Chapter 5

Và cứ như thế, cuộc sống hằng ngày của cậu dường như đã có thêm một sự xuất hiện mới từ anh. Mỗi sáng, Pond đều đến đón Phuwin dưới sảnh chung cư rồi chở cậu đến trường để rồi buổi chiều lại chờ cậu để đưa đến công ty cùng mình. Tuy nhiên cũng không vì thế mà Phuwin mở lòng hơn nhé, cậu vẫn đi chung xe nói chuyện hằng ngày với Pond nhưng mỗi khi anh rủ đi ăn hoặc đi chơi sau giờ với mình cậu vẫn luôn từ chối. Nguyên nhân dễ đoán nhất có thể biết đó là vì cậu chưa bao giờ thật sự bước chân vào một mối quan hệ nên việc chấp nhận sự hiện diện của đối phương đang dần làm mình muốn vượt mức bình thường là một điều khó có thể thực hiện ngay được. Cậu vẫn luôn mang trong mình một tâm lý dè chừng, cố gắng kiểm soát bản thân không được vượt mức cho phép ấy.

---------------------------------------------------------
Hôm nay như thường lệ Pond vẫn đứng đợi Phuwin dưới sảnh, nhưng kì lạ một chỗ thường ngày mỗi khi đến anh đã thấy cậu xuống sẵn rồi nhưng nay lại không thấy bóng dáng cậu đâu. Bỗng nhiên anh nhận được một tin nhắn:

"Hôm nay tôi không được khỏe nên anh không cần phải chở tôi đến trường đâu nhé. Chiều nay chắc tôi cũng không lên công ty để tập hát đâu nên anh cũng không cần phải ghé qua đợi tôi"

"Cậu bệnh à, có nặng lắm không?" Mang tâm lý thấp thỏm lo lắng, anh liền nhắn hỏi

"Không sao đâu chắc chỉ do tập dợt với làm dự án khuya quá dẫn đến thiếu ngủ nên mới mệt vậy thôi, mai chắc sẽ khỏi"

"Cậu có muốn tôi lên xem cậu như nào không?"

"Không ngủm được đâu nên anh cứ yên tâm đến công ty đi không là trễ giờ làm đó, trễ công ty trừ lương đừng có đòi chia lương của tôi à:)"

Khẽ bật cười vì sự hài hước của cậu nhưng vẫn mang cho mình rất nhiều sự lo lắng, anh thầm nghĩ chiều nay xong việc đằng nào cũng rảnh nên sẽ ghé qua thăm cậu chứ bây giờ thật sự anh cũng sắp trễ giờ làm rồi. Quay lại ngồi vào xe, anh lái chiếc xe rời đi.

---------------------------------------------------------
* Về phía chàng sinh viên đang bệnh kia *

Mấy ngày nay sau giờ học cậu đều phải đến công ty tập hát mà sau đó về nào có được đi ngủ liền cơ chứ. Hiện tại cậu đã năm cuối rồi, chẳng mấy chốc nữa mà tốt nghiệp nên bây giờ đầu tư vào hồ sơ tốt nghiệp sao cho đẹp nhất đang là mỗi bận tâm hàng đầu của cậu nên tối nào cũng vậy, Phuwin đều phải thức đến gần 2 giờ sáng chỉ để hoàn thành mọi việc. Nhưng con người ai cũng có giới hạn thôi chứ, và có lẽ cậu đã vượt mức cho phép ấy nên giờ đây không từ nào có thể diễn tả được mức thê thảm của cậu.

Đầu đau như búa bổ, xung quang cứ ong ong như đang có bầy côn trùng bay trong đó. Không thể nhấc người ra khỏi giường, cả người cứ như đang nằm trên lò than vậy.

"Ha lổ, Dunk hả? Mày có thể xin giảng viên cho tao nghỉ hôm nay được không chứ giờ tao sắp nằm chết gí ở nhà rồi"

"Mày bệnh à có nặng lắm hay sao không?"

"Không nặng lắm đâu nhưng lát về mày có thể ghé qua chung cư tao mua đồ ăn giùm được không?"

"Không được rồiii, hôm nay tao có hẹn đá giao hữu với khoa khác không thể rút lui được, hay tao đặt ship về cho nhé?"

Thôi rồi xong, tôi quên mất hôm nay thằng Dunk có trận đá giao hữu với khoa khác. Mấy hôm trước còn hứa đến cổ vũ nó mà giờ đây không nhấc người ra khỏi giường được chứ nói gì đi ra ngoài, đành nằm ở nhà không vậy.

Tắt điện thoại để qua một bên, hình như nhìn màn hình nhiều quá nên giờ cậu thấy mệt hơn nãy thì phải. Trùm chăn lại ngủ với suy nghĩ rằng lát ngủ dậy sẽ phần nào đỡ hơn rồi cậu sẽ tự đi ăn sau vậy.

---------------------------------------------------------
Hôm đó, Pond xong việc nhanh hơn thường ngày. Nhìn đồng hồ điểm gần 11 giờ trưa, anh liền đứng dậy để ra về. Trên đường đi anh còn tiện thể ghé qua mua cháo cho cậu nữa mà lòng thầm nghĩ "không biết em ấy đã ăn uống gì chưa nhỉ, mệt vậy chả biết ra khỏi giường nồi không nữa chứ". Lái xe đến căn hộ của Phuwin, anh liền gọi điện cho cậu

"Brhh...Brhhh, Brhhhh....Brhhhh"

Sau bao nỗ lực gọi, cuối cùng cậu đã bắt máy

"Ai vậy?"

"Là tôi đây, hôm nay không nhiều việc nên xong sớm tôi ghé qua muốn xem cậu như nào rồi"

"Không cần đâu anh về đi giờ tôi cũng không ra mở cửa nổi cho anh đâu" Thật sự mà nói bây giờ cậu mệt lắm, cả người lâng lâng không biết làm sao cả

"Vậy tôi xin chìa khóa dự phòng của bảo vệ lên nhé?"

Chung cư Phuwin ở thường bảo vệ sẽ giữ một chìa còn chìa còn lại cậu sẽ giữ để đảm bảo trường hợp có những chuyện không hay xảy ra khi cậu sống một mình. Vì thế giờ đây cậu mệt đến độ không thể lết ra khỏi giường mở cửa cho anh nên chỉ có thể ậm ừ đồng ý rồi tắt máy.

Về Pond sau khi nhận được sự đồng ý của Phuwin xong liền tới xin chìa khóa của bảo vệ. Sau những bước xác nhận danh tính và có sự đồng ý của chủ nhà, cuối cùng anh cũng có được chìa.

'Cạch..' Vừa mở cửa ra cảnh tượng trước mắt nhất thời làm anh giật mình. Khắp nơi tài liệu giấy tờ được để lung tung, đèn tắt tối om giữa ban trưa còn đóng rèm làm căn phòng trở nên u ám và tối tăm hơn. Dò dẫm xung quanh cuối cùng anh cũng thấy công tắc bật điện để làm sáng căn phòng.

Đặt bịch thức ăn lên bàn bếp, anh liền tiến tới gõ cửa phòng cậu

'Cộc cộc'

Gõ hơn 3 lần vẫn không thấy động tĩnh, anh hoảng hốt đẩy cửa phòng vào. Trước mắt anh, một cậu thanh niên đang nằm ngủ say sưa. Làn da trắng phát sáng cùng với những ngũ quan hài hòa trên khuôn mặt làm anh cứ đứng ngẩn ngơ một hồi lâu. Khuôn mặt ấy đẹp lắm, người cũng đẹp nữa nhưng có lẽ do cơn sốt đã làm nhợt nhạt hơn rất nhiều.

Sau một hồi anh chợt bừng tỉnh lại để nhớ ra mục đích ban đầu của mình. Tiến tới tính chạm vào người cậu nhưng hơi nóng tỏa ra đã khiến anh giật mình.

"Trời! Sao nóng vậy!"

Em ấy nóng lắm, nóng đến độ anh tưởng chừng như rằng mình vừa chạm vào một cục than đỏ vậy. Lập tức hốt hoảng, anh liền lay người cậu

"Phuwin Phuwin cậu ổn không? Tỉnh dậy đi đừng ngủ nữa người cậu nóng lắm đấy"

Một hồi sau cậu cũng đã mở mắt, hơi nước làm mờ tầm nhìn nên cậu chỉ có thể thấy hình bóng anh nhạt nhòa. Khẽ nhíu mày, cậu cố gắng chống tay ngồi dậy.

"Cậu đừng ngồi dậy vội làm gì dễ choáng lắm. Ban sáng cậu gọi tôi nói không sao làm tôi cũng tưởng cậu chỉ mệt nhẹ mà ngờ đâu bây giờ cậu sốt cao đến vậy. Tôi mà không đến chắc cũng không biết bây giờ cậu như nào rồi?!"

Nhưng bên đây cậu nào nghe được gì đâu chứ! Cơn sốt cao đã làm cậu như nửa tỉnh nửa mơ nên giờ đây cậu thấy mọi thứ rất huyền ảo. Cố gắng mở miệng nói chuyện nhưng không thể phát ra âm thanh nào.

Nhận thấy cậu như vậy, anh lập tức nhanh chóng đi ra tìm nhiệt kế để đo. Tiện thể anh cũng bật nút bếp điện để hâm lại thức ăn. Sau đó anh liền kiếm hộp đựng miếng dán hạ sốt và đem vào phòng.

Vừa xé miếng dán, anh vừa đo nhiệt độ cho cậu

''' - 39,3 - '''

"Sao cậu sốt cao như vậy mà không gọi ai giúp đỡ hay gì chứ" Bực bội cằn nhằn cậu vì không biết chăm lo tình trạng sức khỏe, nhưng anh vẫn nhanh chóng ra ngoài múc cháo vào chén cho cậu ăn.

Thổi cho hơi nóng bớt đi, Pond đưa muỗng cháo đến gần cho Phuwin. Khẽ há miệng ra để ăn nhưng chỉ 2 muỗng sau cậu đã lắc đầu. Đưa tay ra hiệu muốn uống thuốc nhưng đã bị anh nạt:

"Cậu mới ăn có 3 muỗng thôi mà? Ăn ít vậy sao uống thuốc để khỏe lại được chứ!"

"Nhưng cổ họng tôi đau lắm không nuốt nổi nữa đâu" Bằng giọng nói thầm thì cậu trả lời

"Vậy thôi không ép cậu nhiều nhưng ăn thêm 3 muỗng nữa thôi rồi mình uống thuốc nhé?"

Anh dỗ rất ngọt cậu, nhẹ nhàng động viên cậu ăn thêm. Nhìn mỗi lần Phuwin ráng nuốt cháo xuống mà nhăn mặt đau đớn anh cũng xót lắm chứ nhưng vì muốn cậu ăn đầy đủ nên anh cũng chỉ có thể mím môi cố đút. Sau một hồi vật vã thì cuối cùng cũng ăn gần hết chén cháo, anh vui vẻ đưa thuốc đến cho cậu.

Đợi Phuwin uống xong, Pond liền dìu cậu nằm xuống lại:

"Bây giờ cậu có thể ngủ lại rồi đó. Giờ tôi sẽ ở bên ngoài dọn dẹp, có gì cậu cứ lên tiếng tôi sẽ vào"

Gật đầu, sau đó Phuwin cũng dần chìm vào giấc ngủ lại.

-------------------- --------------------
23.06.2023

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip