Edit + chuyển ngữ: _xinchao_
Beta: yang102
Tuy rằng người này tam quan bất chính, lòng dạ độc ác, nhưng đối xử với nguyên chủ thật sự rất tốt. Tốt đến mức có thể thay thế cho người con gái đã giúp đỡ hắn khi hắn còn nhỏ, cũng là cực kỳ hiếm thấy. Hình Dã không phải là người có thể dễ dàng tin tưởng người khác, trừ khi người đó là người hắn tín nhiệm, toàn tâm toàn ý giao phó. Chỉ cần không phản bội hắn, hắn vẫn rất dung túng cho đối phương.
(Chú thích: tam quan: bao gồm nhân sinh quan, thế giới quan và giá trị quan)
"Nhớ đi thay quần áo khác, đừng để bị lạnh." Hình Dã đứng lên, nói rằng: "Thay xong thì đi xuống ăn một chút gì đó." Nói xong, Hình Dã phủ thêm cho cô chiếc áo khoác ngoài, trước khi rời khỏi phòng hắn mang theo máy tính của mình.
Tiếng bước chân dần xa, trong phòng chỉ còn lại một mình Trần Nhữ Tâm, cô từ trên giường đứng dậy, đi chân trần bước trên tấm thảm đến phòng tắm. Giấc mộng kia vẫn khiến cho cô vô cùng để tâm, hệ thống từng nói có một số việc thì không cách nào thay đổi, nói cho cùng thì có thể có một ngày nào đó mình cũng sẽ bị Hình Dã giam giữ trong lồng. Nhiệm vụ của cô là làm cho Hình Dã không căm hận Thiên Đạo, cho dù chết cũng không có oán hận.
Tắm xong Trần Nhữ Tâm đi ra ngoài, cô cố ý trang điểm đơn giản cho mình nhưng vẫn không kém phần quyến rũ, sau đó cuộn lại mái tóc dài, rồi đi đến phòng thay đồ. Trần Nhữ Tâm chọn một chiếc váy xẻ vai màu hồng, nếu đem so sánh với màu hồng đào thì đậm hơn một chút, cô đi đôi giày cao gót vàng nhạt. Đứng trước gương, Trần Nhữ Tâm cảm thấy đã ổn rồi mới đi xuống lầu.
Thời điểm Hình Dã thấy Trần Nhữ Tâm đi từ trên tầng xuống, hắn vô ý nuốt nửa ngụm rượu vang đỏ, suýt nữa sặc, cũng may vẫn có thể miễn cưỡng nuốt xuống, không đến nỗi bị thất lễ trước mặt cô. Hắn biết Trần Nhữ Tâm vốn cực kỳ xinh đẹp, lần này có thể vì hắn mà tỉ mỉ chọn trang phục khiến hắn cảm thấy rất vui. Một thân quyến rũ yêu kiều tựa như đóa hoa Hải Đường cùng với gương mặt nổi bật diễm lệ mà lãnh đạm càng khiến cô trở nên vô cùng xinh đẹp, hắn mới uống xong nửa ngụm rượu vang đỏ đã cảm thấy hơi say.
Lấy lại bình tĩnh, Hình Dã tao nhã, lịch sự đứng dậy kéo ghế ra cho cô, dịu dàng nói: "Mời ngồi."
Trần Nhữ Tâm theo lời ngồi xuống, lúc này quản gia lần lượt bày biện các món ăn lên, vì Trần Nhữ Tâm thời gian dài không có ăn uống gì nên phần lớn là đồ ăn có hương vị thanh đạm.
Ăn xong cơm đã là một tiếng sau.
Hình Dã đưa một tay của mình đến trước mặt cô, Trần Nhữ Tâm đặt tay mình vào lòng bàn tay của hắn, hắn từ từ nắm chặt tay lại.
Hai người đến hoa viên phía sau nhà tản bộ, có một con đường nhỏ lát đá, để phòng Trần Nhữ Tâm đứng không vững, Hình Dã nắm chặt tay cô.
Trên trời ánh trăng sáng trong, bên đường ánh đèn mờ nhạt nhưng cũng có mấy phần ấm áp.
Trong vườn hoa có một cái xích đu gỗ, lo cô đi bộ mệt, Hình Dã ra hiệu cô ngồi xuống cái xích đu, sau đó đứng bên cạnh cô.
"Muốn ngồi cùng không?" Giây phút cô ngửa đầu lên nhìn hắn, cặp mắt kia dưới ánh trăng thật mê hoặc lòng người, hắn không tới gần cô mà chỉ đứng nhìn kỹ cô, chậm rãi nói: "Nhữ Tâm, ở lại bên cạnh anh có được hay không?"
Trần Nhữ Tâm bình tĩnh hỏi lại: "Vậy anh vẫn muốn nhốt em ở đây à ?"
Đối với vấn đề này, Hình Dã biết mình không có cách nào lảng tránh, cho nên hắn nói: "Chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, anh liền đưa em đi."
"Em không thể đồng ý vơi anh."
"Tại sao?" Bị cự tuyệt Hình Dã xem ra một chút cũng không tức giận, trái lại hắn lại hiếu kỳ về lý do của cô. Nếu Trần Nhữ Tâm không chút do dự đáp ứng mình thì hắn mới cảm thấy nghi ngờ.
Trần Nhữ Tâm cảm giác Hình Dã bên cạnh tâm tình không vui, hỏi: "Anh đang tức giận sao?"
"Không có." Hình Dã cúi đầu nhìn cô, ánh nhìn trong mắt hắn vô cùng nghiêm túc: "Anh có thể chờ đợi."
"Vậy nếu như em vẫn không đồng ý?"
"Vậy anh vẫn sẽ chờ đợi."
Trần Nhữ Tâm ngẩng đầu nhìn hắn một chút: "Vậy em nhân cơ hội chạy đi?"
Nghe vậy, Hình Dã nở nụ cười, gò má đẹp trai dưới ánh trăng cực kỳ giống Ma Cà Rồng, ngữ khí hắn không hề thay đổi: "Vậy anh liền bắt em trở về."
". . . . . ." Trần Nhữ Tâm không nghi ngờ chút nào về tính xác thực trong lời nói của hắn.
Đối với việc cô đột nhiên trầm mặc, Hình Dã nửa cúi người xuống, hai tay nâng mặt cô, giọng nói trầm thấp : "Em cũng không chán ghét anh, tại sao không thể thử với anh?"
Trần Nhữ Tâm im lặng một lát, sau đó mở miệng nói: "Anh để em suy nghĩ đã."
"Tốt." Hình Dã cúi người hôn nhẹ lên môi cô, nói nhỏ bên cạnh tai cô: "Không được để cho anh chờ quá lâu đâu đấy."
Trần Nhữ Tâm gật đầu.
Sau khi trở về, Trần Nhữ Tâm rửa mặt đơn giản xong liền chuẩn bị đi nghỉ ngơi, bởi vì buổi chiều ngủ khá lâu nên hiện tại có chút khó ngủ, cô đi ra ngoài ban công hong khô tóc. Trần Nhữ Tâm ngồi xuống ghế mây, nhìn chiếc bình hoa được cắm mấy cành hoa hồng trắng tươi đẹp trên chiếc bàn tròn làm bằng kính.
Lúc này Trần Nhữ Tâm cũng không có tâm tình thưởng thức, cô hỏi hệ thống trong đầu: "Nếu ta thuận theo Hình Dã về mọi việc thì liệu hắn có hắc hóa không?"
"Hệ thống đã chết, có việc gì thì đốt vàng mã."
". . . . . ." Trần Nhữ Tâm khẽ mím môi, xem ra là không thể nói chuyện nghiêm túc với nó rồi.
Đối với người như Hình Dã, nếu chỉ là qua loa đóng kịch thì sẽ không thể nào thực hiện được nhiệm vụ, vì lẽ đó vừa nãy lúc ở trong vườn hoa cô từ chối Hình Dã.
Câu hỏi của Hình Dã mang theo mấy phần thăm dò, nếu cứ thế đồng ý thì khó tránh khỏi khiến hắn càng thêm đề phòng cô, khiến hắn cảm thấy là cô chỉ vì muốn rời khỏi nơi này nên lấy lòng hắn, tình huống như vậy rõ ràng cực kỳ bất lợi đối với Trần Nhữ Tâm.
Cô có nên thử yêu Hình Dã?
Không biết tại sao, sâu trong nội tâm Trần Nhữ Tâm đối với chuyện yêu Hình Dã cũng không có bài xích, thay vào đó nó lại có cảm xúc phức tạp không thể hiểu nổi, cái cảm giác này là đến từ đâu đây?
Cô không thể hiểu được, từ những việc mà Hình Dã đã gây ra, đáng ra bất luận thế nào thì thế giới này cũng không thể dung nạp hắn. Cũng từ các việc đó, cô thấy hắn giết người không phải vì căm thù thế giới này mà là hắn đang dùng một phương thức cực đoan để báo thù những kẻ đã từng tổn thương đến hắn. Như vậy, hệ thống nói tới vấn đề căm hận Thiên Đạo là vì lí do gì?
Với cả, cô phải làm sao để khiến bản thân mình yêu Hình Dã đây? Trần Nhữ Tâm không biết bắt đầu từ khi nào cô nhận ra ngoại trừ mất đi ký ức quan trọng ở thế giới thực, cô còn đánh mất cả Thất Tình Lục Dục mà người bình thường nên có. Nghĩ đến đây, Trần Nhữ Tâm cúi đầu gối lên cánh tay mình, nhìn ngôi sao đang lấp lánh ánh sáng nhạt trong bóng đêm vô tận bên ngoài, bên tai truyền đến côn trùng rả rích, cô dần dần nhắm mắt lại.
Trong lúc vô tình, cô cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Giữa nơi núi rừng gió đêm càng ngày càng lạnh, Hình Dã vốn định đi ra ngoài thì nhìn đến chỗ phòng ngủ của Trần Nhữ Tâm, khi thấy trên ban công một cô gái đang gối đầu lên cánh tay ngủ say sưa, nhất thời đôi lông mày hắn nhíu lại.
Nơi này bốn phía được vây quanh bởi núi, nhiệt độ so với nội thành thấp hơn không ít, lúc lâu sau Hình Dã cầm chìa khóa dự phòng đi tới phòng ngủ của cô, nhìn thấy trên ban công Trần Nhữ Tâm chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, chỉ nhẹ nhàng thở dài sau đó cúi người ôm cô lên.
Trần Nhữ Tâm bị đánh thức mở đôi mắt còn ngái ngủ, "Hình Dã?" Dường như đã xác nhận được đó là hắn. Vô ý cọ cọ vào ngực hắn, sau đó yên tâm nhắm mắt lại.
Cô không biết, hành động này khiến trong lòng Hình Dã vô cùng rung động. Hắn nhìn cô thật sâu một cái rồi bế cô trở về trên giường, sau đó ngồi bên giường cúi người nhìn cô gái đang ngủ ngon lành, tay vỗ trên gò má của cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi cô, đáy mắt ẩn sâu ý muốn sở hữu cùng cố chấp, hắn tuyên bố quyền sở hữu của mình: "Em là của anh."
". . . . . . Ừ." Trần Nhữ Tâm vô tình nói mớ một tiếng.
"Ừ . . . . ." Hình Dã vui sướng nở nụ cười, tay hắn lướt nhẹ qua sợi tóc của cô, đặt ở bên môi hôn nhẹ: "Em đồng ý rồi."
_Hết chương 13_
Mọi người tương tác ủng hộ bọn mình nhé ^^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip