Chương 6

Edit +chuyển ngữ : _xinchao_

Beta: yang102

Một ngày không đẹp, trời mưa lâm thâm.

Trần Nhữ Tâm che ô đi tới cửa chính trường học, liền thấy được một chiếc xe xa hoa đỗ trước mặt. Cửa sổ của xe mở ra, lộ ra khuôn mặt anh tuấn của Tiết Minh Huyên.

"Đã để cho em chờ lâu."

"Em cũng mới vừa đến thôi." Trần Nhữ Tâm thu lại chiếc ô rồi bước lên xe.

Bên trong xe mở điều hòa ấm áp, xua đi khí lạnh trên người.

Hôm nay Tiết Minh Huyên không mặc cảnh phục, trên người là một bộ âu phục màu đen được may thủ công cùng với chiếc cà vạt màu trầm, trên người không có trang sức dư thừa, so với thường ngày thì sự sang trọng của con cháu thế gia được bộc lộ rõ ra.

Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Trần Nhữ Tâm cũng đeo một vài trang sức nền nhã, giúp cho vẻ yêu mị của khuôn mặt được giảm bớt phần nào, còn có thêm vẻ dịu dàng hiếm thấy. Cô một thân váy trắng dài đến mắt cá chân, trên vai còn phủ thêm chiếc khăn choàng màu cà phê nhạt, chân mang một đôi giày cao gót nâu nhạt, toàn bộ vừa thuần khiết tao nhã lại không thất lễ.

Đến khi ở ngoài nghĩa trang, xe dừng lại, Trần Nhữ Tâm bước xuống, Tiết Minh Huyên quan tâm giúp cô che ô.

"Anh có muốn đi lên không?" Trần Nhữ Tâm hỏi.

"Chờ thêm chút nữa." Tiết Minh Huyên tầm mắt rơi vào hàng ghế đầu của một chiếc xe sang trọng, "Người tới rất nhiều, đến đấy em phải cẩn thận một chút, anh có thể sẽ không để ý tới em."

Trần Nhữ Tâm liếc nhìn màn mưa phùn mờ mịt hình như có dấu hiệu tạnh hẳn, nói: "Tùy ý anh, đến lúc đó em cũng có thể tự mình quay lại."

"Anh sẽ đưa em trở lại." Tiết Minh Huyên thái độ kiên quyết.

Trần Nhữ Tâm lờ đi, khẽ vuốt cằm, thể hiện rằng mình đã nghe được rồi.

Ước chừng không chênh lệch thời gian nhiều lắm, Tiết Minh Huyên đem ô cất đi, hướng cô đưa tay ra: "Con đường mưa ướt khá trơn, cầm lấy tay anh."

Liếc nhìn đôi chân mang giày cao gót của mình, Trần Nhữ Tâm đặt tay vào trong tay hắn, nói: "Cảm ơn."

Nắm chặt bàn tay hơi lạnh của cô, Tiết Minh Huyên cười: "Giữa chúng ta không cần khách khí như vậy."

Lòng bàn tay Tiết Minh Huyên nhiệt độ cao, khiến Trần Nhữ Tâm không nhịn được mà muốn rút tay lại, nhưng mà đối phương dường như đã sớm biết cô sẽ làm vậy, lực tay lớn hơn vài phần. Trần Nhữ Tâm dứt khoát mặc kệ hắn nắm tay của mình.

Dọc đường đi, Tiết Minh Huyên rất cẩn thận quan sát chân cô, giúp cô đi ổn định.

Tiến vào nghĩa trang, trong đó không ít người mặc âu phục sẫm màu cầm ô đen đứng một góc, trong nghĩa trang này nếu không phải là người giàu có thì cũng là người quyền quý, trong, so với ngày thường nhìn càng lạnh lẽo buồn tẻ hơn. Hôm nay là ngày chôn cất của cô gái họ Úy kia, vì lẽ đó người trong nghĩa trang cũng nhiều lên. Trần Nhữ Tâm cùng Tiết Minh Huyên đứng ở phía sau, cũng không khiến người khác chú ý.

Xa xa nghe tiếng mẹ của cô gái đó khóc rất thương tâm, trên đời không có chuyện gì đau xót bằng việc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, bầu không khí buồn bã khiến người ta thở dài. Trần Nhữ Tâm lòng không gợn sóng, yên lặng nhìn tất cả những thứ trước mắt. Cô từ lâu đã đã nhận ra sự khác thường của mình, tâm tình lãnh đạm, dường như không màng đến Thất Tình Lục Dục, cô học ngành tâm lí học, đương nhiên biết bản thân có vấn đề nào đó.

(Chú thích: Thất tình: hỉ (vui), nộ (giận), ái (yêu), ố (xấu hổ), lạc (sung sướng), dục (ham muốn), ai (buồn). Lục dục:

1. Sắc dục: ham muốn nhìn thấy sắc đẹp.

2. Thính dục: ham muốn nghe âm thanh êm tai.

3. Hương dục: ham muốn ngữi mùi thơm dễ chịu.

4. Vị dục: ham muốn món ăn ngon miệng.

5. Xúc dục: ham muốn xác thân sung sướng.

6. Pháp dục: ham muốn ý nghĩ được thỏa mãn. )

Tối hôm qua, hệ thống vốn đang giả chết đột nhiên nói cho cô biết, chỉ cần nhiệm vụ đạt đến tiến độ nhất định là có thể thu được những mảnh vỡ ký ức. Việc khôi phục ký ức đối với Trần Nhữ Tâm mà nói vẫn rất có sức hấp dẫn, cô biết mình không bình thường, không hợp với thế giới này. Cô thậm chí không biết cái tên "Trần Nhữ Tâm" này rốt cuộc có phải là tên thật của cô hay không, thân phận vốn có của cô là gì ?

Những cái này cô đều không biết gì cả.

Một vài phút phân tâm, Trần Nhữ Tâm liền phát hiện Tiết Minh Huyên đã không còn ở bên cạnh mình rồi.

Trong lúc lơ đãng liếc nhìn bốn phía, cô thấy cách đó không xa Tiết Minh Huyên đang cùng một nam nhân cao lớn nhỏ giọng nói chuyện, liền thu hồi tầm mắt.

Đột nhiên, cô lại nhìn thấy một nam nhân dáng dấp nhìn khá là quen mắt xuất hiện, cô bước tới.

Người đàn ông kia cũng phát hiện ra Trần Nhữ Tâm.

"Xin chào, cho hỏi cô là ?" Nam nhân bắt chuyện trước, biểu hiện vô cùng lạnh nhạt.

"Bạn của cô ấy." Thời điểm Trần Nhữ Tâm nói những lời này, cô liếc nhìn phía trước, hỏi: "Anh là anh trai của bạn ấy ?"

"Khụ, khụ..." Nam nhân lấy khăn mùi ra soa che miệng ho khan vài tiếng, xem ra rất là khó chịu.

Trần Nhữ Tâm thấy hắn thực sự khó chịu, không thể không nói: "Anh hình như không thoải mái."

Nam nhân thở hổn hển, lạnh nhạt nói: "Cảm ơn cô đã quan tâm."

Lúc này, một người đàn ông trung niên hướng bên này đi tới.

"Tôi tên Hà Hoành, cảm ơn cô đã đến đây dự tang lễ của em gái tôi." Nói xong liền theo người kia rời khỏi nghĩa trang.

Nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, Trần Nhữ Tâm thu tầm mắt lại, bất luận thế nào cũng coi như đã để lại ấn tượng trong mắt đối phương, vừa nãy hiển nhiên không thích hợp để hỏi thăm, sau đó còn có thể gặp mặt . Thân là anh trai của cô gái ấy, ít nhiều cũng chắc chắn đã từng tiếp xúc với người kia.

Đến tận bây giờ, Trần Nhữ Tâm vẫn không biết Hình Dã rốt cuộc đang ở đâu, khó tránh khỏi việc khiến cô không biết nên bắt đầu từ đâu, cho dù đó là nhiệm vụ của mình.

Trần Nhữ Tâm đứng tại chỗ một chút, phát hiện Tiết Minh Huyên ở xung quanh mình đã đi đâu mất.

Giữa bầu trời bao phủ mưa , những giọt mưa đậu trên tóc tạo thành tầng sương mỏng.

Cô bật ô chuẩn bị rời khỏi nghĩa trang, chuyến này tuy rằng tay trắng trở về, nhưng vẫn là không phải không thu hoạch được gì.

Trên đất có chút ướt, Trần Nhữ Tâm che ô đi rất chậm, bước xuống những bậc cầu thang cuối cùng chợt cảm thấy không ổn định, cả người cô bị nghiêng đi---

"Cẩn thận !" Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, cánh tay của cô được giữ lấy, bên hông cũng có người dùng sức vòng lấy, hơi thở nhẹ nhàng vô tình vấn vít quanh tai cô. "Cô không sao chứ ?"

Trong lúc hoảng hốt Trần Nhữ Tâm mơ hồ nghe thấy được, mùi hương thơm nhẹ, không biết là mùi cây mộc hương hay là hương hoa, khiến người ta tinh thần thả lỏng. Không đợi cô mở miệng, chàng trai thấy cô dừng lại sau liền buông lỏng tay ra, khom lưng thay cô nhặt chiếc giày lên rồi đặt dưới chân cô, đứng dậy hòa nhã nói: "Chân cô bị trầy nhẹ , hiện tại không thể đi giày, cô đi cùng với bạn à ?"

Trần Nhữ Tâm ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy rõ khuôn mặt của hắn.

Gương mặt đó dường như được ông trời tạo ra bằng hết thảy tâm huyết rồi ban tặng cho hắn, ngũ quan tuấn tú, đẹp như ngọc mài, màu da hắn nhợt nhạt, giống như ít ra nắng, trên mũi là cặp kính mắt gọng vàng, không những không thấy lịch sự tao nhã mà còn trái lại xuất hiện sự mê hoặc không dễ tả rõ.

Cặp mắt phượng hẹp dài lúc này đang nhìn Trần Nhữ Tâm, đôi môi đỏ như có như không cười, khiến người ta không tự chủ sinh ra cảm giác hảo cảm trong lòng.

Sau khi lấy lại tinh thần, Trần Nhữ Tâm thấy hắn mặc trên người Âu phục đen trang trọng, cùng với bông hoa trắng trước ngực. Lập tức hiểu ra người này cũng tới tham gia tang lễ.

"Tôi không sao, vừa nãy cảm ơn anh giúp tôi." Trần Nhữ Tâm đi chân trần trên thềm đá ướt lạnh, trên mắt cá chân là một vệt đỏ do bị xước bởi các cạnh của bậc thanh đá, có chút máu chảy ra, xem ra thực sự không thể đi giày rồi.

Trần Nhữ Tâm liếc nhìn người thanh niên vừa giúp mình, nói rằng: "Bạn của tôi đang chờ ở phía trước, anh cứ đi đi, tôi sẽ không làm lỡ mất thời gian của anh nữa." Nói xong cô quay người chuẩn bị rời đi.

"Đợi đã." Người kia lên tiếng gọi cô lại, Trần Nhữ Tâm quay đầu nhìn hắn.

Chỉ thấy thanh niên nửa ngồi nửa quỳ trước người của cô, từ trong túi bộ âu phục lấy ra một chiếc khăn mùi soa sạch, đầu khẽ ngẩng lên nói với cô bằng chất giọng dịu dàng: "Như vậy vết thương dễ bị nhiễm trùng, trước hết để cho tôi giúp cô băng bó một chút."

Thấy Trần Nhữ Tâm không có phản ứng gì, hắn ra hiệu cho cô hơi nâng chân lên, nở nụ cười nhẹ nhàng: "Có thể để tay cô chống lên vai tôi, cô chờ một chút, sẽ không đau đâu."

Dừng một chút, Trần Nhữ Tâm theo lời nửa cúi đặt tay trên vai hắn, sau đó đem chân bị thương hơi giơ lên.

Chàng trai dùng khớp ngón tay nắm nhẹ chân cô, nhiệt độ nóng rực làm cho cô không nhịn được cong ngón chân lên, móng tay mượt mà sáng hồng, bàn tay trắng tựa ngọc bích vô cùng sống động. Cảm giác, đáy mắt chàng thanh niên hình như có cái gì chợt lóe lên, rất nhanh băng bó vết thương cho cô xong, đứng lên, chàng trai một mặt áy náy nhìn cô:"Xin lỗi, nếu được tôi sẽ đưa cô tới bệnh viện." Sau đó liếc nhìn phía nghĩa trang, "Tôi. . . . . ."

"Không cần để ý. . ." Trần Nhữ tâm có ấn tượng không tệ về người đàn ông trẻ tuổi này, nhưng lại không muốn làm phiền đối phương, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Cảm ơn."

"Các loại. . . . . ." Hắn còn chưa dứt lời đã thấy Trần Nhữ Tâm mang theo già đi xuống bên dưới ngọn núi, mũi chân trắng nõn nhẹ nhàng đạp trên đất ướt, nghĩ đến việc trước đây bị hắn chạm vào, hắn hô hấp hơi dừng lại, yết hầu cũng không tự giác trượt xuống.

Cặp mắt hẹp dài nheo lại đầy nguy hiểm, thanh âm khàn khàn. Giọng nói thì thầm:" Em quả nhiên đã quên. . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip