thoáng chốc cũng đã đến cuối tuần.
mấy ngày tết dương gần đây đường phố hàn quốc vô cùng nhộn nhịp. ai ai cũng đều bận rộn với công việc của mình. không là sắm sửa đồ cho năm mới thì cũng là dọn dẹp, hoàn thành những thứ dở dang còn đọng lại ở năm cũ.
chiếc xe porsche của wonwoo dừng lại ở một căn biệt thự nằm ven biển. đây chính là nhà của younghee. gia đình cô tuy cũng thuộc dạng khá giả nhưng younghee chưa bao giờ vì thế mà muốn dựa dẫm vào bố mẹ hết, ngoại trừ việc mua căn hộ ở chung cư ra thì mọi thứ cô làm đều có ảnh hưởng rất ít từ phía gia đình.
trời mùa đông vốn đã lạnh, nay còn ở ven biển lộng gió khiến con người ta cảm tưởng như cơ thể sắp không thể đứng vững được nữa rồi.
younghee co ro đứng quay lưng trước cửa, đầu dụi vào ngực wonwoo như để tìm đến chút hơi ấm.
- anh thấy cửa sắp mở thì bảo em nhé. lạnh quáa
wonwoo gật đầu, vừa định vòng tay qua ôm em thì tiếng cửa mở bỗng vang lên. younghee giật bắn mình liền đứng thẳng người quay lại chỉnh trang đầu tóc.
mẹ: hai đứa tới rồi à mau vào nhà đi không lạnh. tất cả mẹ đều chuẩn bị xong hết rồi!
mẹ kim không cần biết wonwoo tới với thân phận gì, chỉ cần biết đây là cậu con trai đầu tiên mà cô công chúa đưa về nhà thôi cũng đã chào đón vô cùng nồng nhiệt rồi.
phải công nhận, jeon wonwoo rất biết cách ăn nói và được lòng với các bậc phụ huynh. trong suốt bữa ăn, cho dù bị đặt khá nhiều câu hỏi nhưng anh không những vui vẻ trả lời mà còn khơi thêm chuyện ra để nói.
younghee: này anh mau ăn đi, nếu còn để tiếp diễn như này em sợ bố mẹ sẽ phát hiện mất đấy!
younghee tranh thủ lúc bố mẹ không để ý, quay người sang thì thầm với wonwoo
bố: này phát hiện chuyện gì? con bé nó có bắt nạt cháu thì cứ nói với cô chú. từ nhỏ được chiều nên nó bướng lắm
wonwoo: cháu mong em ấy bắt nạt còn không được. cô chú cứ yên tâm
nghe đến câu này, younghee đang uống nước bỗng ho sặc sụa.
mẹ: con gái con đứa ăn uống từ tốn thôi. cháu xem nó làm gì cũng hậu đậu như này ra ngoài người ta thấy lại cười cho bảo bố mẹ chiều hư.
"cái gì? sao đang yên đang lành mà lại phải nói xấu mình như thế?"
younghee: con có làm cái gì đâu?
từ nhỏ đến lớn, cô không biết mình đã phải nghe câu nói này bao nhiêu lần rồi. nhưng lần nào nghe cũng khiến cô vô cùng khó chịu, dù biết bố mẹ nói vậy chỉ là muốn con cái tốt hơn nhưng không phải từ trước tới nay cô chưa từng khiến bố mẹ phải mất mặt vì mình lần nào sao?
wonwoo: tuy quen younghee không lâu nhưng cháu thấy em ấy rất tốt. có lẽ chỉ ở cùng bố mẹ nên mới tỏ ra trẻ con một chút thôi ạ chứ như cháu có muốn cũng không được
thấy chú mèo con có vẻ không thoải mái, wonwoo đành đóng vai "anh hùng giải cứu mỹ nhân".
bố: thế... bố mẹ cháu?
wonwoo: à gia đình cháu kinh doanh nhà hàng nên họ đều ở bên nhật để quản lí công ty. còn bên này để lại cho cháu điều hành. một năm họ chỉ về một, hai lần.
đúng thật, từ lúc quen biết với wonwoo, younghee chưa từng thấy anh nhắc về gia đình mình lần nào. vốn cô còn tưởng là họ đã li dị. thật là mất mặt quá đi mất thôi!
nhưng hình như nhắc đến gia đình, vẻ mặt wonwoo có vẻ hơi trùng xuống, younghee thấy vậy liền lảng nói sang chuyện khác.
dọn dẹp xong cũng đã là hơn 1 giờ chiều. younghee mỏi hết cả người, giờ chỉ muốn lên thẳng giường nằm cuộn trong chiếc chăn bông ấm áp.
và tất nhiên, kim younghee ở đâu thì jeon wonwoo cũng sẽ có mặt ở đó.
- cho anh nằm với!
wonwoo kéo khẽ chiếc chăn, tự nhiên nằm xuống bên cạnh cô như đang ở chính căn phòng của mình.
- nàooo anh làm gì đấy em đang nằm ấm màaa
- không lẽ em bắt anh ngồi không nhìn em sao? lạnh lắm
- ai cho anh lên giường của em? đi ra coiiii bố mẹ em thấy là chết đó
younghee cố đạp cho wonwoo vài cái nhưng sức cô nào đọ lại được cái thân hình to con đấy, đạp được hai phát đã bị anh phản đòn giữ chặt trong lòng.
"cái này... có gọi là ngủ chung không?"
"chắc... không có chuyện gì xảy ra đâu nhỉ?"
dòng suy nghĩ đó bỗng hiện lên trong đầu younghee, nhịp tim hiện tại của cô đang đập vô cùng không ổn định. trong tình huống này, có bảo người ngoài trong sáng cũng không trong sáng nổi, huống hồ gì là cô.
- đầu óc em đang nghĩ gì đấy?
- n-nghĩ gì là nghĩ gì?
- không phải em sợ anh làm gì đấy chứ?
- anh không dám đâu
dù có hơi sợ nhưng giờ chỉ có cô mới cứu được chính bản thân mình thôi. để lộ điểm yếu cho địch chẳng khác gì đang dâng chiến thắng tới trước miệng đối phương nên younghee tự dặn lòng phải cố gắng mà gồng lên.
nhưng câu trả lời của cô hình như lại là đang thách thức wonwoo thì đúng hơn.
- em thách anh? thế có muốn làm thật không?
wonwoo nói xong chỉ cười nhẹ nhưng lại nồng nặc mùi nham hiểm, đủ để khiến cô thấy lạnh sống lưng rồi.
- làm gì? đi ngủ á? ok
younghee chùm chăn kín mặt, nhắm tịt mắt vừa định giả vờ ngủ thì chuông điện thoại vang lên
- em có điện thoại này!
- em xin
số lạ? ai thế nhỉ?
- em cứ nghe thử đi
"alo ai thế ạ?"
"younghee à tao - seo yang đây!"
dù mới nói vài câu, younghee cũng đã nhận thấy đầu dây bên kia có chút sợ hãi, giọng nghe thút tha thút thít
" này mày có chuyện gì à? sao lại gọi số lạ thế?"
"i...il s...sun...."
nhắc đến il sun, người bạn đã mất liên lạc cả gần năm nay, younghee bỗng đứng bật dậy, lấy tay che loa điện thoại quay sang bảo wonwoo đợi một chút rồi sau đó đi ra đứng cạnh gần cửa sổ.
"ilsun làm sao? sao nghe giọng mày sợ thế!"
"b-ban nãy tao nhận được tin.... i-il s-sun m-mất r-rồi"
"này mày nói cái gì bậy bạ thế?"
nghe thấy seoyang bên kia càng ngày khóc càng to, younghee cũng không thể nào mà bình tĩnh nổi nữa
"e-em trai ilsun gọi báo cho tao. l-là t-tự t-tử"
seoyang cố gắng lắm mới nói hết được câu, giọng run lên không ngừng
lúc này, younghee nghe tin cũng bắt đầu suy sụp, chân đứng không vững mà khụy xuống. dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng thấy cô như vậy, wonwoo liền gạt phăng chiếc chăn chạy ra đỡ.
- này em có ổn không?
- a-anh ơ-ơi
younghee giờ không còn đủ lí trí để suy nghĩ gì nữa, chỉ sà vào lòng anh khóc nức nở.
- đừng lo có anh ở đây rồi
wonwoo dịu dàng xoa đầu, dỗ dành em. cùng lúc đó ánh mắt va phải chiếc tin nhắn hiện lên ở điện thoại cô.
"il ha bảo il sun về hàn quốc từ 3 hôm trước. tìm thấy.... ở nhà riêng. tao vừa đặt vé sáng sớm mai sẽ về, đợi tao nhé"
wonwoo dường như hiểu ra được ít nhiều chuyện, chỉ ngồi lặng đó ôm em vào lòng.
- e-em s-sợ l-lắm a-anh ơ-ơi. a-anh đ-đừng b-bỏ e-em đ-đi n-nhé
younghee cứ thế khóc không ngừng, dù có đánh chết, cô cũng không muốn tin rằng người bạn thân nhất của mình đã thật sự không còn cơ hội nào gặp lại nữa rồi.
-------------
mí bà oi cho t hỏi chút lúc mng đọc mấy chap trước có thấy ảnh/ vid t để ở phía đầu khom zậy? t có đọc lại của mình thì k thấy nó hiện [dù ở bản nháp vẫn có] 😭
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip