Chương 18

Chương 18 - Chương 18
Chương 18

Nhìn khuôn mặt đầy vẻ ngây thơ của Tạ Trường Sinh, biểu cảm của Cố Phi Y càng thêm lạnh lùng. Nụ cười nhạt thường trực trên mặt hắn cũng biến mất.

Tạ Trường Sinh ngập ngừng hỏi: “Cố Phi Y, ngươi... ngươi giận rồi sao?”

Cố Phi Y không đáp.

Hắn bỗng dưng buông bàn tay đang kìm cằm Tạ Trường Sinh ra, quay người bước về phía cửa.

Tạ Trường Sinh đắn đo không biết dụng ý của Cố Phi Y, thừa dịp hắn xoay người trong khoảng thời gian này, vội vàng nhảy ra khỏi bồn tắm, quơ lấy bộ y phục tùy tiện quấn vào người.

Đàn ông có kiên cường hơn nữa lúc trần truồng cũng rất yếu ớt.

Mặc lại quần áo, dù toàn thân vẫn ướt nhẹp vì nước nhỏ từ tóc xuống, nhưng ít nhất Tạ Trường Sinh cũng cảm thấy mạnh hơn chút.

Vừa thở phào nhẹ nhõm đã thấy Cố Phi Y lại từ cửa đi trở về,  tay bưng một đĩa điểm tâm.

Hắn ngồi vào trên ghế nhìn Tạ Trường Sinh ướt sũng đứng ở trong góc, dùng ngón trỏ thon dài trắng nõn chỉ cái bàn: "Lại đây.

Tạ Trường Sinh đứng tại chỗ bất động.

Cố Phi Y nhướng mày: "Không nghe lời, chẳng lẽ tiểu điện hạ muốn bị đánh hay sao?”

Tạ Trường Sinh run rẩy, mím môi lại. Dù là kẻ ngốc nhưng y cũng biết bị đánh đòn là rất đau, thế nên đành ngoan ngoãn bước về phía Cố Phi Y.

Nhưng ngay cả kẻ ngốc cũng có ý đồ nhỏ của mình, nhìn thì có vẻ y đang đi tới, nhưng thật ra bước hai bước tới trước lại lùi ba bước, làm cho khoảng cách giữa y và Cố Phi Y càng ngày càng xa, chỉ sợ là chẳng mấy chốc đã lùi ra khỏi cửa rồi.

Cố Phi Y suýt nữa bị chọc cười: "... Ngoan ngoãn lại đây!”

Thấy trò khôn lỏi của mình bị phát hiện, Tạ Trường Sinh chỉ còn cách cúi đầu, thất vọng bước nhỏ về phía Cố Phi Y, vừa bước vừa lẩm bẩm: “Người ta là Newton thấy quả táo rơi còn nghĩ ra trọng lực; Shapiro chỉ cần tắm cũng có thể chứng minh được lực Coriolis; còn ta chỉ đi hai bước lùi ba bước mà ngươi đã nghĩ đến việc bắt ta lại? Đây chính là lý do tại sao ngươi không thể làm nhà toán học.”

“Lẩm bẩm cái gì điên rồ thế?”

Đợi đến khi Tạ Trường Sinh lại gần, Cố Phi Y vươn cánh tay dài, nắm lấy cổ tay Tạ Trường Sinh kéo y đến gần.

Giống như sợ Tạ Trường Sinh chạy mất, Cố Phi Y còn tách hai chân ra, kẹp lấy hai chân Tạ Trường Sinh từ bên ngoài.

Hắn cầm lấy một miếng điểm tâm, đưa tới bên môi Tạ Trường Sinh.

Tạ Trường Sinh lắc đầu.

Tay của Cố Phi Y mạnh thêm chút, miếng bánh đè mạnh vào môi Tạ Trường Sinh, vụn bánh rơi rớt xuống mặt y.

Ánh mắt nặng nề u ám của Cố Phi Y dán chặt vào Tạ Trường Sinh, như thể một con thú hoang đang ngủ đông trong bóng tối.

Thậm chí Tạ Trường Sinh có cảm giác nếu không thuận theo Cố Phi Y, một giây sau bàn tay lạnh băng của hắn sẽ bóp lấy cổ y.

Tạ Trường Sinh hít một hơi sâu, ngoan ngoãn há miệng ngậm miếng bánh, rồi cười hớn hở vỗ tay: “Ngon quá, hì hì!”

Cố Phi Y không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm môi lưỡi Tạ Trường Sinh.

Sau khi ăn xong miếng bánh, Cố Phi Y lại đưa thêm miếng khác đến bên môi Tạ Trường Sinh.

Cứ thế, một người cho ăn, một người ăn.

Đến khi chỉ còn lại miếng bánh cuối cùng trong đĩa, Cố Phi Y đột nhiên giơ tay, ngón cái lạnh buốt ấn lên môi dưới của Tạ Trường Sinh: “Tiểu điện hạ.”

Tay hắn dùng sức quá mạnh, khiến Tạ Trường Sinh đau đến mức phải hít sâu, thậm chí nghi ngờ miệng mình đã bị rách.

Đang định giãy ra, thì bàn tay lạnh băng đó đã trượt xuống bóp lấy cổ y.

Cố Phi Y siết chặt dần, cho đến khi thấy sự sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt Tạ Trường Sinh, hắn mới thả lỏng tay.

Tạ Trường Sinh ho nhẹ vài tiếng, sau khi dứt cơn ho, y lại cười ngây ngô: “Hì hì.”

Nhìn khuôn mặt tươi cười như trẻ con của Tạ Trường Sinh, đáy lòng Cố Phi Y bất lực.

Giống như Tạ Trường Sinh hỏi vậy.

Đúng là hắn đang tức giận.

Hắn tức giận vì sự thân thiết của Tạ Trường Sinh với Tạ Trừng Kính, Tạ Hạc Diệu và Phương Lăng.

- Cố Phi Y chưa từng sinh ra ý nghĩ "nuôi cái gì".

Tạ Trường Sinh là người đầu tiên.

Hắn coi Tạ Trường Sinh như một món đồ chơi thú vị, như một con mèo, con chó nhỏ. Trêu chọc cho y nghe lời, đút cho y ăn bánh.

Nhưng không ngờ, Tạ Trường Sinh ngu ngốc này lại chẳng nhận chủ. Đối với ai cũng có thái độ giống nhau, ai đưa đồ ăn cũng nhận.

Điều này khiến Cố Phi Y cảm thấy bất lực, giống như đấm vào bông, mà cục bông ấy còn nhè nhẹ xoa tay hỏi hắn có đau không.

Bực mình.

Hắn hít sâu một hơi, khẽ mắng: "Đồ ngốc…”

Tạ Trường Sinh lại giống như là bị trêu chọc, cười đến càng vui vẻ.

Cố Phi Y chỉ cảm thấy bất lực, không kìm được xoa xoa thái dương. Hắn nắm lấy cổ tay Tạ Trường Sinh, bắt y gọi vài tiếng “chủ tử,” sắc mặt đen kịt như đáy nồi cuối cùng cũng chuyển biến tốt đẹp.

Cố Phi Y vươn tay bóp mạnh má Tạ Trường Sinh, sau đó xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của Cố Phi Y, Tạ Trường Sinh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không ngờ mình lại thở phào quá sớm. Cố Phi Y như chợt nhớ ra điều gì đó, lại quay lại.

Hắn ép Tạ Trường Sinh ngồi xuống ghế, bắt đầu lau khô tóc cho y.

Sợi tóc ướt sũng trong tay Cố Phi Y trở nên mềm mại khô ráo.

Sau khi búi lại mái tóc đen dày của Tạ Trường Sinh, Cố Phi Y còn lấy bộ y phục Dương La chuẩn bị bên cạnh, có vẻ định thay giúp y.

Tạ Trường Sinh đang ngoan ngoãn như một con búp bê mặc cho hắn sắp xếp, đột nhiên giữ chặt lấy bộ y phục ướt trên người: “Không, ta không... không cởi.”

Cố Phi Y bị thái độ kiên quyết như thà chết không theo của y chọc cười: “Tiểu điện hạ sợ ta sẽ làm gì sao? … Ta là hoạn quan mà.”

Tạ Trường Sinh dường như không nghe thấy, chạy khắp phòng nhất quyết không chịu ngoan ngoãn để cho Cố Phi Y giúp y thay đồ.

Nhìn bộ dạng Tạ Trường Sinh trốn tránh như gặp phải ôn thần, Cố Phi Y khẽ a một tiếng.

Hắn sợ Tạ Trường Sinh ướt tóc đi ngủ sẽ bị cảm, cũng sợ Tạ Trường Sinh luôn bọc quần áo ướt cảm lạnh.

Hết lần này tới lần khác Tạ Trường Sinh không biết hắn đang đối tốt với y.

Tựa như con mèo mập màu quýt của Lệ Tần.

Con mèo đó rơi vào hố bùn, toàn thân đầy bùn đất. Khi cung nhân mang nước tới tắm cho nó, nó kêu thảm thiết như thể ai đó đang định giết nó.

Lòng tốt bị coi là lòng lang dạ thú, chó cũng luôn muốn cắn Lã Động Tân.

(Chó cắn Lã Động Tân, không nhận biết ai là người tâm lành hạnh tốt, đức thiện hảo của một người thường là chẳng quan trọng gì đối với phường bạc bẽo vong ân. Mấy bác có thể search thêm để biết về điển tích điển cố nhé)

Cố Phi Y đành mặc kệ, trong lòng âm thầm chửi rủa mình một cậu nô lệ, liếc nhìn Tạ Trường Sinh co ro trong góc không chịu ra, rồi quay người rời đi.

-

Xác nhận rằng Cố Phi Y đã rời đi, Tạ Trường Sinh từ trong góc chui ra. Y ôm lấy ngực thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng thay bộ quần áo ướt sũng trên người, liên tục hắt xì vài cái liền.

Tạ Trường Sinh vội vàng chui vào chăn để giữ ấm.

Y cuộn tròn trong chăn mà cả người run rẩy, một nửa vì lạnh, một nửa vì bị Cố Phi Y dọa sợ.

Nhưng nói là sợ, cũng không phải là kiểu sợ khi nhìn thấy quỷ mà là kiểu sợ khi bố mẹ đột nhiên gọi tên đầy đủ của mình, hoặc đột nhiên nói có chuyện quan trọng muốn nói, khiến bạn phải đứng dậy nghe ngóng.

Không biết dụng ý là gì, cũng không biết giây tiếp theo sẽ xảy ra điều gì.

Tạ Trường Sinh thà rằng Cố Phi Y tát mình một cái, nói rõ ràng chứ không phải chải tóc cho y, cho y ăn, nhưng lại không chịu nói vì sao lại giận.

Cho nên đến tột cùng là bởi vì cái gì đây?

Bởi vì y nói chuyện đùa giỡn với Phương Lăng hay sao?

Cũng không thể là vì viên mơ chua Phương Lăng nhét vào miệng y chứ?
-
Hai ngày sau, đã đến trăm ngày tiểu công chúa.

Trong các cung vô cùng náo nhiệt, trang trí hoa lệ.

Yến hội lão hoàng đế chuẩn bị mấy ngày cuối cùng cũng khai mạc.

Ba vị hoàng tử và tổng cộng hai mươi bảy vị công chúa đều đến đông đủ.

Triều thần, thân vương cũng đều mang theo gia quyến đến.

Khung cảnh náo nhiệt gấp nhiều lần so với buổi yến tiệc lần trước. Mọi người cùng hoàng đế uống rượu xem múa, nghe các phi tần đàn hát, các tài tử làm thơ ca ngợi hoàng đế.

Lũ trẻ con chạy nhảy khắp nơi chơi trò trốn tìm, nhưng nhân vật chính thực sự, tiểu công chúa vừa tròn trăm ngày thì lại không ai thực sự để ý đến.

Tạ Trường Sinh ngồi bên cạnh lão hoàng đế, cũng không phải vì y muốn ngồi, mà là sáng nay Cố Phi Y đặc biệt dặn dò.

Cố Phi Y nắm mặt Tạ Trường Sinh nói cho y biết: "Tiểu điện hạ, yến hội ngươi phải ngoan ngoãn. Không thể chống đối bệ hạ.”

Tạ Trường Sinh chớp chớp mắt: “Thế nếu ông ấy lại bắt nạt người thì sao?”

Cố Phi Y phản ứng một hồi mới nhận ra thì ra Tạ Trường Sinh là chỉ chuyện lão hoàng đế ức hiếp ca nữ trước mặt mọi người.

Tạ Trường Sinh nhắc tới chuyện này khiến Cố Phi Y cảm thấy có chút kinh ngạc, cũng cảm thấy có chút buồn cười mà hoang đường.

Tạ Trường Sinh nắm tay áo hắn lắc tới lắc lui: "Cố Phi Y, ta không muốn nhìn ông ấy cởi quần áo, ông xấu quá, trên bụng ông có vài vòng tròn, mắt ta sẽ đau.”

Cố Phi cong mắt.

- Lão hoàng đế có biết đứa con út mà lão yêu nhất nói xấu lão như vậy không?

Một cảm giác khoái chí dâng lên trong lòng Cố Phi Y, hắn cười nhẹ hai tiếng ghé sát vào tai Tạ Trường Sinh, nhẹ nhàng nói: “ Nếu tiểu điện hạ đã mở miệng, hôm nay ta nhất định sẽ không để điện hạ phải thấy cảnh tượng bẩn thỉu đó.”

Tạ Trường Sinh gật gật đầu: "Được, ta nghe lời.”

Nhưng hiện tại Tạ Trường Sinh chỉ cảm thấy như ngồi trên đống lửa.

Lão hoàng đế toàn mùi rượu và phấn son, hòa lẫn với mùi khét của thứ gì đó đang luyện đan, khiến đầu óc Tạ Trường Sinh đau nhức.

Chưa kể lão hoàng đế còn ôm một phi tần xinh đẹp trong lòng, thỉnh thoảng lại hôn một cái.

Tạ Trường Sinh vươn cổ tìm người - -
Tạ Trừng Kính đang nói chuyện với mấy thân vương.

Tạ Hạc Diệu đang cùng mấy công tử phong lưu cười to nói chuyện phiếm.

Phương Lăng đang khiêng muội muội hắn lên vai, bảo muội muội hắn vươn tay với tới lá đỏ trên cây.

Về phần Cố Phi Y......

Không tìm thấy, không biết đi nơi nào.

Mắt thấy không ai chú ý đến mình, Tạ Trường Sinh cũng có ý định chạy trốn. Y đứng dậy đi vòng qua bên cạnh nhìn tiểu công chúa được ma ma ôm trong ngực.

Tiểu công chúa mặc áo bách gia, đeo khóa trường mệnh, trắng tròn nhỏ nhắn, trông như một cục gạo nếp.

Tạ Trường Sinh túm lấy tua trên ngọc bội của mình, đùa với tiểu công chúa vài cái, cô bé cười khúc khích đưa tay ra chụp lấy.

Tạ Trường Sinh liền đặt ngọc bội vào lòng cô bé: “Cho muội, ngon lắm đấy.”

Tiểu công chúa như thể nghe hiểu, mặt mày hớn hở.

Tạ Trường Sinh thấy cô bé cười, chính mình cũng cười theo.

Ma ma thấy mới lạ, thầm nghĩ không nghĩ tới người ngốc cũng biết chơi với trẻ con.

Bà hỏi Tạ Trường Sinh: "Tiểu điện hạ muốn bế tiểu công chúa không?"

Tạ Trường Sinh lập tức lắc đầu: " Không.”

- Loại sinh vật trẻ con này vẫn là đáng yêu nhất khi ở trong lòng người khác, lỡ như y làm ngã tiểu công chúa thì làm sao bây giờ?

Ma ma lại như hiểu lầm ý Tạ Trường Sinh: "Không khó, tiểu điện hạ, nô tỳ dạy ngài.” Nói rồi liền bế tiểu công chúa đưa cho Tạ Trường Sinh.

Tạ Trường Sinh quay đầu bỏ chạy lại bị một người túm lấy cánh tay.

“Luống cuống thế này, ra cái thể thống gì?”

Cố Phi Y cười nhìn Tạ Trường Sinh: “Bế trẻ con có gì khó đâu? Tiểu điện hạ bị dọa sợ thành ra thế này sao?”

Hắn tiếp nhận tiểu công chúa từ trong tay ma ma sắc mặt tái nhợt, dạy Tạ Trường Sinh bày tư thế: "Tay trái nâng cao một chút, tay phải lại vòng lớn hơn một chút. Đúng...... Đừng nhúc nhích.”

Một giây sau, tiểu công chúa đã bị Cố Phi Y đưa đến trong lòng y.

Tạ Trường Sinh cảm thấy tay mình trĩu xuống, suýt chút nữa làm rơi tiểu công chúa, y sợ đến toát cả mồ hôi, may mà có Cố Phi Y đứng bên kịp thời giữ lấy hai tay y.

Sau khi tiểu công chúa ổn định, Cố Phi Y vẫn không buông tay ra.

Bóng hình hắn và Tạ Trường Sinh chồng lên nhau, nhìn nghiêng thì như đang ôm lấy Tạ Trường Sinh vậy.

Tạ Trường Sinh cúi đầu nhìn tay Cố Phi Y, lại ngẩng đầu, giọng điệu bình thản ngơ ngác: "Ngươi sờ tay ta.”

Đôi mắt hẹp dài của Cố Phi Y tràn ra một chút ý cười.

Tay trái hắn vẫn đỡ tay Tạ Trường Sinh, tay phải thì nâng lên, sờ sờ tóc tiểu công chúa.

Tay Cố Phi Y giống như rắn, theo mái tóc mềm mại thưa thớt của tiểu công chúa, trượt tới tay Tạ Trường Sinh lót sau đầu tiểu công chúa.

Bàn tay lạnh lẽo bao trùm trên mu bàn tay Tạ Trường Sinh, Tạ Trường Sinh nghe được giọng cười của Cố Phi Y: "Tiểu điện hạ cảm thấy, tiểu công chúa có hạnh phúc lớn lên không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip