Chương 16

Edit + chuyển ngữ: _xinchao_

Beta: yang1403

Lý trí cuối cùng vẫn vượt qua dục vọng. Hắn không muốn thương tổn cô, không muốn nhìn thấy cô dùng ánh mắt sợ hãi với mình. . . . . . Chỉ cần tưởng tượng như vậy thôi, Hình Dã đã cảm thấy tim mình đau đớn, hắn chậm rãi rời khỏi môi cô, đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng lau đi khóe miệng cô dấu vết ám muội.

Nhìn thấy Trần Nhữ Tâm có chút thất thần, Hình Dã yêu thương hôn một cái lên mắt củ cô, giọng khàn khàn nói: "Xin lỗi, chỉ là có chút nhịn không được."

Trần Nhữ Tâm dần dần lấy lại tinh thần, khe khẽ lắc đầu, sau đó đưa mắt nhìn hắn, nói rằng: "Em không muốn anh vì một người không liên quan mà tức giận, em chỉ có thể làm chuyện như vậy đối với anh, em cũng không biết làm thế nào để khiến anh có thể yên tâm, em không ghét việc anh đối xử với em như vậy, tuy rằng vừa rồi rất thô bạo. . . . . ."

". . . . . ." Hình Dã hô hấp hơi ngưng lại, lúc này hắn không có phản ứng gì, chỉ là khi được người mình yêu dịu dàng đối xử với mình cảm giác tựa như cả trái tim được ngâm trong một dòng nước ấm, đầu tiên là đau đớn rồi lại cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

Hình Dã xưa nay không nghĩ tới có một ngày có người sẽ đem "Hạnh phúc"- từ ngữ xa xôi nhất- tới cho mình. Hắn trầm mặc ôm cô vào trong ngực, cằm chống ở cổ của cô, nói ra những ý nghĩ cất giấu sâu trong nội tâm: "Anh chỉ là sợ em rời khỏi anh, anh không cách nào chịu được việc em lại một lần nữa rời xa anh, anh sợ bản thân mình sẽ phát điên, sau đó làm ra chuyện nào đó gây tổn thương đến em."

Lại một lần nữa ? Là nói tới sự việc 6 năm trước sao ? Trần Nhữ Tâm cũng đưa tay ôm lấy eo của hắn, nói rằng: "Em sẽ không rời xa anh, trừ khi em chết."

Hình Dã bị câu nói của cô làm cho cả kinh, giơ tay đặt lên môi cô, "Đừng nói xui xẻo."

"Được" Trần Nhữ Tâm thái độ cực kỳ thuận theo, "Nghe lời anh."

Hình Dã thả bàn tay đang che môi cô xuống, nói rằng: "Anh có thể đưa em ra khỏi nơi này, nhưng không cho phép cùng Tiết Minh Huyên có quan hệ gì cả."

"Em đồng ý với anh." Trần Nhữ Tâm gật đầu, cô vốn không có ý muốn dính líu gì với Tiết Minh Huyên.

Sau khi quyết định như vậy, lúc này trời cũng đã chạng vạng tối, Hình Dã liền đưa Trần Nhữ Tâm quay về phòng, chuẩn bị buổi tối rời đi.

Nơi này trời vừa tối liền trở nên vô cùng lạnh, vì vậy nên Trần Nhữ Tâm ăn mặc vô cùng ấm áp, Hình Dã mở cửa xe cho cô, chờ cô ngồi ổn định lúc này mới lên xe.

Xe chạy trên một con đường bằng phẳng, Trần Nhữ Tâm bởi vì bữa tối trong súp có bỏ thêm vài vị thuốc Đông y, bên trong vừa vặn có thành phần an thần, lúc này cô không khỏi có chút buồn ngủ. Hình Dã thấy vậy, hướng tài xế trước mặt dùng tay ra hiệu, tốc độ xe bắt đầu chậm lại.

Bên trong xe mở điều hòa ấm, Hình Dã ôm cô ở trong lồng ngực của mình, bên tai cô thấp giọng nói: "Vậy em ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi em dậy."

"Ừ." Trần Nhữ Tâm mơ hồ đáp một tiếng, cứ vậy ở trong ngực hắn ngủ thiếp đi.

Nhìn vẻ mặt khi ngủ của cô, nội tâm Hình Dã cảm thấy cực kỳ hài lòng, đáy mắt tràn đầy nét dịu dàng, nếu thời gian có thể ngừng trôi vào giây phút này thì thật là tốt. Hình Dã tại thời điểm này không chỉ có ý nghĩ như vậy.

Khoảng chừng một tiếng sau, xe đứng ở khu dân cư cao cấp nào đó.

Hình Dã không nhẫn tâm đánh thức Trần Nhữ Tâm đang ngủ, vẫn chờ ở trên xe, để cô gối lên đầu gối mình, chờ cô tự tỉnh. Tài xế cũng không có xuống xe, bởi vì Boss của mình lo rằng âm thanh mở cửa xe sẽ đánh thức vị đang ngủ kia.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, có lẽ là nửa giờ, cũng có lẽ là 40 phút, Trần Nhữ Tâm cuối cùng cũng tỉnh dậy.

"Đến rồi sao?" Trần Nhữ Tâm sau khi tỉnh dậy thanh âm có chút khàn khàn, so với sự lạnh nhạt thường ngày lại có thêm chút lười biếng.

Hình Dã đưa lọn tóc dài trên gò má cô ra sau tai, ôn nhu nói: "Ừ, vừa tới, lại muốn ngủ một lúc nữa à?"

"Chân anh không tê sao?" Trần Nhữ Tâm nói xong liền đứng dậy, có thể bởi vì thân thể trong lúc nhất thời không có sức lực, liền đưa tay chống trên đùi hắn mượn lực, lại nghe được tiếng Hình Dã hít vào một hơi, hơi thở trở nên nặng nề. Trần Nhữ Tâm tưởng mình làm hắn đau, nhưng khi nhìn vào ánh mắt Hình Dã cô phát hiện không phải như vậy, cô nhìn lại nơi mà cô đang chống tay, vội buông tay ra. . . . . .

". . . . . . Anh " Trần Nhữ Tâm liếc mắt nhìn vị trí đang có phản ứng của hắn, cô chỉ là không cẩn thận đụng tới chỗ bắp đùi mà thôi, cũng không có trực tiếp chạm tới cái thứ đang nhô lên kia. . . . . .

"Đừng nhìn anh như vậy." Hình Dã bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, một tay vòng qua ôm eo của cô, cằm chống trên cổ cô hít một hơi thật sâu, "Anh vẫn luôn muốn em, rất muốn rất muốn. . . . . ."

". . . . . ." Trần Nhữ Tâm mặc cho hắn ôm mình như vậy.

Chờ Hình Dã bình ổn lại, hắn buông cô ra, sau đó vừa cầm lấy áo khoác mặc vào cho cô, vừa nói: "Bên ngoài khá lạnh, đói bụng không ? Có cần anh gọi người chuẩn bị cho em một ít thức ăn không ?"

Trần Nhữ Tâm lắc đầu: "Không cần."

Xuống xe, phía trước là một khu dân cư riêng biệt, cửa được chiếu sáng bằng đèn tròn mờ. Xung quanh đều là những kiến trúc tương tự nhau, còn có thể nhìn thấy ánh đèn, cho thấy rằng có người sống ở đây, xem ra nơi này không giống như rừng núi tư nhân lúc trước rồi.

Hình Dã nắm tay cô đi đến, Quản gia là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mặc âu phục sẫm màu được may rất khéo léo, xem ra là một người nghiêm túc và thận trọng. Người đó hơi cúi người xuống: "Chử tiên sinh, Trần tiểu thư, hoan nghênh trở về."

Hình Dã gật đầu, sau đó nói với Trần Nhữ Tâm: "Đây là Quản gia nơi này - Vương Đông Húc, sau này có chuyện gì có thể trực tiếp nói với ông ấy."

Trần Nhữ Tâm hướng Quản gia khẽ gật đầu: "Chào ông."

"Trần tiểu thư, chào cô." Vương quản gia khom lưng cung kính, "Phòng ngủ đã dọn dẹp xong, chính là phòng cũ của Chử tiên sinh."

"Ừ." Hình Dã đáp, sau đó dẫn Trần Nhữ Tâm vào trong.

Đưa Trần Nhữ Tâm đi tới phòng ngủ chính, bên trong trang trí cùng một phong cách giống như phòng ngủ của biệt thự gỗ kia. Trần Nhữ Tâm sau khi ngồi xuống đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền hỏi: "Tên gọi Chử Việt này là sao ?".

Hình Dã rót một cốc nước, hờ hững trả lời: "Gia tộc cho tên, không cần để ý."

"Ừ." Trần Nhữ Tâm nhận lấy cốc nước ấm mà hắn đưa, lại hỏi một câu: "Anh còn có người nhà sao ?"

"Không có, chỉ có một mình anh."

Trần Nhữ Tâm cầm cốc trong tay đặt lên trên mặt bàn, sau đó đưa tay ôm lấy eo của hắn, thanh âm vẫn đều đều bình tĩnh: "Vậy sau này em chính là người nhà của anh rồi."

Hình Dã tim bỗng nhiên co rút lại, đứng ở tại chỗ một lát không nhúc nhích, nơi sâu thẳm trong đáy mắt hắn cất giấu một tia quyết tuyệt* tàn nhẫn, sau đó đem người trong ngực ôm chặt lấy, nói nhỏ: "Anh chỉ có em." Đây không phải là yếu đuối mà là không cho bất kì người nào nghi ngờ về sự sở hữu của hắn.

(Chú thích: quyết tuyệt: đoạn tuyệt, cắt đứt quan hệ)

". . . . . . Ừ." Trần Nhữ Tâm để mặc hắn ôm, đem mặt chôn ở ngực hắn. Đôi mắt bình tĩnh không có nửa phần gợn sóng, "Em sẽ không rời xa anh."

Tiếng tim đập của hắn trầm ổn mạnh mẽ, Trần Nhữ Tâm đem tai đến gần sát ngực hắn, nghe được tiếng đập càng ngày càng rõ ràng. Khi cô muốn di chuyển vị trí của mình, Hình Dã đột nhiên đưa cô tách ra khỏi mình một khoảng cách, cặp mắt ẩn chữa dục vọng kiên nhẫn nhìn chằm chằm cô: "Anh là nam nhân bình thường, hiện tại anh không muốn em bây giờ phải làm như vậy nên em cũng không cần dung túng anh."

Nghe vậy, Trần Nhữ Tâm ngửa đầu nhìn hắn: "Anh không phải. . . . . . Tâm lí anh đối với tình dục đều ghét cay ghét đắng sao?"

Hình Dã ánh mắt sáng quắc nhìn cô, đôi mắt nhìn Trần Nhữ Tâm giống như một con sói đang nhìn một con thỏ: "Nếu như đối tượng là em, anh nghĩ anh rất có thể."

". . . . . . Hiện tại em đang trong kì, không thể làm." Trần Nhữ Tâm nhìn lướt qua nửa thân dưới của hắn đang nhô lên, chỉ chỉ hướng phòng tắm, "Anh có muốn tự giải quyết một chút không?"

". . . . . ." Hình Dã cảm thấy yết hầu mình từng hồi co giật khó khăn, cầm lấy tay cô đặt ở vị trí đang căng đau khó chịu của mình, nhìn chằm chằm cô khàn giọng: "Giúp anh." Không phải dò hỏi, cũng không phải ngữ khí thương lượng, mà là ép buộc.

Trần Nhữ Tâm vẻ mặt hơi ngưng đọng, vật cứng trong tay làm cho động tác của cô khựng lại. Cô lần đầu tiên có chút không biết làm sao mà nhìn hắn: "Em, em không biết. . . . . ."

Hình Dã cười: "Anh dạy cho em."

". . . . . ." Thật là không thể cự tuyệt được mà !

_Hết chương_

yang: Các bạn cảm thấy ad dễ thương không ?! Chưa thi xong vẫn nổi lên đăng truyện nhé (●'ω'●)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip