Chương 24 - 25
Chương 24 không muốn nói chuyện với Phong Tầm ca ca
Phượng Vũ âm thầm trợn ngược mắt.
Nàng xuyên từ thế kỷ 21 tới đây đã biến thành trẻ con. Năm ba tuổi thì tình cờ kích hoạt được Long Phượng Linh Giới, biết được sự tồn tại của Mỹ nhân sư phụ. Năm tám tuổi bị Tả Thanh Vân lợi dụng thế lực sau lưng của nàng ta mai phục Phượng Vũ, cướp đi Phượng Hoàng Chân Huyết rồi bị Phượng gia ném tới nhà cũ ở Bắc Cảnh Thành cho tới năm mười ba tuổi.
Trong năm năm từ ba tuổi đến tám tuổi, nàng quả thật là thiên tài trong miệng người ta.
Linh Sư gồm nhất cấp đến cửu cấp. Có nhiều người cả đời đều dừng ở Linh Sư, không thể tiếp tục tiến lên.
Nhưng mà Tả Thanh Loan bây giờ tuy đã đột phá Linh Sư, tiến vào Linh Tông cảnh, hơn nữa ở Linh Tông cảnh đều đã lấy được thành tích tốt.
Mà Phượng Vũ…… bây giờ còn chưa được Linh Sư nhất cấp.
Nghĩ đến đây, Phượng Vũ đồ ăn ngon trong tay đều nhạt thếch.
“Khi ấy ngươi còn không đánh bại được nàng đâu.” Phong Tầm trêu cợt Huyền Dịch: “Ta nhớ năm đó ngươi thua Phượng Tiểu Ngũ, cả ngày ủ rũ không vui, ngày nào cũng chạy tới chặn cửa lại đòi khiêu chiến. Nhưng mà nàng ta lại lạnh lùng, không nhớ ngươi là ai liền hỏi ngươi là ai, tới đây làm gì? Ha ha ha ha ha ——”
Huyền Dịch câm nín nhìn Phong Tầm, quay mặt đi chỗ khác. Người này có thể đừng tám nhảm nữa được không?
Phượng Vũ mở to hai mắt nhìn Huyền Dịch, hồi đó còn có chuyện này sao? Sao nàng không có ấn tượng gì nhỉ?
Nhưng mà cũng có thể đó. Hồi đấy nàng rất bận. Ngoài việc tu luyện nàng còn phải học thêm rất nhiều thứ.
Khắc văn, linh trận, điêu khắc, hội họa, âm nhạc, ngôn ngữ, lịch sử, địa lý…… Còn có y thuật cực kì khó khăn mà Mỹ nhân sư phụ lại yêu cầu rất khắt khe…… Hồi đó một thân nhỏ của nàng quay cả ngày, học từ sáng tới tối ——
Những ngày ấy dậy còn sớm hơn gà, ngủ muộn hơn heo, bận ngập đầu ngập cổ, đặt lưng xuống là ngủ.
Cũng may kiếp trước nàng là đặc công át chủ bài, bất kể nghị lực lẫn sức chịu đựng đã trải qua sự trui rèn của chiến hỏa. Nếu không với tuổi nhỏ như vậy không thể qua được những ngày tháng như vậy.
Nhưng thật ra hồi đó nàng không hề lạnh lùng, chỉ là nàng rất rất bận……
Cho nên, Phượng Vũ cố gắng thay mình đính chính: “Phượng Vũ trong miệng các ngươi rất lạnh lùng sao? Có lẽ lúc ấy nàng rất bận nên mới không rảnh mà quan tâm……”
“Không phải!” Phong Tầm trả lời chắc nịch, “Ngoài tu luyện nàng ta còn có thể bận gì chứ? Nàng ta là người nghiêm mặt lạnh lùng đó.”
Phượng Vũ: “……” Không muốn nói chuyện với Phong Tầm ca ca.
Cái tính thân thiện của Phong Tầm là kiểu khơi mào cho cả bàn nói. Phượng Vũ không để ý tới hắn, hắn nhìn Huyền Dịch rồi tiếp tục nói nhảm: “Huyền Dịch, hồi đó Phượng Tiểu Ngũ phải không? Nếu không thì sao cứ chạy đi chặn cửa nhà người ta?”
Không đợi Huyền Dịch phủ nhận, Phong Tầm nhướng mày đắc thắng: “Đáng tiếc là Phượng Tiểu Ngũ không thích ngươi. Người nàng thích chính là Quân lão đại nhà chúng ta.”
Phượng Vũ đang cầm tách trà uống nước, nghe vậy liền sặc phun nước: “Khụ khụ…… Khụ khụ khụ……”
Phượng Vũ sắp ho tới gần chết!
Cái quái gì vậy? Ai nói nàng thích Quân Lâm Uyên? Hồi đó nàng mới có tám tuổi nha. Tám tuổi thì biết thích cái gì chứ? Phong Tầm đây là đang tung tin đồn bậy bạ!
Phong Tầm vội cầm khăn trắng giúp Phượng Vũ lau nước ở khóe miệng, một bên lau một bên không có tức giận nói: “Ta nói Phượng Vũ thích Quân lão đại nhà chúng ta chứ không có nói ngươi. Ngươi vội vàng gì chứ?
/Lau ngọt như mía lù á. Coi chừng bình giấm bên cạnh nha Phong Tầm ca ca/
Phượng Vũ hò hét ở trong lòng: Nàng, là, Phượng, Vũ, mà!
Chương 25 không từ hôn?!
Miệng Phong Tầm nói liến thoắng không ngừng, hắn vừa chăm sóc Phượng Vũ vừa tiếp tục nói: “Khi ấy Phượng Vũ thích chúng ta Quân lão đại. Có một lần còn chờ chúng ta ở trước của Học viện Đế quốc. Lúc chúng ta ra thì nàng xấu hổ bẽn lẽn chạy lại đưa một viên Tam Sinh Thạch* rồi chạy đi, ha ha ha ——”
*phiến đá ghi chép lại tam kiếp nhân duyên, mang ý nghĩa nhân duyên tiền định
Phượng Vũ: “……” Hiểu lầm! Thật sự là hiểu lầm!
Đó đúng là Tam Sinh Thạch. Nhưng là đưa giúp cho bạn thân của nàng là Triều Ca mà, hơn nữa nàng cũng đã nói rõ. Sao lại thành nàng tặng chứ?
Chẳng lẽ vì lúc ấy đám Phong Tầm cười to quá nên át đi lời nàng?
Hơn nữa nàng mà bẽn lẽn xấu hổ à? Lúc ấy nàng đang không ngừng luyện tập Phượng Hoàng Vũ Bộ mà Mỹ nhân sư phụ dạy, cả chân đều đau làm sao đi đàng hoàng được?
Phong Tầm một bên nói một bên cười, vừa cúi đầu thì thấy Phượng Vũ nắm chặt tay, nhíu mày các kiểu liền tò mò: “Tiểu nha đầu, sao ngươi lại căng thẳng thế? Hay là ngươi cũng thích Quân lão đại nhà chúng ta, sau đó sinh ra ghen tị sao? Ngươi yên tâm, Quân lão đại và Phượng Vũ đã từ hôn, bây giờ bọn họ không có quan hệ gì cả.”
Phượng Vũ suýt sặc nước miếng!
Quân Lâm Uyên? Làm ơn đi, tha cho kẻ vô dụng như nàng được không?
Phượng Vũ vội xua tay: “Không có không có, ta sẽ không thích Quân lão đại của các ngươi, tuyệt đối sẽ không —— rầm ——”
Phượng Vũ vội vàng giải thích. Do xua tay quá mạnh mà chiếc cốc có chân dài màu hổ phách bị cánh tay mảnh khảnh của nàng khua rớt. Phượng Vũ vội duỗi tay đỡ lấy nhưng trán lại đập mạnh vào góc bàn, đau tới mức nàng rơi nước mắt ——
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh…… Nhanh tới mức mọi người không kịp phản ứng.
Phong Tầm: “……”
Huyền Dịch: “……”
Mộc Dao: “……”
Quân Lâm Uyên ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú sâu xa, liếc sâu Phượng Vũ một cái, môi mỏng khẽ mở: “Không từ hôn.”
Nhất thời mọi người chưa kịp phản ứng lại. Bỗng nhiên Phong Tầm vỗ bàn thật mạnh, hắn trừng mắt nhìn Quân Lâm Uyên: “Quân lão đại, ngươi vừa rồi nói cái gì? Không từ hôn?! Ngươi cùng Phượng Vũ không từ hôn?!”
Quân Lâm Uyên ừ một tiếng.
“Không thể nào!” Phong Tầm lập tức chú ý lại đây, “Sao lại không từ hôn chứ? Khi ấy không phải nói các ngươi từ hôn rồi sao?”
“Không có chữ ký.” Con ngươi Quân Lâm Uyên trong veo, đáy mắt sâu bình tĩnh, giọng nói nhẹ như nước.
Bất kể khi nào và ở đâu, hắn đều đem lại cảm giác cao quý, uy phong, khiến cho người khác khó lại gần.
Phượng Vũ sững sờ.
Không có chữ ký trong giấy từ hôn? Ý gì chứ? Nghĩa là nàng vẫn là vị hôn thê của Quân Lâm Uyên hả? Mẹ ơi ~ không thể nào?!
Phượng Vũ trợn tròn mắt kinh ngạc, chỉ hận không thể xông lên túm chặt cổ áo Quân Lâm Uyên lay mạnh vì sao, vì sao, vì sao chứ!
Phong Tầm vui mừng.
“Vậy là ngươi không có ký tên? Chậc chậc!” Phong Tầm giống như phát hiện ra thế giới mới, mạnh tay đập bàn: “Quân lão đại! Đừng nói với ta là ngươi thích Phượng Vũ?! Vì ngươi thích Phượng Vũ nên mới không ký tên vào phút chót như vậy?! Đúng không, đúng không? Ài da, sao ta lại không phát hiện ngươi thích Phượng Vũ chứ?! Tía má ơi!”
Huyền Dịch tròn mắt nhìn chằm chằm Quân Lâm Uyên!
Mộc Dao tiên tử tròn mắt nhìn chằm chằm Quân Lâm Uyên!
Mộc Dao lúc này mới phản ứng kịp, lập tức lớn tiếng nói: “Sao có thể chứ? Thái Tử điện hạ tuyệt đối sẽ không thích Phượng Vũ, nàng đã là một phế vật.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip