushi gọi dồn và đập cửa liên tục.
- Ranpo-san, là em Atsushi, anh mở cửa đi, Ranpo..
- oaoaoa!! Atsushi!!
Bằng tốc độ vi diệu của loài mèo, Ranpo mở xoạch cửa rồi lao ra ôm cứng người Atsushi, cậu theo đà mà ngã ra sau nhưng vẫn chống kịp rồi đỡ Ranpo. Trước mặt Atsushi bé nhỏ của chúng ta đây là một Ranpo đang mè nheo khóc nức nở trong bộ đồ thùng thình bình thường của ngài thống đốc, cậu cảm thấy nhân gian này, giờ có phải chết trong sự đáng yêu của Ranpo-san cậu cũng cam lòng. Cậu vỗ vỗ nhẹ vào lưng Ranpo rồi lấy tay lau gương mặt tèm nhem nước mắt của anh ấy.
- Ranpo-san ngoan nào, khóc xấu lắm, đây, trèo lên người em rồi em cho anh đến trụ sở luôn.
Ranpo liền dụi dụi mắt, trèo lên cái lưng của con hổ trắng trước mặt cậu cậu, tay ôm khư khư con mèo tam thể rồi bám vào bộ lông dày của Atsushi. Chân sau của Atsushi trở nên chắc nịch và to như chân một con hổ, Atsushi dùng sức bật từ chân rồi phóng về phía trước nhanh như chớp, Ranpo cứ dụi mặt vào lưng Atsushi, trong lòng là con mèo tam thể, Ranpo-san đau lắm. Chỉ khoảng một lúc như thoáng ngủ thiếp đi, Ranpo đã được đưa đến trụ sở an toàn, sau khi được Yosano chữa cho những vết xước và kiểm tra cẩn thận, trong sự trầm trồ của mọi người về một Ranpo-san phiên bản mèo đang ăn đống bánh kẹo một cách giận dỗi, mọi người thích thú nhìn xung quanh anh.
- Quả nhiên đây là một dị năng, tôi có thử qua "một vài phương pháp" để "loại bỏ" tai và đuôi cũng như cắt mấy cái móng đi nhưng chúng vẫn có dấu hiệu mọc lại.
Cả trụ sở từ chối đoán xem "phương pháp" của cô bác sĩ này là gì, nếu dấn sâu thêm, họ cũng sẽ bỏ mạng nơi chiến trường giải phẫu của cô mất. Kunikida nhẹ nhàng khuyên bảo Ranpo-san.
- Fukuzawa-san đi họp đến 12 giờ trưa mới về, Ranpo-san à, anh hãy ăn một chút cơm nắm đi, anh đã ăn rất nhiều kẹo rồi.
- Không!! Từ bây giờ đến khi ngài thống đốc về, tôi sẽ không làm gì hết!
Bình thường anh cũng có làm gì đâu, trụ sở thở dài ngao ngán, đành để Kenji trông nom anh ấy một chút vậy, rồi mọi người bắt đầu tản đi làm nốt đống việc của mình. Đang trong thời kì cần kề nghỉ đông nên mọi người muốn dồn hết đống công việc làm một lúc để nghỉ xả hơi cho đã. Ranpo đi vào phòng ngài, ngồi chễm chệ ở cái cái ghế bành phòng ngài một cách thiếu phép tắc, đương nhiên thì với anh phép tắc chả là gì cả. Anh cưng nựng con mèo tam thể, gương mặt hiện lên sự hờn dỗi rõ nét.
- Ta về rồi đây, có chuyện gì vậy?
Ngài thống đốc với gương mặt nghiêm túc uy nghi đứng ở cửa, dò xét những điệu bộ nghiêm túc của hàng loạt con người kia. Kunikida cúi đầu, lên tiếng trả lời thầy mình :
- Thưa thống đốc, Ranpo-san vì dính một dị năng mà hóa thành mèo, anh ấy đang ở phòng ngài.
Mèo! Cơ mặt giám đốc bắt đầu có sự thay đổi nhỏ nhặt mặc dù chả ai nhận thấy được gì qua những biểu cảm cứng đơ của ngài. Ngài nhìn thấy 2 nắm cơm trên bàn của cậu, bình thường Kunikida đâu có mang đồ ăn lên?
- Cái này là..?
- Dạ, xin lỗi nhưng là do tôi mang lên, theo lời kể của Ranpo-san thì vì mấy cái móng mà chưa ăn sáng, tôi có đưa cho Ranpo-san nhưng anh ấy nhất quyết không chịu ăn cho đến khi ngài về.
- Ta hiểu rồi.
Đằng sau vẻ ngoài lãnh đạm của thống đốc khi bước vào phòng là sự phấn khích tột cùng của ngài về chú mèo Ranpo. Ranpo đã là người ngài yêu thương nhất rồi, giờ cộng thêm mèo nữa thì khác gì tuyệt phẩm. Gương mặt hờn dỗi đang mặc áo người yêu như này, quá câu dẫn rồi.
- Ranpo...
- Hứ!
Ranpo xoay cái ghế ra sau, phồng má khoanh tay giận dỗi, nhìn một cái cũng không thèm nhìn ngài. Hôm nay liêm sỉ của ngài rớt giữa đường rồi, giờ thì không có gì làm khó ngài cả.
- Giận ta à? Vì ta bỏ rơi em?
- Đúng đấy! Ngài biết thừa rồi còn hỏi.
- Dị năng này đến sáng ta đi vẫn không có, khả năng nhiều là lúc ta đang đi họp nó mới bắt đầu phát tác. Thường thì em ngủ đến gần trưa nên ta cũng đã có chuẩn bị đồ cho em rồi, cũng đã hẹn Kunikida đến đón. Không biết là hôm nay em dậy sớm như vậy, là ta sai, được chưa.
- Còn lâu em mới tha cho Yukichi!
Mặc cho chính ngài thống đốc đang quỳ một gối xuống trước mặt Ranpo hạ nước mà dỗ dành cậu, cậu quay mặt đi và mặc kệ. Fukuzawa-san vì không kiềm nổi nỗi niềm muốn ăn tươi nuốt sống con mèo trước mặt ngài, đành xài nốt chiêu cuối. Nhượng bộ lôi kéo không được, con mèo hư này phải ăn đòn thôi. Ngài bế bổng Ranpo lên, cậu giật mình không nghĩ có một ngày Yukichi của cậu chịu thua mà làm thế này, bắt đầu đấm thùm thụp vào người ngài bằng cái đệm tay mèo mềm mại chả có chút sát thương nào.
- Giờ sao, em còn dỗi nữa, ta không biết là tối nay nó có "hậu quả" gì đâu đấy.
- Hứ, em dỗi đấy, thì sao, Yukichi tin em sang ngủ với Kunikia và không thèm về nhà nữa không?
- Mèo của ta sao lớn nhanh thế nhỉ, đến tuổi biết đe dọa ta rồi.
Fukuzawa-san ngậm lấy một tai của Ranpo, Ranpo giật bắn người lên. Ngài bắt đầu sờ vào cái đuôi tinh nghịch đang ngọ nguậy kia, hôn vào cái cổ trắng nõn của Ranpo. Ranpo mệt nhừ người ra vì cơ thể nhạy cảm của loài mèo, khuất phục sau những tràng tấn công của ngài mà nằm ngoan ngoãng trong vòng tay thống đốc. Ngài nuôi Ranpo lớn rồi, cũng đến lúc "hưởng thụ" thành quả của mình thôi.
Hôm sau,dị năng đã biến mất, trụ sở yên bình như xưa, chỉ có điều một điều lạ. Ranpo-san thì liên tục bám lấy Kunikida sợ sệt nhìn về phía thống đốc suốt cả ngày, nửa tiếng cũng không thèm nói chuyện với ngài, còn Fukuzawa-san thì vẫn như thường, tâm trạng còn có đôi chút vui vẻ và đắc thắng ~
HẾT
------------------------------------------------------
#CàPhêKemSữa
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip