Chapter 3
Hôm ấy tan học, Lưu Diệu Văn ra về trễ hơn mọi khi vì cậu có lịch trực lớp. Khi về, hầu hết các bạn học đã trở về nhà, một mình Lưu Diệu Văn bước đi như lướt hành lang vắng vẻ. Đi đến chỗ cầu thang, cậu vừa hạ chân định đi xuống lại nghe thấy tiếng khóc thút thít của ai đó. Tiếng khóc vừa thê lương vừa vang vọng, cứ như thế vọng về từ chốn u minh vô định. Âm thanh phát ra nghe giống như có ai đó ngồi ở góc cầu thang khóc. Dù có chút không muốn nhưng đôi chân Lưu Diệu Văn không thể ngăn cản sự tò mò...
Đặt chân lên cầu thang lên lầu ba, một cái gì đó lành lạnh chạy dọc lưng sóng cậu. Giờ là năm giờ chiều, trời cũng chưa tối hẳn khi mặt trời chỉ mới bắt đầu lặng. Thế mà vừa bước chân lên đây, Lưu Diệu Văn đã có cảm giác trời đã tối hẳn rồi.
Trước mắt cậu xuất hiện một thiếu niên, bận đồng phục trường, nhìn qua vừa lạ vừa quen. Lưu Diệu Văn theo lẽ thường tình, tiến đến hỏi thăm.
- Bạn học, c-có chuyện gì vậy? Sao cậu lại ngồi đây khóc?
- Hức... Hức...
Đối phương chỉ cúi đầu, co mình khóc mà không trả lời. Cậu có chút mất kiên nhẫn, hỏi lại, còn nói nếu được sẽ giúp đỡ bạn học kia. Nghe Lưu Diệu Văn nói thế, đối phương mới ngước lên nhìn. Cậu bàng hoàng khi trông thấy cái đầu nhỏ đầu be bét máu của bạn học. Cậu ta không phải người Lưu Diệu Văn gặp hôm làm rơi đồ ở lầu ba ư?
- Đầu của cậu-! Đ- Đang chảy máu kìa! Cậu không sao chứ?
- Đầu tôi đau quá... cậu có thể... giúp tôi...xuống phòng y tế lấy ít băng gạc không..?
- Sao cậu không xuống cùng tôi luôn? Trường sắp đóng cổng rồi đấy.
- Cậu có thể giúp tôi không?
Nam sinh ấy hơi nghiêng đầu, đôi mắt có chút lạnh lùng gắn chặt lên người Lưu Diệu Văn. Đầu cậu ta nghiêng qua, máu chảy không ngừng, rồi theo đó chảy xuống theo từng bậc cầu thang. Không còn cách nào khác, cậu đành đưa bạn học ít khăn giấy trước. Rồi thân mình chạy xuống phòng y tế lấy bôbg băng thuốc đỏ, nhân viên y tế hình như cũng về rồi, không còn ai cả.
Lưu Diệu Văn quay lại góc cầu thang kia tìm bạn học với cái đầu toàn máu kia. Tuy nhiên lúc quay lại, thứ cậu thấy là không gì cả. Trong lúc Lưu Diệu Văn còn hoang mang thì bị bảo vệ của trường bắt gặp. Ông ta nhằn.
- Này, lại là nhóc à? Lại rơi cái gì nữa hả?
- D- Dạ... bác có thấy... Có một bạn học khác vừa ở đây không ạ?
- Có cái khỉ mốc, mau trở về nhà đi. Giờ này còn ai ở đây ngoài cậu nữa?! Về ngay trước khi gây thêm rắc rối!
Ông bảo vệ lúc nào cũng thô lỗ như thế nhưng đó không phải điều cậu bận tâm. Điều Lưu Diệu Văn muốn biết, là cậu bạn vừa nãy, biến đáu rồi? Vết máu của cậu ta cũng không còn. Mọi thứ lại trải qua như một ảo giác. Lưu Diệu Văn tự tác mình một cái như muốn xác nhận mình không phải đang gặp ảo giác. Dù cậu có tác mình bao nhiêu cái, rõ ràng là đang rất tính táo nhưng chuyện vừa rồi đã thực sự xảy ra.
Ra khỏi trường, Lưu Diệu Văn lại bắt gặp một người ám muội. Đó là một bà lão vô gia cư, bà ta đã lang thang xung quanh trường học này một thời gian dài rồi. Lâu lâu còn nhận nhầm học sinh trong trường là con trai của bà. Có người nói rằng con trai của bà lão là nam sinh thiệt mạng năm đó. Nhưng suy đi nghĩ lại cũng chỉ là lời đồn, tính xác thực không cao. Người phụ nữ lớn tuổi vô gia cư đang lục lọi thùng rác tìm đồ ăn. Trong cặp Lưu Diệu Văn có gói bánh mì ngọt chưa ăn, nghĩ lại, cậu mang sang cho bà lão ấy.
- Bà ơi.
- ?!
- Hay là bà cầm bánh của cháu đi.
- C- Cảm ơn... Cảm ơn cậu...
Bà lão nọ nhận lấy đồ ăn, nhìn Lưu Diệu Văn một cách đăm chiêu. Thậm chí cho tới khi cậu đã đi được một đoạn xa, bà ta vẫn nhìn theo, trong miệng lẩm bẩm.
- Con trai... là con trai của ta...
Sáng hôm sau.
Hôm nay đến lớp của Lưu Diệu Văn là giáo viên chủ nhiệm mới của học kì hai này. Cô Tống, hay tên đầy đủ là Tống Tử Liên. Giáo viên chủ nhiệm mới dạy môn văn học, là người có diện mạo rất xinh đẹp. Chính là kiểu vibe nữ nhân truyền thống, dịu dàng và ôn hòa.
Giờ tan học, đám học sinh nhốn nháo bàn tán về cô giáo mới đến kia. Cô Tống là giáo viên mới ra trường không lâu, theo lẽ thường tình sẽ là giáo viên thực tập hoặc cao hơn là giáo viên bộ môn. Không ngờ lại được bổ nhiệm thẳng làm giáo viên chủ nhiệm chính thức.
- Các cậu có thử nghĩ rằng. Vì lý do đặc biệt nào đó mà cô Tống được bổ nhiệm thẳng không? Vì nhan sắc chẳng hạn?
Huỳnh Liêm bị Bạch Tuyên tán cho một cái, cô bạn mắng.
- Đầu của cậu chỉ nghĩ được mấy thứ đó thôi à?
- Đau tớ! Nhưng mà... Cô ấy xinh thật mà, Lưu ca nhỉ?
Hai người bạn quay sang Lưu Diệu Văn. Cậu thì có vẻ không tập trung vào cuộc trò chuyện của bạn bè, mà đang trầm tư một mình nghĩ gì đó.
- Lưu Diệu Văn! Cậu nghe bọn tớ nói không vậy?!
- H-Hả, chuyện gì?
Hai người kia nhìn nhau rồi lại nhìn cậu bằng ánh mắt khó nói. Lưu Diệu Văn cũng biết ý họ là gì, cậu nghĩ hôm nay mình nên về sớm. Tạm biệt hai người bạn cậu rời công viên gần trường về nhà.
Cậu muốn tìm nơi yên tĩnh, thế mà vừa về đến cửa nhà đã nghe thấy tiếng cãi vã bên trong. Bố mẹ Lưu Diệu Văn lại cãi nhau. Mẹ cậu phát hiện trên xe của chồng mình có một thỏi son lạ. Cảnh sớm đi về muộn, chán cơm nhà của bố cậu đã sớm khiến bà sinh nghi. Đến hôm tìm được tang vật thì ông Lưu vẫn bào chữa cho việc ăn lén không chùi mép. Kể từ hôm đó ngày nào Lưu Diệu Văn cũng thấy mẹ khóc và lời qua tiếng lại của hai vợ chồng ấy. Lưu Diệu Văn đặt bàn tay ở tay nắm cửa, nghĩ đi nghĩ lại cũng không muốn vào trong ngay lúc này. Đến mái ấm còn trở nên hỗn loạn thì cậu biết đi đâu để tìm bình yên đây?
Cậu đạp chiếc xe đạp trên đường phố nhộn nhịp, đi đến nơi nào đó mà cậu cũng không biết. Cuối cùng thì dừng chân ở cầu vượt Tây An. Tứ phía là âm thanh sống của thành thị, một mình Lưu Diệu Văn ngồi bên bờ sông. Cậu nhìn mặt nước, cứ thi thoảng gợn lên cơn sóng nhỏ, lâu lâu lại có người đi ngang vứt gì đó xuống sống làn cơn sóng gợn mạnh hơn. Đúng là sông có khúc, người có lúc. Cậu đã từng nghĩ mình có một cuộc sống lý tưởng nhưng chẳng thể ngờ giờ lại thành ra thế này.
Thiếu niên cứ ngồi ở đó mãi đến gần tám giờ hơn. Lưu Diệu Văn nhìn thấy một con cá nhỏ bị mắc vào túi nhựa trôi gần bờ, nó không thể tự thoát ra. Thấy vậy, cậu bèn cởi giày đặt bên bờ, đi xuống chỗ nước nông giúp chú cá nhỏ. Thật kì lạ rằng con cá nhỏ này có vẻ ngoài giống với cá trong cơn ác mộng của cậu. Lưu Diệu Văn giật mình, khựng lại vài giây nhưng vẫn quyết định thả nó đi. Cậu còn chưa kịp quay lại đã nghe có người hô hoán.
"Có người nhảy sông tự tử!?!"
Là một giọng nữ. Lưu Diệu Văn quay lại chỗ mình thì mới thấy đó chẳng phải là cô chủ nhiệm mới sao? Cô Tống.
- Không không! Đôi giày đó là của em, Tống lão sư...
- T-Thật sao..? Em... Em là Lưu Diệu Văn à? Sao giờ này em còn ở đây?
Cô Tống ngạc nhiên khi thấy Lưu Diệu Văn còn mặc nguyên bộ đồng phục của trường. Cho thấy cậu đã không về nhà sau khi tan học.
- D- Dạ... Hôm nay bố mẹ em không ở nhà, nên em đi ăn bên ngoài luôn rồi ra đây hóng gió.
Lưu Diệu Văn không muốn bị hỏi nên bịa đại một lý do. Cô Tống bảo cậu mau trở về nhà nhưng vẻ mặt của cậu thì có phần mệt mỏi, chán nản. Tống Tử Liên có đôi ba lần chú ý đến nam sinh này. Vì nghe được trước đó cậu vốn khá hoạt bát nhưng giờ lại khép mình, chẳng hay nói chuyện với ai nữa cả. Lương tâm nghề không cho phép cô Tống làm ngơ. Định rằng hôm nay có cơ hội sẽ hỏi thăm, giờ thì có rồi.
Cô Tống mời Lưu Diệu Văn đi uống nước, sẵn hỏi thăm về tình hình nhà cậu. Cậu không phải người hay kể chuyện nhà cho người khác nhưng sự ôn hòa của cô giáo làm cậu muốn giải bày tâm sự.
- Hóa ra là vậy...
Cô Tống bày tỏ sự đồng cảm. Cô trải lòng.
- Gia đình của cô cũng không trọn vẹn. Bố mẹ cô ly hôn từ khi cô mới sinh ra. Anh trai ruột của cô lại mất khi vẫn còn học trung học. Còn mẹ của cô thì...
Nói đến đây giọng cô Tống nghẹn lại, hốc mắt ửng hồng. Gia đình mỗi người mỗi cảnh, chỉ có đáng thương hơn chứ không có đáng thương nhất. Sau một hồi trò chuyện, cô Tống động viên Lưu Diệu Văn vài câu. Còn cho cậu một nói rằng nếu có tâm sự hay khó khăn thì cô sẵn sàng giúp đỡ cậu trong khả năng của mình.
Lưu Diệu Văn lang thang một hồi lâu, điện thoại cậu hiện lên một loạt cuộc gọi nhở của mẹ và hai người bạn thân. Họ đã rất lo lắng khi đã muộn rồi vẫn chưa thấy cậu về. Đúng lúc mẹ gọi lại lần nữa, Lưu Diệu Văn bắt máy.
- Alo, mẹ ạ...
Giọng bà Lưu đầu dây bên kia sụt sịt.
[Con trai, sao giờ này con chưa về nữa vậy? Mẹ gọi cho Tuyên Tuyên và Huỳnh Liêm rồi, tụi nó nói con không ở cùng chúng nó.]
- Con về ngay đây mẹ.
[Ừm, mẹ đợi con.]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip