⁵
Bằng một cách thần kì nào đó mà Seungyoun đã cắn răng cõng Wooseok từ tận cửa hàng tiện lợi về được tới khu trọ chứ không phải mặc xác bỏ cậu vất vưởng ngủ một đêm ngoài đường. Nhưng đến nơi thì anh cũng mệt đến ná thở nên không thể cố gắng thêm để cõng cậu lên tận phòng ở trên lầu được nữa, càng không thể đưa cái thây trên lưng về phòng mình, đành phải ầm ĩ đập cửa phòng Hangyul lúc nửa đêm, rồi cứ thế chiếm tiện nghi mặc cho nó còn hoang mang chẳng hiểu rốt cục chuyện gì đang xảy ra.
Rồi chưa kịp gì, Seungyoun cũng lập tức gục ngay xuống sàn nhà sau khi thành công quăng được Wooseok lên giường khi cậu say đến bất tỉnh nhân sự. Cuối cùng người cực khổ nhất vẫn là Hangyul khi phải ì ạch kéo cả thân thể cao to khổng lồ của ông anh mình lên nằm bên cạnh Wooseok, xong phải cam chịu cảnh trước mắt mà đi qua phòng Seungyoun ngủ tạm một đêm.
Tám giờ sáng mùa hè mặt trời đã lên muốn tới đỉnh. Chưa kịp thấy người đâu thì đã nghe được giọng chửi hay như hát cao vót lảnh lót quen thuộc kèm theo tiếng tung cửa mạnh bạo của bà dì.
"Thằng Quýt mày biết bây giờ là mấy giờ rồi không mà còn chưa chịu dậy ra dọn hàng cho tao nữa? Mày muốn mẹ mày phá sản luôn hay gì?"
Cái cục chăn trên giường Hangyul bỗng rục rịch đôi chút, sau đó Seungyoun bật một phát ngồi dậy thả hai chân xuống sàn, cơn buồn ngủ chưa hết khiến anh mắt mở không lên nổi, bực bội mà vò đầu chửi.
"Làm gì mà mới sáng sớm ồn thế không biết? Không ngủ thì để cho người ta ngủ."
"Ớ Seungyoun? Sao mày ngủ ở phòng thằng Quýt? Rồi nó đâu?"
"Sao tôi biết được. Dì tự đi mà tìm chứ. Bực mình muốn chết, ngủ cũng không yên nữa."
Wooseok đang ngủ ngon thì bỗng đại não nhận thức được một loạt tiếng ồn lẫn tiếng người nói chuyện ở bên tai mình, khó chịu giật giật mi mắt vài cái. Vừa xoay đầu sang một bên cố gắng hé đôi mắt nặng trĩu ra, liền bắt gặp tấm lưng trần rộng lớn của người đàn ông nào đó ngay trước mặt mình nhưng ở khoảng cách vô cùng gần, lại còn trên cùng một chiếc giường, thì mới hú vía lập tức bật người ngồi dậy phía đằng sau lưng anh ta, tỉnh táo lên hẳn bảy tám chục phần trăm.
Bà dì há hốc mồm vì bất ngờ khi thấy Wooseok, tựa như vừa bị hai người làm cho phen sốc tâm lý.
"Hai đứa bây sao lại ngủ chung với nhau? Thằng Seungyoun mày còn ăn mặc như vậy, đồ đạc thì vứt tứ tung dưới sàn?"
"Như vậy" ở đây của bà dì chính là cởi trần và mặc độc cái quần xà lỏn ngắn củn, có khác gì kiểu ăn mặc ở nhà của Seungyoun hằng ngày đâu chứ.
Wooseok vì câu hỏi của bà dì mà cũng hớt hải nhìn xuống thân thể mình xem có bị lột bớt mẫu vải nào hay không, nhưng may là ngoài phần cổ áo hơi bị xộc xệch thì không còn vấn đề nào khác nữa cả.
Ủa nhưng mà, cậu vừa nghĩ tào lao cái gì vậy, chẳng lẽ nghĩ đến việc đêm qua say xỉn mà Cho Seungyoun lên cơn điên làm càn với mình hay gì...
Đàn ông con trai với nhau cả mà.
Vớ vẩn, quá là vớ vẩn!
Wooseok lắc đầu nguầy nguậy để cho tỉnh táo hơn. Nhưng câu hỏi tiếp theo của bà dì lần nữa khiến cậu trợn ngược mắt.
"Hai đứa bây hú hí nhau rồi đêm hôm qua lấy phòng thằng Quýt con tao làm chuyện bậy bạ đó hả?"
"Đúng rồi đó thì sao? Dì ý kiến gì?"
"ĐM nó Cho Seungyoun anh có câm đi không tôi với anh thì làm được con mẹ gì?"
Seungyoun sáng ngày bị đánh thức ngang, thẹn quá hoá giận mà trả lời lại như thách thức dì mình. Ai ngờ làm Wooseok như bay mà phi ra khỏi giường, đứng dậy vỗ cái bốp chát chúa đau điếng vào vai anh vì tức giận, rồi liền quay mặt lại với bà dì mà giải thích.
"Dì đừng có nghe cái tên điên này, anh ta còn say ke nên ăn nói hồ đồ đó. Con mà có bê đê thì cũng không thèm mê anh ta."
À, bao gồm cả con trai của dì nữa...
Bà dì nghe xong thì cũng ngán ngẩm phất tay quay lưng bỏ ra ngoài, vốn dĩ muốn vào tìm thằng con trai lười biếng của mình để kêu nó ra buôn bán, cuối cùng không thấy đâu lại còn gặp thằng cháu trời đánh chọc cho tức chết.
Trong phòng lúc này còn lại có hai người, Seungyoun thấy Wooseok cứ đứng đó tức giận thì mới đưa tay khều sau lưng cậu, vẻ mặt lộ rõ nét đùa cợt.
"Ê này, sao cậu chắc là cậu sẽ không mê tôi vậy? Làm một nháy xem thử không?"
"Tôi hỏi thật chứ lúc anh bị cái cô Jangmi kia đá thì não anh cũng vô tình bay mất tiêu luôn rồi à? Anh hay ho vậy rồi sao còn bị người ta cắm sừng nữa? Cứ thích ra vẻ là giỏi."
Tiếp nối bà dì, Wooseok lườm cho Seungyoun một cái toàn thấy tròng trắng mắt xong rồi cũng phủi đít bỏ đi sau mấy câu khinh bỉ. Để lại anh một mình ngồi thừ trên giường ôm mặt nhục nhã.
"Biết trước vậy thà đêm qua không kể cho cậu ta nghe còn hơn. Ngu ơi là ngu..."
Wooseok bước ra khỏi phòng, định rẽ đi lên lầu thì bắt gặp hình ảnh Hyeongjun em mình đứng ở trước cửa phòng vẫn đóng chặt của Seungyoun đang cười cười điều gì đó, cậu mới nhen nhóm chút khó chịu, thằng bé bất ngờ thấy cậu cũng thoáng giật mình.
"Anh... Anh Wooseok... Sao tối qua anh không về phòng?"
"Tối qua anh có việc ở ngoài về trễ, sợ em ngủ nên anh ở lại phòng bạn dưới này."
"Bạn anh là ai vậy?"
"Em có đi đâu thì tranh thủ về sớm còn chuẩn bị ngày mai tới trường đại học sinh hoạt đó. Anh lên đây."
Tâm tình cậu khi thấy Hyeongjun đứng đó thì tự dưng trở nên phức tạp cộng thêm vụ việc khi nãy với Cho Seungyoun khiến cơn giận trong lòng cậu vẫn chưa nguôi ngoai, nên cố tình trả lời một câu đánh trống lảng thằng bé, rồi cứ thế tránh sang bên cạnh đi thẳng lên cầu thang, không hề biết rằng ở dưới này cửa phòng của Seungyoun vừa được mở, và người từ ở trong đang bước ra ngoài mà Hyeongjun chờ đợi từ nãy đến giờ chính là Hangyul.
-
Thấm thoát ba tháng trôi qua, mùa thu mát mẻ hơn cuối cùng cũng bắt đầu rồi, cuộc sống ở xóm trọ vẫn cứ thế tiếp diễn một cách bình ổn. Ngày nào đi ra đi vô Wooseok cũng chạm mặt Seungyoun đều đặn vài lần.
Cho Seungyoun không phải kiểu người sẽ nói nhiều, ngược lại còn có phần trầm tĩnh, nhưng đôi khi anh ta đã hứng lên thì cứ toàn phun ra mấy câu kì dị để chọc đến lòng tự ái của cậu rồi ra vẻ cười cợt như kiểu trêu cậu chính là thú vui tiêu khiển của anh ta vậy.
Hiềm khích lẫn sự hiểu lầm trong lòng Wooseok về mối quan hệ của anh ta và đứa em trai cậu cứ mãi canh cánh. Chỉ có điều cậu không muốn truy hỏi thằng bé để tránh làm bầu không khí giữa hai anh em trở nên căng thẳng, nhưng nếu tương lai Cho Seungyoun với Hyeongjun thực sự có chuyện gì đó tiến xa hơn, thì cậu không chắc sẽ im lặng thêm được nữa.
Mấu chốt Wooseok sợ Seungyoun không phải kiểu người sẽ nghiêm túc trong việc yêu đương, trong khu trọ này ai cũng hiểu anh bí ẩn thế nào, vả lại anh cũng lớn tuổi hơn, chắc hẳn đời sống cá nhân rất phức tạp, lại phải nói đến chuyện anh cũng vừa chia tay bạn gái cũ không lâu.
Nên có buổi trưa gần đây, hai người cùng một lúc mà phơi đồ ở dưới sân nhà, Wooseok mới đột nhiên nghiêm túc mà quay sang hỏi Seungyoun đang giũ chiếc áo sơmi cách cậu vài mét.
"Anh có nghĩ hiện tại anh đã sẵn sàng cho một mối quan hệ khác chưa?"
"Tự dưng cậu hỏi vậy là sao?"
"Ý tôi là chuyện đó có vội vã quá không? Vì dù gì anh cũng vừa chia tay cô Jangmi."
"Nếu tôi nói bây giờ đầu óc tôi thảnh thơi hoàn toàn rồi, vậy cậu có chấp nhận tôi không?"
Wooseok bí bách, không biết trả lời thế nào, vì cậu không chắc chắn được điều gì cả, còn Seungyoun thì phía bên kia đang cúi mặt phì cười.
Vài ba câu nói bóng nói gió mang đúng một nghĩa, vậy mà hai người lại hiểu theo hai hướng hoàn toàn khác nhau.
Chẳng biết cái đống khúc mắc này bao giờ mới được giải quyết xong xuôi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip