Chương 1

Tác giả: Tô Hoài Hoang.

Edit: Cá Sấu Bông.

Wattpad: Casaobong.

Wordpress: https://loveukeok.wordpress.com.

⁎⁎⁎

Hôm nay mặt trời chói chang, vạn dặm không mây, Khương Tiêu đến bệnh viện tư nhân Hạnh Phúc Thụ một mình dưới thời tiết tốt như vậy.

Nơi đây không giống bệnh viện mà giống như một khu nghỉ dưỡng hơn, non xanh nước biếc không khí trong lành, mỗi người ở trong một phòng bệnh xinh đẹp rộng lớn xa hoa, muốn cái gì có cái nấy, bác sĩ điều dưỡng lại rất chuyên nghiệp và nói năng nhẹ nhàng, nếu dựa theo thói quen trước đây của Khương Tiêu anh hẳn phải đánh giá bệnh viện tư nhân này năm sao, viết tanh tách không dưới năm trăm từ khen ngợi lên tận mây xanh, cuối cùng cảm ơn sự chăm sóc của mọi người, lần sau có cơ hội nhất định sẽ quay lại.

Thật tiếc khi bệnh viện tư nhân với phí chi phí đắt đỏ, dịch vụ tốt và nổi tiếng này lại chưa có ứng dụng đánh giá nào, nếu không phải do bạn bè giới thiệu, Khương Tiêu dù có tiền cũng không thể vào được đây, anh đời này chắc là không làm khách hàng quen được rồi, giây phút xuất viện rất có khả năng là được người ta khiêng ra.

Ung thư máu giai đoạn cuối, thật đen đủi.

Khương Tiêu năm nay mới ba mươi ba tuổi, thời điểm nhận được kết quả anh vốn không tin, nhưng bệnh tình của anh chẳng vì anh không tin mà biến mất, trằn trọc chuyển vài bệnh viện, kết quả kiểm tra ra đều giống nhau.

Anh chỉ còn nhiều nhất là nửa năm.

Bệnh viện tư nhân Hạnh Phúc Thụ này đúng là có trình độ y tế tốt, nhưng tình trạng của Khương Tiêu về cơ bản là không thể cứu chữa. Anh ở đây, ngoài việc giành thêm một chút hy vọng sống sót, còn để khoảng thời gian cuối cùng này có thể sống tốt hơn một chút, coi như là chăm sóc trước lúc lâm chung.

Lúc chưa ốm đau anh luôn rất bận rộn, cuộc sống này đâu thể thiếu lo lắng, ở tuổi đôi mươi cậy mình còn trẻ, khi nói chuyện làm ăn thì nhậu nhẹt, thức khuya là việc bình thường. Hơn nữa, thời gian trước xảy ra nhiều việc nên cơ thể có khó chịu, tinh thần sa sút cũng cố chịu, trước giờ không nghĩ tới phương diện này.

Bác sĩ Liễu – bác sĩ phụ trách anh nói chuyện rất dịu dàng, lời nhỏ tiếng nhẹ dặn dò anh một số việc cần chú ý, cuối cùng nói nếu có người đến thăm thì nên thông báo một tiếng, bệnh viện sẽ đặc biệt tiếp đón.

"Sẽ không có ai đến đâu", Khương Tiêu mỉm cười nói. "Tôi đã gặp bạn bè người quen trước khi đến đây. Khoảng thời gian cuối cùng này, tôi muốn trải qua một mình. Nếu có bất kỳ ai tìm tôi, hãy nói với họ tôi không có ở đây."

Khi anh cười rộ lên lộ ra một đôi răng hổ nhỏ, bởi vì trong khoảng thời gian này đã gầy đi một chút, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng không lộ rõ, khuôn mặt tái nhợt có vẻ cũng trẻ hơn rất nhiều.

Ngoại hình của Khương Tiêu là loại dễ khiến người ta sinh ra thiện cảm, cách nói chuyện trong khoảng thời gian này cũng đủ để nhìn ra được tính tình và lòng dạ đều rất tốt, người như vậy đáng ra không nên cô độc đến thế trước lúc ra đi.

Bác sĩ Liễu nghĩ thầm trong lòng, nhưng ở tuổi của anh hẳn là đã có gia đình, không nhắc đến bạn bè, người bên gối và con cái cũng không đến thăm một chút sao?
Nhưng cô đã thấy qua rất nhiều người và sự việc nên cho dù trong lòng có một số phỏng đoán cũng không nói ra bất cứ điều gì.

Ở lại bệnh viện đều là kẻ có tiền, kẻ có tiền luôn có những nỗi khổ mà họ không muốn nói ra.

Hạnh Phúc Thụ thực sự là một bệnh viện tốt, ngay cả khi không thể cứu sống anh, vẫn cố dốc hết sức lực để giảm bớt đau khổ cho Khương Tiêu. Anh lúc này mới có thời gian rảnh rỗi, chậm rãi xem hai mươi tập phim truyền hình trong phòng bệnh, đáng tiếc hiện tại bệnh viện không có cho anh ăn khoai tây chiên và tôm hùm đất, nếu không Khương Tiêu có thể sẽ càng vui vẻ hơn.

Chiếc giường êm ái trong phòng bệnh khiến anh chìm vào giấc ngủ theo âm thanh của bộ phim.

Khương Tiếu quen với việc ngủ một mình, cũng không lạ giường, đêm đó anh mơ một giấc mộng rất dài rất dài, sự tình trong mơ chân thật đến mức anh có cảm giác như quay trở về thời gian trước đây.

Ngày hôm đó, anh vừa nhận được báo cáo kiểm tra của bệnh viện. Đúng lúc Ủy ban Quản lý Khu công nghiệp Liễu Giang tổ chức cuộc họp thường niên, Khương Tiêu luôn đến đúng giờ từ trước đến nay hiếm khi đến muộn.

Anh hiển nhiên có chút mất hồn mất vía, khi bước vào hội trường nhân viên công tác yêu cầu xuất trình thư mời, sắc mặt anh tái nhợt, định nở nụ cười theo thói quen, sững người tại chỗ bảy tám giây, sau đó vội vàng lấy ra một xấp tài liệu từ trong bao đựng hồ sơ đưa cho người ta.

"Thưa ngài, đây không phải là thư mời." Nhân viên trẻ tuổi thái độ vẫn rất tốt, từ bên cạnh rót một chén nước ấm đưa qua, "Ngài xem, đây là một quyển sổ bệnh."

Lần này Khương Tiêu càng sững sờ lâu hơn, anh lấy sổ bệnh về, dòng chữ bệnh viện Nhân Dân 1 thành phố Liễu Giang dọa anh đến mức đau đầu.

Anh lật đi lật lại bao đựng hồ sơ cũng không tìm thấy thư mời, may mà có người từ hội trường đi ra, tình cờ là một người bạn mà Khương Tiêu quen, nhà máy của hai người rất gần, quen biết nhau đến nay đã hơn chục năm.

"Khương tổng đâu cần thư mời? Cậu là nhân viên mới à? Sao không biết cậu ấy?" Người đó cùng nhân viên công tác nói chuyện rồi kéo Khương Tiêu lên, "Cậu đó, không vào được sao không gọi cho tôi?"

Tiệc đã diễn ra được nửa thời gian, Khương Tiêu ngẫu nhiên tìm một chỗ ngồi ở phía sau, người đưa anh vào là bằng hữu họ Tô, Khương Tiêu thường gọi y là ông chủ Tô.

Ông chủ Tô cũng nhận ra tâm trạng anh không tốt, hỏi một câu: "Sắc mặt cậu tệ vậy, cãi nhau với người trong nhà à?"

Khương Tiêu lắc đầu.

"Đừng mạnh miệng", ông chủ Tô vỗ vỗ vai anh, "Người trong nhà không đồng ý việc cậu trực tiếp bán đất khu công nghiệp đúng không?"

Nhà máy của Khương Tiêu đã đi vào hoạt động hơn mười năm, sản xuất các mặt hàng thiết yếu như khăn tắm, dép lê, nhà máy có hơn một trăm công nhân. Mấy năm trước có thời điểm giá trị sản lượng dễ dàng vượt quá một trăm triệu nhân dân tệ. Tuy nhiên, những năm gần đây, chính sách chuyển đổi công nghiệp ở thành phố Liễu Giang được xúc tiến ngày càng mạnh mẽ hơn. Khu công nghiệp này có vị trí rất tốt, được bên trên tính toán quy hoạch xây dựng thành khu công nghiệp công nghệ cao kiểu mẫu. Các nhà máy bên trong nếu không tuân theo chính sách chuyển đổi sẽ phải bán đi hoặc chuyển đến một nơi xa hơn.

Nhà máy sản xuất của Khương Tiêu xác thật là xí nghiệp bậc thấp loại một, anh đã bỏ lỡ cơ hội chuyển đổi, hiện tại lợi nhuận ngày càng thấp, chi phí sản xuất ngày càng cao, thật sự khó trụ vững.

Nhưng mà miếng đất nhà máy đó là do Khương Tiêu nhân lúc nó còn chưa đáng giá thuận tay mua.

Ông chủ Tô không hiểu lắm hành động bán đất này của Khương Tiêu, khu công nghiệp này là dự án trọng điểm, Khương Tiêu lại không thiếu tiền, giữ lại trong tay, mỗi năm có thể thu về hàng triệu tệ tiền thuê, không béo bở hơn sao?

Khương Tiếu nghe y nói, bóp chặt túi tài liệu trong tay, trong đó chứa kết quả giám định mà anh vừa nhận được hôm nay.

"Bán đi, giữ lại cũng vô dụng." Khương Tiêu nói, "... Tôi không còn nhiều thời gian."

Câu cuối cùng là nói cho chính mình nghe, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe được.

Thật ra các thủ tục trước đó cũng ổn thỏa rồi, hôm nay anh tới phối hợp làm bước cuối cùng, thái độ của công ty kia và viên chức ủy ban rất tốt, tiền bạc cũng rất rộng rãi, Khương Tiêu bán đất với giá thực sự không cao, sau khi tiền tới tay, anh lấy ra một phần lớn để phát cho hơn trăm công nhân trong nhà máy một khoản tiền trợ cấp xa xỉ.

Chị Trần, kế toán nhà máy đã làm việc cho Khương Tiêu suốt thời gian qua, giờ chị ấy đã lớn tuổi, đúng lúc lấy tiền về an hưởng tuổi già, chị là một trong số ít người biết về cuộc sống của Khương Tiêu. So với việc nhà máy đóng cửa chị càng quan tâm đến anh hơn.

"Sắc mặt cậu gần đây thật sự rất tệ, vì không nghỉ ngơi tốt ư?" Chị hỏi, "Chuyện quan trọng như vậy, tiểu Lận sao lại không tới?"

Khương Tiêu không trả lời, thời gian gần đây anh rất hay lặng người đi.

"Cậu ấy không rảnh.". Khương Tiếu chậm rãi nói: "Chị cũng biết rồi, cậu ấy rất bận rộn, hơn một tháng rồi chưa trở về."

"Vì lý do gì?" Chị Trần không thể tin được, "Cậu ấy..."

Nói tới đây, chị ngậm miệng lại, có lẽ bởi vì sắc mặt của Khương Tiêu quá tiều tụy, chị không muốn nói bất cứ điều gì khiến anh cảm thấy khó chịu.

Chị Trần cầm tiền đi rồi, Khương Tiêu ngồi trong phòng làm việc một mình rất lâu, cho đến khi màn đêm buông xuống, anh mới chậm rãi đứng dậy chuẩn bị về nhà.

Hôm nay anh không lái xe mà đi bộ từ nhà máy về, gió lạnh như dao cắt trong đêm tối. Khương Tiêu đi qua đám đông trên phố, trong sạp báo nhỏ bên đường có tạp chí tài chính mới được xuất bản, trên bìa in hình Lận Thành Duật, người đã lâu không gặp. Trên người y mang khí chất tao nhã kín đáo của quý công tử, là người mới nổi trong giới kinh doanh, dường như có thể dễ dàng nhận được sự yêu thích của người khác, khi Khương Tiêu đi ngang qua, anh nhìn thấy hai cô gái trẻ cười hì hì mua quyển tạp chí đó.

Nhận được sự yêu thích của Khương Tiêu cũng dễ dàng như vậy.

Anh dừng lại đứng trước sạp báo một lúc, Lận Thành Duật trên trang bìa tất cả đều rất hoàn mỹ, còn Khương Tiêu thì mặt mũi nhợt nhạt, đầu tóc rối bù, giống như một linh hồn lang thang không nhà để về.

Không ai nghĩ rằng hai người này sẽ là một cặp.

Bây giờ anh vẫn có thể nhớ lại rõ ràng chuyện đã xảy ra trước kia, anh gặp Lận Thành Duật năm anh mười chín tuổi, lúc đó Khương Tiêu đã bỏ học đi làm, một mình chật vật kiếm sống, anh nhặt được người trong một con hẻm.

Lận Thành Duật lúc đó không cha không mẹ, trên người một xu cũng không có, không hiểu sao lại bị một đám côn đồ vây quanh, Khương Tiếu hăng hái làm việc nghĩa, không ngờ lại cứu được một kẻ oan gia vướng bận suốt đời.

Lận Thành Duật lúc đó cả người tơi tả như thể bước ra từ một bãi rác, sau khi được đưa về nhà tắm rửa sạch sẽ lại trở thành một viên ngọc sáng, hắn thật sự rất đẹp, những vết thương trên mặt kia không làm tổn hại gì đến nhan sắc của thiếu niên, ngược lại khiến người nhìn càng xót xa hơn.

Hắn cười với Khương Tiêu một cái, giống như một tinh linh hay yêu tinh quyến rũ con người, khiến Khương Tiêu còn non dại tim đập thình thịch, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Sau khi Khương Tiêu thích một người, đột nhiên có mục tiêu và hy vọng trong cuộc đời, anh cam tâm tình nguyện chăm sóc chiều chuộng Lận Thành Duật, cho hắn đi học đại học, không nỡ để hắn khổ sở chút nào, gây dựng lên cả một nhà máy như thế này dù bản thân chỉ có bằng tốt nghiệp cấp 2, đốt tiền giúp hắn giành được cơ hội khi hắn còn chưa có tiếng tăm, chứng kiến hắn vào đại học tốt nhất, từng chút một leo lên đến vị trí hiện tại.

Nghĩ xong, Khương Tiêu mới nhận ra hóa ra đã qua lâu như vậy.

Anh và Lận Thành Duật đã quen biết nhau mười lăm năm, lúc đó anh lấy hết can đảm để theo đuổi tình yêu, đối phương không từ chối, tính ra yêu nhau đã mười năm rồi.

Anh từng cảm thấy mình là một người may mắn, có một sự nghiệp cũng coi như là thành công, lại được ở bên người mà mình thích, từ những ngày khó khăn vươn lên cuộc sống tốt đẹp như bây giờ.

Cho dù đôi khi cảm thấy khó khăn vất vả, vẫn luôn hy vọng sẽ có thời gian để tận hưởng thành quả làm việc một cách nỗ lực với Lận Thành Duật sau này. Đáng tiếc anh chờ đến muốn chết cũng không đợi được Lận Thành Duật có thời gian, càng không nói tới anh và Lận Thành Duật là một cặp đôi đồng tính, không thể kết hôn, trên pháp luật anh chỉ là một người xa lạ mà thôi, ví dụ như trên tạp chí tài chính mới ra kia, viết hắn chưa lập gia đình, còn độc thân.

Khương Tiêu năm nay đã ba mươi ba tuổi, anh lúc trước vì nhiều chuyện xảy ra nên bỏ lỡ cơ hội cải thiện bản thân, dù đã học được một số kinh nghiệm trong quá trình làm việc chăm chỉ, nhưng những hạn chế do tấm bằng tốt nghiệp cấp hai mang lại là không thể thích ứng với xu hướng cải cách công nghệ cao hiện nay, xưởng phải bán đi, làm người tình mười năm không được ra ánh sáng của Lận Thành Duật. Thông báo của bệnh viện nói với anh rằng anh bị ung thư máu. Làm sao mà ngày tháng lại trôi qua đột ngột như thế này?

Giây phút nhận được kết quả kiểm tra anh sững sờ, đầu tiên anh gọi cho Lận Thành Duật mười mấy cuộc nhưng không có ai nghe, đến tối, thư ký của hắn gọi lại cho Khương Tiêu. Giọng điệu tử tế, nhưng khi nghe một cách cẩn thận, câu nào cũng mang gai nhọn.

"Lận tổng đang có cuộc họp, mấy hôm nay có đơn đặt hàng lớn, công ty cũng rất bận", cô ta nói, "Nếu ngài có việc, hãy nói trước với tôi một tiếng, tôi sẽ thu xếp cho ngài."

Khương Tiêu không còn sức lực để đôi co với thư ký của Lận Thành Duật, về sau không gọi điện cho hắn nữa.

Bệnh tật như cọng rơm cuối cùng đè bẹp Khương Tiêu, việc đóng cửa nhà máy đã là một cú đánh nặng nề với anh, bệnh ung thư máu càng giáng mạnh vào thân anh hơn nữa, khi biết thời gian không còn nhiều, anh muốn tìm người mà bản thân cảm thấy gần gũi nhất cùng anh chống đỡ. Lận Thành Duật từ đầu đến cuối đều không có mặt.

Khương Tiêu là một người rất nhiệt tình, anh biết Lận Thành Duật tính tình lạnh lùng, cho nên trong tình yêu lạnh nhạt hơn một chút cũng là chuyện hiển nhiên.

Anh còn là người yêu trước, yêu đến sâu đậm, anh luôn cảm thấy bản thân bỏ ra nhiều hơn cũng không có vấn đề gì, có thể được ở bên người mình thích, Khương Tiêu chưa bao giờ tính toán chi li như vậy.

Lận Thành Duật bận rộn, hai người chẳng có mấy khi hẹn hò như những cặp tình nhân bình thường khác, những năm gần đây Lận Thành Duật chuyển dời khá nhiều công việc chủ chốt từ Liễu Giang đến thành phố Tân Hải cách xa hàng nghìn dặm, lập tức gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, nhưng Khương Tiêu vẫn nhẫn nhịn.

Nhịn nhịn nhịn, nếu không có căn bệnh này, có lẽ Khương Tiêu sẽ tiếp tục lừa dối bản thân mà chịu đựng. Cố tình lại có quá nhiều việc xảy ra, lập tức tàn phá toàn bộ bản thân anh.
Cả người anh lung lay sắp đổ, như thể bị đẩy đến cạnh vách núi.

Phải một tuần sau khi Khương Tiêu giải quyết xong công việc của nhà máy thì mới thấy Lận Thành Duật về nhà.

Lúc đó anh đã biết mình bị ung thư máu lâu rồi, mấy người bạn tốt cũng biết chuyện, một người trong số họ giới thiệu viện tư Hạnh Phúc Thụ cho Khương Tiêu, Khương Tiêu một mình làm thủ tục nhập viện, ngày mốt sẽ qua đó.

Có lẽ là sau khi hoàn thành xong dự án Lận Thành Duật mới trở về.

Hắn mặc một bộ âu phục màu đen, giống như vừa bước ra từ yến hội, đứng ở gần cửa ra vào tùy tiện cởi cà vạt, sau đó ngẩng đầu nhìn Khương Tiêu, chỉ cần nhìn khuôn mặt đó vẫn khiến lòng Khương Tiêu dao động.

Hắn nhỏ hơn Khương Tiêu một tuổi, năm nay ba mươi hai tuổi, đang trong thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp. Hắn là con lai, đồng tử pha lẫn giữa một chút xanh và xám, đôi mắt hoa đào trời sinh, khuôn mặt không chê vào đâu được. Năm tháng vô cùng ưu ái hắn, không để lại dấu vết nào trên gương mặt, ngược lại khiến hắn càng trở nên thành thục hấp dẫn mê người.

Đẹp trai và thành đạt, nếu được ở bên một người như vậy chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc phải không?

Vô số người nghĩ thế, nhưng Khương Tiêu, người thực sự cùng hắn đi suốt chặng đường, chân chính trải qua tất cả những chuyện này, lại cảm thấy ngũ vị tạp trần.

Lận Thành Duật lạnh lùng mười năm như một, dù có làm gì cũng không thể sưởi ấm trái tim hắn.

Buổi tối anh có nấu một bát cháo trắng, nhưng ăn không vào nên gạt bát sang một bên.

Lận Thành Duật nhìn cũng có vẻ mệt mỏi, hắn ngồi trên ghế sô pha mở một chai rượu vang đỏ.

Trước đây Khương Tiêu sẽ ngồi bên cạnh hắn rồi tự nhiên chen vào lồng ngực hắn tìm chuyện để nói, hôm nay Khương Tiếu rất không bình thường, anh cầm bát vào bếp dọn dẹp, Lận Thành Duật đợi một hồi, sau đó nghi ngờ nhìn phòng bếp một cái, nhưng cũng không di chuyển.

Nhưng mà quá yên lặng như thế này, bầu không khí trong phòng rất kỳ lạ, một lúc sau, Lận Thành Duật chủ động lên tiếng.

"Thư ký Lâm nói anh đã gọi đến rất nhiều cuộc", hắn nói, "Lúc đó em đang có một cuộc họp rất quan trọng, nếu anh có việc gì cần nói, hãy nói luôn bây giờ đi."

Hắn cảm thấy Khương Tiêu có chút vô lý khi tức giận về chuyện đó, có lẽ bởi vì hôm nay tâm trạng tốt, hắn mới dành thời gian giải thích vài câu.

Chỉ cần giọng điệu của hắn nhẹ nhàng hơn một chút cùng ánh đèn phản chiếu khuôn mặt đó, Khương Tiêu trước đây sẽ không bao giờ tức giận vì chuyện nhỏ như thế này, luôn là người tước vũ khí đầu hàng trước.

Nhưng hôm nay thì khác, Khương Tiêu rửa bát xong đi ra, quay lưng về phía hắn, nhàn nhạt đáp lại một câu: "Anh biết rồi, không có gì, chuyện nhỏ thôi và đã giải quyết xong."

Thư ký Lâm cũng không phải tự nhiên mà như thế, cô ta làm công việc này lâu rồi, cảm nhận được một cách rõ ràng Lận Thành Duật không để Khương Tiêu trong lòng ra sao, vì thế nhìn người mà đối đãi, dù anh có than phiền về thái độ của thư ký Lâm với Lận Thành Duật thì cũng chỉ như đâm mặt vào tường mà thôi.

Khương Tiêu ngồi xuống ghế sô pha, nhưng không chui vào lòng Lận Thành Duật như mọi ngày.

"Dạo này bận lắm à?" Sau đó anh nhẹ giọng hỏi: "Anh thấy tạp chí của em, công ty có rất nhiều việc phải không?"

"Vẫn ổn.", Lận Thành Duật cảm thấy có chút hào hứng khi nhắc đến công việc, rót rượu vào ly. "Công ty có một đơn hàng lớn, phải đi công tác một thời gian, Tiêu Tiêu, anh nên mừng cho em."

Lận Thành Duật gần đây như tắm mình trong gió xuân, hoàn toàn không biết trong khoảng thời gian này Khương Tiêu đã phải chịu những dằn vặt gì. Hắn ít khi về nhà, Khương Tiêu đã quen rồi, anh trước kia khi nghe Lận Thành Duật nói phải xa nhà một thời gian dài sẽ vô cùng luyến tiếc nên nhiệt tình hơn nhiều ở tất cả các phương diện, kể cả trên giường, Lận Thành Duật từ trước tới nay trước khi đi công tác sẽ được đối đãi như vậy.

Nhưng lần này Khương Tiêu lại không có biểu hiện gì đặc biệt, anh cụp mắt, hỏi một câu: "Khi nào đi?"

"Sáng mai."

Hắn nghe thấy Khương Tiêu im lặng trong giây lát rồi mở miệng, giọng nói run run: "Không đi có được không? Không thể bỏ một chút thời gian... ở bên anh sao?"

Khương Tiêu trước kia sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy, cho dù anh có luyến tiếc, cùng lắm cũng chỉ hy vọng Lận Thành Duật về nhà nhiều hơn một chút, nếu không thì gọi cho nhau mấy cuộc điện thoại thôi cũng được, đó giờ không yêu cầu Lận Thành Duật phải từ bỏ bất cứ thứ gì vì mình.

Anh lớn hơn Lận Thành Duật một tuổi nên luôn luôn là người chăm sóc quan tâm hắn.

Nhưng vài ngày nữa là kỷ niệm mười năm yêu nhau của hai người, Lận Thành Duật nếu để ý một chút cũng sẽ biết nhà máy phá sản, sắc mặt của Khương Tiêu rất tệ, ông chủ Tô và chị Trần kế toán nhìn thoáng qua là biết, họ có thể hỏi thêm vài câu, nhưng Lận Thành Duật lại nhìn không ra.

Khi Khương Tiêu nói câu này, anh đã nếm được mùi gỉ sắt trong miệng, chảy máu nướu răng, đây là một trong những triệu chứng đầu tiên của bệnh ung thư máu.

"Cũng không mất quá nhiều thời gian, một tháng, một tuần", Anh dường như đang cố níu lấy cọng rơm cứu mạng, "Hoặc ba ngày thôi..."

Ban đầu anh rõ ràng muốn nói cho Lận Thành Duật mọi chuyện, nói cho người mình yêu nhất rằng khoảng thời gian này anh đã cảm thấy tồi tệ như thế nào, anh không gặp được hắn, gọi mười mấy cuộc điện thoại cũng không ai nghe máy. Nếu lúc này Lận Thành Duật cảm thấy có điều gì đó không ổn, Khương Tiêu sẽ kể hết mọi chuyện cho hắn, nói xong những nỗi niềm này, biết đâu đoạn thời gian cuối đời anh sẽ được an ủi một chút.

Nhưng Lận Thành Duật không đồng ý, hắn thậm chí còn không hỏi một câu tại sao, chỉ kéo Khương Tiêu lại gần một chút rồi ngắt lời, nhéo vành tai anh hỏi: "Tiêu Tiêu vẫn không vui sao? Ở bên em khiến anh tức giận?"

Khương Tiêu cứng ngắc lắc đầu, bởi vì hiện tại tâm trạng Lận Thành Duật khá tốt nên hắn thể hiện ra thật thân mật với anh khiến hai người trông khá giống một cặp đôi thật sự.

Nhưng nếu hắn thực sự quan tâm, sao hắn có thể không biết tất cả mọi chuyện dù chỉ là một chút?

Giọng điệu trong câu nói vừa rồi của hắn dường như cho rằng Khương Tiêu đang nói đùa.

Tôi sắp chết rồi, Lận Thành Duật, em có biết không?

Anh mở miệng muốn nói những lời này, nhưng Lận Thành Duật lại cướp lời trước, hắn hôn lên khóe môi Khương Tiêu sau đó lên tiếng, giọng điệu lưu luyến nhưng ý tứ lại rất rõ ràng: "Không được, việc này thật sự rất quan trọng. Tiêu Tiêu ngoan, nghe lời nào."

Vòng tay âu yếm ôm lấy eo Khương Tiếu, lời nói ra lại như dao cứa vào tim.

Khương Tiếu không nói được gì.

Ánh mắt anh lúc đó sững sờ, dại ra, không sao diễn tả hết được nỗi tuyệt vọng trong lòng.

Anh không thể đếm được đã phải trải qua những thất vọng và thỏa hiệp như vậy bao nhiêu lần rồi, lần này chỉ là một sự thất vọng có dự kiến từ trước mà thôi. Có thể lần đầu tiên diễn ra chuyện này, anh sẽ tức giận sẽ cãi cọ sẽ cầu xin, nhưng chuyện này cứ lặp đi lặp lại, Khương Tiêu không còn muốn làm bất cứ thứ gì.

Anh và Lận Thành Duật ở bên nhau lâu như vậy, không thể nói là không có hạnh phúc, giữa hai người vẫn có một khoảng thời gian vui vẻ, dù hiếm hoi.

Nhưng Khương Tiêu hết lần này tới lần khác nhận ra rõ ràng rằng anh không phải là người quan trọng nhất trong lòng Lận Thành Duật. Đối tác, công việc, bữa tiệc quan trọng, dù sao thì Khương Tiêu vẫn luôn phải xếp sau. Anh đã nhận được vô số lần "Không được", "Lần sau đi", "Không có thời gian", "Anh ngoan nào", để rồi anh phải tìm kiếm chút vui sướng hạnh phúc nhỏ nhoi ấy trong khoảng thời gian rò rỉ từ tầng tầng lớp lớp thứ được xếp bên trên, thật phù phiếm và nực cười làm sao.

Lúc này, anh thà rằng Lận Thành Duật dứt khoát từ chối anh từ đầu đến cuối, từ khi bắt đầu ở bên nhau, Khương Tiêu đã bị chút ngọt ngào đó dụ dỗ tiếp tục kiên trì, cảm thấy Lận Thành Duật chỉ là không thích bày tỏ tình cảm, chỉ là tính cách không giống mình. Cuối cùng, vực thẳm đã hoàn toàn lộ ra, anh đau đớn tột cùng không thể chịu đựng nữa.

Nếu tình yêu mà không có đủ sự thể hiện và hành động thì đó hoàn toàn không phải là tình yêu, Lận Thành Duật cũng chẳng yêu anh.

Lận Thành Duật không nhìn thấy những thứ này, hắn uống một chút rượu, hy vọng Khương Tiếu sẽ ngoan ngoãn, chủ động, nhiệt tình lấy lòng hắn như mọi lần.
Dù thế nào đi nữa, hai người vẫn luôn rất hòa hợp và thoải mái trong chuyện chăn gối.

Tuy rằng hôm nay có chút kỳ quái, có thể là bởi vì chuyện gọi điện thoại, nhưng hắn vẫn muốn giống các lần trước, vì thế lại sử dụng phương pháp mọi khi, kéo Khương Tiêu đang ngẩn người đến gần, cúi đầu đút cho anh một ngụm rượu.

Rượu vang đỏ kia có nồng độ rất cao, Khương Tiêu ngơ ngác, sau khi nuốt xuống mới nhớ ra hiện tại không thể uống rượu, quá làm hại thân thể.

"Anh không muốn..."

Khương Tiêu từ chối, hôm nay anh thực sự không thoải mái, rõ ràng rất đói nhưng không ăn được gì, người cũng không có sức lực.

Nhưng Lận Thành Duật muốn làm, trước nay cũng chưa từng coi trọng ý kiến ​​của anh, hắn âu yếm dỗ dành, nhưng động tác lại không cho phép từ chối.

Đêm đó, cả hai đều không ngủ, đó là khoảng thời gian dây dưa đau khổ nhất của Khương Tiêu trong cuộc đời này, cả về thể xác lẫn tinh thần.

Anh luôn thấu hiểu và nhường nhịn, nghĩ rằng anh sẽ sưởi ấm tảng băng Lận Thành Duật, sưởi mười lăm năm, trái tim của Lận Thành Duật vẫn chẳng nóng lên, trái tim của Khương Tiêu lạnh giá, anh cảm thấy mình như một công cụ, cống hiến đánh đổi cho cuộc đời của Lận Thành Duật, cuối cùng sử dụng xong rồi, đành buồn bã rời sân khấu.

Người mà anh cho là người yêu chưa bao giờ là người yêu của anh, mối duyên anh cầu xin cũng ngàn lần không thích hợp, một mình chống đỡ một giấc mộng mười lăm năm cũng đã đến lúc tỉnh lại. Những tuyệt vọng nhỏ nhoi trong cuộc sống tích tụ từng chút một, bùng phát vào những ngày cuối đời của anh.

"... Em có thực sự từng yêu anh không?"

Khương Tiêu hỏi hắn trong suốt quá trình.

Nhưng không biết là Lận Thành Duật không nghe thấy, không để ý, hay là hoàn toàn không muốn trả lời câu hỏi này, Khương Tiêu không có được lời hồi đáp.

Kỳ thật trong lòng Khương Tiêu biết Lận Thành Duật chưa bao giờ biết tình yêu là gì, Khương Tiêu đã trả giá quá nhiều, hắn đã quen hưởng thụ từ anh, nhưng sẽ không vì thế mà thực sự yêu anh.

Nướu răng của Khương Tiêu lại bắt đầu rỉ máu.

Ngày hôm sau, anh nhìn Lận Thành Duật thu dọn hành lý, trên người vẫn rất khó chịu và đau đớn, nhưng anh im lặng, cuối cùng không nói lời nào.

Khi Lận Thành Duật thu dọn đồ đạc, Khương Tiêu đang nằm trên giường mở to mắt, nếu ai nhìn thấy anh vào lúc này, nhất định sẽ kinh hãi bởi bộ dạng như một cái xác không hồn của anh.

Lận Thành Duật thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị rời đi, rõ ràng hắn đã làm việc này rất nhiều lần, để Khương Tiêu một mình ở nhà, hắn chưa từng có cảm giác gì, dù sao đối với hắn mà nói, mỗi lần trở về người này đều vẫn ở đó, sẽ không rời đi.

Nhưng lần này giống như có gì đó khang khác, Lận Thành Duật cứ cảm thấy trong lòng hoảng loạn không nói nên lời, luôn cảm thấy mình đang thiếu một thứ gì đó, giống như một loại cảnh báo và cảm ứng trong cuộc sống, như thể trong hành lý có thứ gì đó rất quan trọng chưa mang đi làm hắn kiểm tra đi kiểm tra lại rất nhiều lần. Từ trước đến nay hắn luôn đúng giờ, hiện tại đã muộn một tiếng chưa ra cửa có vẻ rất kỳ lạ. Thư ký bên kia đã gọi điện hối thúc từ lâu, sắp trễ giờ lên máy bay hắn mới mở cửa chuẩn bị đi.

Lúc đóng cửa nhìn thấy Khương Tiêu đã mặc đồ ngủ dậy, yên lặng đứng ở nơi đó, sau đó bất đắc dĩ nở nụ cười với chính mình, lộ ra hai cái răng hổ quen thuộc đáng yêu kia. Anh cười nhẹ, ý cười không chạm đến đáy mắt, nếu nhìn kỹ thì hình như anh đang khóc.

Sau đó cánh cửa đóng lại, Lận Thành Duật đứng đó sửng sốt một lúc lâu.

Khương Tiêu... anh đã gầy đi một chút, Lận Thành Duật nghĩ, sau khi mình hoàn thành công việc này, mình sẽ có thời gian để ở bên anh.

Nói về chuyện đó, Khương Tiêu là người ngoan ngoãn và hiểu chuyện nhất, anh sẽ hiểu.

Trong lòng nghĩ như thế, hắn cuối cùng vẫn như trước rời đi, theo thói quen không quay đầu nhìn lại.

Khi Khương Tiêu rời đi, không giống như Lận Thành Duật túi lớn túi nhỏ, anh mang theo thẻ ngân hàng, thẻ căn cước và điện thoại di động, bọc mình trong một chiếc áo khoác bình thường rồi cứ thế đến bệnh viện tư nhân Hạnh Phúc Thụ.

Rời khỏi "Ngôi nhà", nơi anh cùng Lận Thành Duật đã sống gần mười năm, Khương Tiêu dường như đã thực sự cắt đứt điều gì đó trên người mình, giống như xẻo xuống một miếng thịt tươi còn tươi sống.

Sự thật đã chứng minh rằng số tiền mà anh làm việc chăm chỉ kiếm được suốt những năm qua đáng tin cậy hơn nhiều so với Lận Thành Duật. Ít nhất thì bệnh viện Hạnh Phúc Thụ chi phí rất cao đã cố gắng hết sức để anh bớt đau đớn hơn. Đối với cái chết sắp tới của anh, cũng cố gắng làm cho tử tế nhất có thể, về sau còn lo luôn lượm xác xây mộ, dịch vụ hoàn hảo từ A đến Z.

Khương Tiêu sống ở đó, tình trạng bệnh của anh xấu đi rất nhanh, bác sĩ Liễu nói rằng anh không có ý thức cầu sinh, dường như đã kiệt sức đến cùng cực, cứ như vậy mà từ bỏ.

Sau khi Khương Tiêu đến bệnh viện, dù được tận tình chăm sóc nhưng tình trạng của anh ngày càng xấu đi. Anh chưa đổi số điện thoại di động, điện thoại vẫn luôn mở, nhưng chỉ cần anh không gọi, Lận Thành Duật chưa bao giờ chủ động gọi cho anh, bây giờ cũng vậy.

Hắn vẫn luôn đứng trên cao, chờ đợi người ta mang nhiệt tình dâng đến trước mặt.

Có lẽ nội tâm con người người thực sự có cảm ứng. Một ngày nọ, Khương Tiêu thực sự cảm thấy mình không ổn rồi, lúc đó đầu óc rối tung lên, không thể khống chế lý trí.

Bác sĩ Liễu và một đám y tá vây quanh anh, trên người anh mang đủ loại dụng cụ hình ống, Khương Tiêu mơ mơ màng màng cầu xin cô cho mình gọi điện thoại.

Bác sĩ Liễu không lay chuyển được nên đành phải đưa điện thoại cho anh.

Cô nhìn Khương Tiêu đã không còn tỉnh táo trước mặt, đôi tay run run cố mở to mắt, tìm ra tên người đó trên màn hình điện thoại.

Theo thời gian chênh lệch bên kia hẳn là đêm khuya, điện thoại vang lên một hồi lâu cũng không có người trả lời, Khương Tiêu kiên trì gọi, cuối cùng cũng có người bắt máy.

Là một giọng nữ nũng nịu, hỏi một câu ai đấy?

Khương Tiêu chưa kịp nói chuyện, ngây người mà nghe, bên kia hỏi vài câu không thấy trả lời liền cúp máy.

Sau cuộc điện thoại đó, trong trái tim anh những ấm áp còn sót lại từ đống tro tàn như được trút bỏ.

Một mặt cuối cùng, không cần phải xem nữa, Khương Tiêu ném điện thoại đi, không bao giờ gọi lại.

Cuối cùng, khi anh còn một chút tỉnh táo duy nhất, bác sĩ Liễu đã ở trước giường bệnh hỏi anh muốn khắc gì trên bia mộ.

Cha mẹ của Khương Tiêu đã mất từ ​​lâu, người được gọi là người yêu cũng vậy, bạn bè tôn trọng sự lựa chọn của anh nên cuối cùng anh tự mình viết bia mộ của bản thân.

Nhiều người muốn khắc trên bia mộ về cuộc sống và những thành tựu trong đời, Khương Tiêu vốn không muốn để lại bất cứ thứ gì, khi mở miệng lại tự dưng nhớ về cảm xúc ngày đầu bước vào bệnh viện tư nhân Hạnh Phúc Thụ.

Bác sĩ Liễu đã nhìn thấy bộ dáng khi khó chịu nhất của người đàn ông này, cũng nhìn thấy anh cười rộ lên trước khi chết, với hai chiếc răng hổ nhỏ nhọn và đôi mắt cong cong, giống như lần đầu tiên gặp mặt, làm người ta không kiềm được sinh ra ấn tượng tốt.

Cuối cùng anh được chôn cất tại một nghĩa trang đẹp đẽ. Vị trí anh chọn là ở một góc nghĩa trang, một mình lẻ loi, những cũng vô cùng an tĩnh, phù hợp với mong muốn của Khương Tiêu. Toàn bộ số tiền còn lại được quyên góp, trên bia mộ viết tám chữ: "Cảm ơn tiếp đãi, lần sau còn tới."

Ảnh trên tấm bia cũng là do Khương Tiêu chọn, là anh hồi trẻ, chắc khoảng chừng hai mươi tuổi rực rỡ, cười như hoa thủy tiên, giống như kiếp này chẳng vương sầu muộn.

Khương Tiêu lúc ở trong bệnh viện cũng rất thích cười, anh vốn là người tính tình rất tốt, nhưng so với tấm ảnh kia, anh luôn cảm thấy nụ cười của anh bây giờ rất miễn cưỡng, không được tự nhiên thế nào ấy.

Không biết điều gì đã khiến anh trở nên như thế này.

Bác sĩ Liễu mua một bó hoa cúc nhỏ đặt trước lăng mộ của anh, cô đã từng gặp qua rất nhiều bệnh nhân, cô mơ hồ biết được một chút về chuyện xưa của Khương Tiêu nhưng không dám cũng không muốn đào sâu vào nó.

Nhiều người vô cùng dữ tợn trước khi chết, đặc biệt là những người ở độ tuổi ba mươi, tuổi còn sung sức, có chút không cam lòng cũng là điều bình thường. Khương Tiêu lại quá mức bình tĩnh, anh dường như đã thất vọng tột cùng nên không còn sợ hãi trước bất kỳ sóng gió nào nữa.

Nếu có kiếp sau, hy vọng anh ấy sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

*Tác giả có lời muốn nói:

Viết một câu chuyện mới, bản thảo đã đủ, cập nhật chương mới mỗi ngày.

Xã hội hiện đại nửa hư cấu, công đời trước thật sự tra, Tiêu Tiêu sau khi trọng sinh tập trung cho sự nghiệp và gặp gỡ bạn trai khác [Không phải chuyện đùa,là thật, nhiều hơn một], kết cục không đổi công, nhảy ra khỏi hố giờ vẫn kịp.

*Lời editor: Tự cảm nhận được chương 1 này mình edit chưa tốt nhưng vì nó dài vãi chưởng, và check lại bao giờ cũng nản hơn nên anh em soi lỗi hộ mình để mình sửa cho nhanh nhé! Năm mới vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip