CHƯƠNG III: TÔI NGỦ TRÊN GIƯỜNG, EM NGỦ DƯỚI ĐẤT. KHÔNG ĐƯỢC PHẢN ĐỐI.

- Nè, nè, bỏ xuống đi, tôi tự đi được mà! Nè, nè... - Ran nghiến răng, gằn từng tiếng gấp gáp nhỏ xíu cộng thêm kéo kéo tay áo sơ-mi của anh. Vậy mà cái con người này kì lạ thât, bộ điếc luôn rồi hả???

- Chào mẹ. 

- Chà... Chào con trai! Chào con, Ran! - Yukiko bắt đầu hơi lúng túng. Nè nha, cái thứ nhất là trong phòng có những "tiếng nói" hơi mờ ám là đúng kì lạ rồi nha, bây giờ trên tay còn vô tư ẵm con gái nhà người ta nữa ><. Không phải là, Ran à, do quá mệt nên chân mềm nhũn rồi không đi được chứ??

- Con đưa em ấy đi ăn. Em ấy chưa ăn gì cả. - vẫn một vẻ lạnh lùng trước sau như một, anh đi lướt qua gương mặt vẫn còn đang ngỡ ngàng của Yukiko. Gần ra khỏi hành lang, lại quay đầu hỏi thêm - Mẹ chuẩn bị phòng cho em ấy rồi chứ?

- Chư... Chưa. Mẹ định cho Ran chọn xem phòng nào con bé thích nhất... nên chưa chuẩn bị gì cả... Ơ mà vẫn ở phòng của mẹ được, hôm nay ba không về, thêm nữa là chắc ngày mai đồ đạc mới chuyển tới, cho nên...

- Vậy cho ở phòng con đi, chân giờ đâu có đi được.

- Khoan khoan khoan! Tôi ở phòng anh thì anh ngủ ở đâu? - Ran bất ngờ đưa tay áp lên má, quay đầu anh về phía mình, thật sự là rất tự nhiên mà! Bộ anh ta nghĩ mình muốn ngủ chung với anh ta chắc!

- Trên giường.

- Hả??? - cả Yukiko lẫn Ran đều trố mắt hoảng hốt. Khô... không phải chứ!?

- Tôi ngủ trên giường, em ngủ dưới đất. Không được phản đối.

Nói rồi, anh lại nhanh chân bước đến chiếc Audi TT màu trắng tinh sang trọng, đã có một bác quản gia mặc Âu phục đen trắng mở sẵn cửa phụ, anh thả người Ran vẫn còn đang vừa thất thần, vừa điên tiết vào trong. Nhìn cô hậm hực chẳng nói lời nào, anh cười nhẹ, áp xuống gần cơ thể cô, mùi thơm ngọt ngào phả vào mũi, một cơ thể nóng hầm hậm được áp sát, vài lọn tóc ngắn cà cà vào vành tai, cô thoáng đỏ mặt. Anh nhẹ nhàng vươn tay cài chiếc dây an toàn vòng qua người cô.

Bác quản gia nhanh chóng đóng cửa rồi lùi ra sau, chiếc xe được khởi động, chưa gì đã ra khỏi chiếc cổng to lớn, tiến thẳng vào đường chính.

Suốt quãng đường, máy lạnh vẫn bật mà trong người Ran vẫn rất nóng, thật là khó chịu mà!

Suốt quãng đường, chẳng ai nói gì, ngón tay anh chỉ thỉnh thoảng vỗ nhẹ vô-lăng.

***

- Em ăn gì? - Ran vẫn đang chần chừ nhìn chiếc menu trong tay, không ngừng lật qua lật lại. Thật là, đã hơn mười giờ đêm rồi, còn dắt người ta vào cái nhà hàng sang trọng như này, báo hại các nhân viên phải đứng lại phục vụ. Cô cảm thấy hình như bao nhiêu con mắt vẫn nhìn hai người duy nhất còn lại trong cái nhà hàng Pháp chết tiệt  = =.

- Gì cũng được. Anh chọn đi. - cô đưa menu cho anh mà mắt không nhìn một cái, lạnh lùng đứng lên hỏi nhà vệ sinh ở đâu rồi bước đi nhanh chóng.

Nhìn thấy biểu hiện kì lạ, lúc nãy còn vừa lúng túng, sao bây giờ mặt mũi tối sầm thế kia? Anh vội đứng dậy, nói với nhân viên vài câu, thấy họ nhảy cẫng lên vui sướng chạy đi thì tiến về góc nhà vệ sinh.

Ran đang rửa tay, khuôn mặt trắng trẻo ngước lên phản chiếu vào gương, đôi mắt tím to tròn ánh lên một vẻ u buồn. Cô vẫn không thể tin, chỉ trong một buổi tối, mà mọi thứ trong tay gần như biến mất, cô phải đối diện với một cuộc sống hoàn toàn mới lạ, trong một căn nhà mới, một gia đình mới, những người thân mới... Chắc hẳn sẽ không còn sự ấm áp từ cha mẹ lúc còn là cô con gái cưng trong một gia đình hạnh phúc, chắc hẳn sẽ chẳng còn mẹ ở đây an ủi, động viên mỗi khi buồn rầu, chắc hẳn chẳng còn những bộ quần áo đúng gu bản thân yêu thích, những li trà sữa ngon lành và những cái ôm, cái hôn vội vàng mà đầy tình yêu của cha mỗi sáng. Hai giọt nước âm ấm lăn dài trên gò má ửng hồng còn lạnh lẽo mùa đông...

- Đừng khóc nữa. 

Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên từ sau lưng, cô quay phắt lại, ánh mắt long lanh bắt gặp gương mặt hơi chút lạnh lùng mà thật ấm áp và quan tâm của anh. Vẫn chỉ có một câu ấy: "Đừng khóc nữa" , con người này thật nhạt ra phết.

- A? 

Gò má đã ấm nóng vì nước mắt, ngay lại được thêm một bàn tay thô ráp nóng hổi vuốt dọc hai thái dương, làm gương mặt Ran đã đỏ lại càng đỏ thêm ><.

- A... Không cần. - cô đầy nhẹ bàn tay của anh ra, cúi gằm mặt xuống - Đây là nhà vệ sinh nữ, dù không có ai... anh vẫn không nên vào thì hơn...

Anh cũng có hơi giật mình vì cả lời nói lẫn hành động của cô, nhưng lại trở về nguyên vẹn nụ cười nhẹ, cầm lấy tay cô kéo đi.

- Đi, anh đưa em về.

"HẢ!?" - Ran bốc hỏa. Cái người này thật là kì diệu nha, thay đổi chóng vánh như vậy. Thật là đáng sợ à @@ Lại còn anh anh em em, rốt cuộc là muốn gì đây??

Ran bỗng tỉnh táo lại, nước mắt khô dần, trở về trạng thái tự vệ và ứng phó mọi tình huống.

- A a, anh trai ơi! Tôi chưa biết anh tên gì cả...

- Shinichi Kudo. Cứ gọi Shinichi là được. 

- À à, Shinichi... - cô lại hơi bị lúng túng rồi, vì cái tên này nghe rất quen, cô đã từng nghe ở đâu rồi nhỉ?? Cô đi theo sau anh, bàn tay vẫn bị nắm chặt, Ran liền lấy tay phải giữ lấy chiếc cổ tay đang bị bao bọc.

Khi hai người bước vào xe thì đèn trong nhà hàng cũng dần tắt hết. Chiếc xe sang trọng lao ra đường lớn, con đường về vừa lạ vừa vắng, Ran lại cảm thấy buồn.

***

Shinichi mở cửa phòng, trên tay bế một cô gái xinh đẹp đang ngủ say sưa. Đôi bờ mi cong vút, sống mũi thanh cao, môi hồng mềm mại, mái tóc đen dài uốn lượn như sóng biển.

Dưới đất cạnh chỗ giường trải sẵn tấm chăn bông mềm mại mà Yukiko thích nhất, đặt thêm một chiếc gối, một chiếc mền nhỏ khác, chắc hẳn là mẹ chuẩn bị rồi, Shinichi cười thầm trong đầu. Anh liền đặt cô xuống ngay ngắn, đắp chăn phủ hết cổ, rồi lấy đồ bước vào phòng tắm.

Nước trên đầu dội xuống, anh lại nhớ đến cái vẻ mặt ăn "không thể tự nhiên hơn" của cô gái kia, lại nhoẻn miệng cười một mình. Rõ ràng là ăn rất nhiều, hết cả hai đĩa bò nướng, vậy mà chỉ một động tác đơn giản là gắp một miếng bò, cho vào miệng là xong, cô gái kia cũng run run tay, há miệng cũng chẳng to hơn miếng thịt, báo hại anh phải gắp một đống rau cho vào miệng đến mức người ta mắc nghẹn ho chết lên chết xuống. ^^

Rồi còn ăn cho lắm, uống cho nhiều rồi lại đau bụng, lúc lên xe nhìn vẻ mặt khó chịu, đau đớn ấy mà cố gắng nhịn cười, hỏi ra mới biết, lúc trả lời cô cúi gằm mặt, lại quay sang chỗ khác, giọng điệu nhẫn nhịn hết sức buồn cười. Mượn nhà vệ sinh của người ta xong, cô còn cảm ơn rối rít rồi ủ rũ mệt mỏi bước vào trong xe đóng sầm cửa lại. Trên đường đi cô chẳng nói năng tiếng nào, lúc anh quay sang định bắt chuyện thì cô đã ngủ say từ đời nào rồi!!

Shinichi thật muốn đau bụng với cô nàng này. Thú vị đấy chứ! Anh vừa lau tóc, vừa bước đến giường ngủ. Định với tay tắt đèn, lại bắt gặp gương mặt đủ loại biểu cảm làm anh buồn cười kia đang ngủ thật vô tư. Nhớ lúc nãy còn buồn, còn khóc, còn nội tâm lắm cơ!

Một vành cong trên môi, anh lật chăn, bước xuống giường, nhẹ nhàng bế cô gái kia lên, hoán đổi vị trí ngủ của cả hai. 


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip