Chap 1: What to do

Đôi lời người dịch: Mình khá thích fic này nên dịch ra để mốt có gì đọc lại, sẵn tiện chia sẻ với mọi người. Tiếng anh của mình không tốt lắm, có sử dụng Google dịch nên sẽ không thể dịch sát 100% và cũng có thể sẽ thay đổi câu văn vài chỗ. Nếu mọi người thấy chỗ nào không ổn thì có thể để lại comment đề xuất, mình sẽ sửa.

Mình có nhắn tin để xin per của tác giả nhưng vẫn chưa được phản hồi, nên đành mạo mụi dịch chui. Hi vọng mọi người sẽ thích fic cũng như bản dịch, giờ thì vào truyện thôi.

---

Mồ hôi đổ xuống cơ thể bị thương của cậu khi cậu thở hổn hển. Mỗi bước cậu đi đều nặng nề khi cậu trượt chân trên mặt đất. Có một tiếng chuông lớn vang lên bên tai khi mắt cậu bắt đầu mờ đi nhiều hơn. Cậu cảm giác như có chất lỏng chảy ra từ tai mình, cậu biết rằng đó chính là máu của mình. Loạng choạng một chút, cậu cố gắng đứng thẳng người một lần nữa khi bàn tay cậu giơ ra để nắm lấy một cành cây. Dựa người vào thân cây, cậu tiếp tục thở gấp khi nhắm mắt. Nó cũng không khác biệt gì vì tầm nhìn của cậu bắt đầu tối lại.

Khi mở mắt ra lần nữa, cậu gần như phát hoảng khi thấy thứ giống hệt như khi cậu nhắm mắt. Cắn chặt răng, cậu đẩy bản thân rời khỏi thân cây.

'Chết tiệt'

Làm thế nào cậu có thể tìm thấy họ bây giờ? Cậu không nhìn thấy bất cứ điều gì, và cũng không thể nghe. Và cậu chắc chắn rằng mình cũng đang không thể ngửi thấy bất cứ thứ gì. Đôi chân cậu lê trên mặt đất nhiều hơn vì sợ rằng bản thân có thể sẽ vấp ngã hoặc đụng phải thứ gì đó. Dù vậy, cậu vẫn bị vấp, và lần này hoàn toàn ngã xuống về phía trước.

"Chết tiệt" Cậu hét lên khi mặt nhăn lại, và nghiến răng nghiến lợi.

Nắm chặt tay lại, phần đất bị cào lên và cậu bóp nó giữa các ngón tay. Ngẩng đầu, cậu đối mặt với phía trước, nhưng chỉ thấy một màu đen. Đứng dậy, cậu tiếp tục loạng choạng về phía trước, trước khi bắt đầu cảm nhận được ai đó gần đó. Nhíu mày thật sâu, cậu tiếp tục bước đi với sự tập trung cao nhất có thể, chuyển mắt từ bên này sang bên kia, mặc dù cậu không thể nhìn thấy gì, và quay đầu lại một chút. Một cái gì đó bên trong cậu đang đập, và cậu biết nó phải là kẻ thù của cậu.

Lông mày cau lại, cậu nghiến răng một lần nữa khi phóng về phía trước về phía luồng khí kinh khủng. Rút nắm đấm lại, cậu sẵn sàng tung một cú đấm khi gần đến vùng có ánh sáng và ném nó về phía trước. Tuy nhiên, mùi cam thoang thoảng dưới mũi, và cậu lập tức dừng lại.

"Nami..."

Thở hổn hển, Nami nhanh chóng nhắm mắt lại và quay đầu đi. Tuy nhiên, khi không có gì xảy ra, cô nhanh chóng nhìn lại thì thấy Luffy đang đứng yên tại chỗ. Đôi mắt cậu ấy đang chớp, nhưng chúng hoàn toàn không tập trung, gần như không nhìn thấy gì cả. Nhìn thấy máu chảy ra từ tai cậu, cô biết cậu có lẽ cũng không nghe thấy gì. Đột nhiên, cô bị ném sang một bên, khiến cô kêu lên và rên rỉ khi rơi xuống đất.

Nhìn lại thật nhanh, cô chắc chắn rằng Luffy không thể nhìn thấy khi cậu tiếp tục nhìn chằm chằm mà không tập trung, và vì cậu không nói bất cứ điều gì với cô, cô biết chắc rằng cậu cũng không thể nghe thấy. Kẻ thù của cậu nhếch mép cười khi hắn rút nắm đấm của mình lại và đập nó vào mặt của Luffy.

"Luffy!" Nami hét lên, nhưng sau đó nghiến chặt răng nhanh chóng đứng dậy và chạy khỏi chúng. Cô biết rằng sẽ không tốt cho Luffy nếu cô bị sử dụng làm lá chắn một lần nữa.

Chống khuỷu tay đứng dậy, Luffy phun ra máu đang chảy ra từ miệng của mình. Mùi cam đột ngột bay ra khỏi mũi cậu, nhưng cậu không chắc liệu mình có nên tấn công hay không, vì cậu không muốn làm tổn thương cô. Tuy nhiên, kẻ thù của cậu đã tấn công thay vào đó. Khi cảm giác được luồng điện đang nhanh chóng đến gần, cậu nhanh chóng đứng dậy và nhảy lùi khỏi nó, ánh mắt đảo qua lại, tuyệt vọng muốn nhìn thấy.

Quan sát từ xa, Nami nhíu mày lo lắng. Cô không có cách nào để có thể giúp Luffy. Cô không thể nói cho cậu biết phải làm gì hoặc kẻ thù sẽ tấn công từ đâu, bởi vì cậu không nghe thấy bất cứ điều gì, và cậu cũng không thể nhìn thấy chính mình vì cậu đang bị mất thị lực. Làm thế nào cậu có thể đánh bại kẻ thù của mình nếu cậu không thể nhìn hay nghe thấy? Cắn chặt môi, cô nhìn xung quanh, nhưng không thấy những người khác ở đâu. Dù sao thì có lẽ họ cũng đang bận với đối thủ của mình.

Hít một hơi thật sâu, cô nhắm mắt lại rồi nhìn về phía họ. Cô là người duy nhất có thể giúp cậu, nhưng cô lại là người vô dụng nhất. Tuy nhiên, tại thời điểm này, điều đó không thành vấn đề. Luffy đang gặp khó khăn, và nếu cô không giúp cậu ấy, cậu ấy sẽ bị đánh thậm tệ hơn. Chạy nhanh về phía trước, cô chạy thẳng đến người đàn ông kia trong khi hắn ta đang bận tâm đến Luffy, và sau đó nhảy lên lưng hắn.

"Gyah!"

Mặc dù hắn nắm lấy tay cô, cố gắng kéo cô ra, nhưng cô vẫn giữ chặt. Nhìn lên Luffy, cô có thể biết cậu ấy đang bối rối khi đảo mắt xung quanh và thậm chí từ từ di chuyển đầu từ bên này sang bên kia.

Ánh sáng đột ngột dịch chuyển và hiện đang di chuyển xung quanh một cách lẻ tẻ. Nhíu mày sâu hơn, cậu nghiêng đầu và quay lại một chút trước khi một tia sáng rực lửa khác chợt lóe lên. Hít vào một hơi, mắt cậu mở to khi cậu tiến lên một bước.

"N-Nami, cậu đang làm gì vậy ?!" Luffy hét lên khi tiến thêm những bước về phía trước.

"T-Tránh xa hắn ta ra!" Cậu hét lên khi hất cánh tay sang bên một cách thể hiện ý của cậu.

Thở hổn hển, Nami nhanh chóng nhìn sang Luffy.

"Luffy!?"

Tuy nhiên, cậu không đáp lại cô khi tiến thêm vài bước nữa. Cô cũng có thể thấy rằng cậu vẫn không thể nhìn thấy gì. Đôi mắt cậu như đang nhìn chằm chằm vào mặt đất trước mặt, và Luffy đã vấp ngã một chút khi bước đi. Làm thế nào cậu có thể nói khi đó? Lắc đầu, cô giữ mình trên người đàn ông đang bay.

'Không, không phải lúc này, Luffy. '

"N-Nami..." Cậu nói khi cau mày khi tia lửa không di chuyển, giữ đôi mắt không tập trung nhìn xuống mặt đất trước mặt họ. Nuốt thật mạnh, cậu rụt tay lại khi da cậu bắt đầu đỏ lên và bốc hơi.

"Di chuyển ngay khi tớ bảo!"

"Được rồi..." Nami thì thầm bằng một giọng căng thẳng khi cô giữ chặt lấy người đàn ông trong khi hắn ta xoay người để ném cô ra.

"Buông ta ra, đồ khốn nạn!"

"Gomu Gomu no..." Cậu thì thầm trong hơi thở khi tiếp tục vung tay ra sau, rồi từ từ nhắm mắt lại.

"Bỏ ta ra !!"

"Bây giờ, Nami, di chuyển!" Luffy hét lên khi mắt mở trừng trừng, và rồi anh vòng tay về phía trước, cho cô một chút thời gian để làm điều đó. Anh chỉ hy vọng đã đủ thời gian.

"Jet Bazooka!"

Nami nhanh chóng buông tay và rơi xuống đất với tay ôm đầu đúng lúc lòng bàn tay của Luffy đấm vào bụng của người đàn ông và khiến hắn ta bay vào cây. Nhanh chóng nhìn sang, cô quan sát khi cậu tiếp đất, nhưng không thèm quay đầu lại. Cô mỉm cười khi thở phào nhẹ nhõm trước khi quay lại với Luffy.

"Luffy...!" Cô thì thầm khi đứng dậy và chạy về phía cậu.

Luffy loạng choạng một chút, có vẻ như đang tìm kiếm cô khi cậu quơ tay xung quanh. Cô nhanh chóng đưa tay đỡ cậu đúng lúc cậu loạng choạng và ngã vào vòng tay cô khiến cả hai ngã xuống đấy. Cậu giật mình một chút vì cảnh giác, nhưng sau đó thả lỏng khi nhận ra đó chỉ là cô.

"Nami... Nami, cậu có sao không...?" Cậu hỏi một cách khó khăn khi cậu thở hổn hển và đưa tay đỡ lấy tay cô. Chớp mắt một chút, cô nắm lấy tay cậu, và cậu nắm chặt lấy.

"Cậu có sao không? Bóp chặt tay tớ nếu cậu không sao."

"A..." Cô thở ra sau đó siết chặt tay cậu.

Môi Luffy cong lên thành một nụ cười, có vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, mắt cậu nhìn chằm chằm xuống mặt đất.

"T-Tốt..." Luffy nói khi cười khúc khích nhưng rồi hơi thở của cậu bắt đầu thở ra gấp gáp. "Tốt..." Cậu thì thầm một lần nữa trước khi nụ cười toe toét biến mất, và mắt nhắm nghiền.

"Luffy!" Nami hét lên khi Luffy hoàn toàn mềm nhũn trong vòng tay cô.

Tuy nhiên, khi cô vén tóc cậu ra khỏi mắt, cô thấy Luffy chỉ đơn thuần là ngất đi vì kiệt sức và có thể là cơn đau. Cô không chắc mình đã ngồi đó bao lâu, trong khi cậu nằm trong lòng cô, nhưng có vẻ như rất lâu. Cô ngày càng trở nên lo lắng hơn cho mọi người trong băng. Tuy nhiên, một lúc sau, cô có thể nghe thấy giọng họ ở đằng xa

"Oi!"

Quay đầu về phía phát ra tiếng gọi, cô thấy họ cuối cùng cũng xuất hiện và phát hiện ra cô.

"A, Nami!" Usopp đã hét lên khi cậu và những người khác chạy về phía cô. Tuy nhiên, biểu hiện của họ thay đổi khi nhìn thấy Luffy.

"Luffy!"

"Oi, cậu ta có sao không !?" Zoro nói khi cuối cùng họ cũng đến được chỗ cô, cau mày trước tình trạng của Luffy.

"C-Cậu ấy đang chảy máu tai!"

"Cậu ấy đã ngất đi cách đây ít lâu. Trước đó, cậu ấy đã bị mù và không thể nghe thấy gì." Nami vừa nói vừa cau nhẹ mày với Chopper.

"Ôi, tệ quá! Chúng ta cần đưa cậu ấy trở lại tàu!" Chopper nói khi Zoro nhẹ nhàng quỳ xuống nhấc Luffy lên qua vai.

"Vậy thì chúng ta nhanh lên."

"Đúng!"

---

Nami ngồi cạnh giường và thở dài thườn thượt khi cô nhìn qua chiếc băng quấn toàn bộ phần trên đầu của cậu. Đã vài ngày rồi, và cô bắt đầu tự hỏi khi nào cậu sẽ tỉnh lại. Mọi người đều thay phiên nhau theo dõi Luffy, vì khi cậu tỉnh dậy, rất có thể cậu sẽ không thể nhìn hoặc nghe thấy bất cứ thứ gì. Chopper cũng nói rằng cậu không chắc liệu có điều gì khác xảy ra hay không. Luffy có thể nhìn và nghe lại một lần nữa khi cậu thức dậy, nhưng họ sẽ không biết cho đến khi nào.

Sau khi mọi người đưa Luffy trở lại tàu, Chopper đã bắt tay ngay vào việc trị liệu. Vụ nổ làm rung chuyển hòn đảo là nguyên nhân khiến Luffy bị mất thính giác. Chắc hẳn cậu đã ở gần vụ nổ, và tiếng nổ quá lớn đối với màng nhĩ của cậu, làm cho màng nhĩ của cậu bị tổn thương, dẫn đến chảy máu tai và mất thính giác.

Tuy nhiên, vụ nổ không phải là nguyên nhân khiến Luffy mất thị lực. Chopper đã tìm thấy một lượng nhỏ hợp chất hóa học xung quanh mắt và mặt của cậu. Chopper đã có thể xác định được hóa chất và tìm phương pháp trị liệu, nhưng cậu ấy vẫn không chắc liệu nó có đủ hay không. Tất cả những gì cậu thực sự có thể làm là rửa sạch đôi mắt của Luffy. Mặc dù kẻ thù của họ đã dùng đến những thủ đoạn rẻ tiền như vậy, họ vẫn rất mạnh và mỗi người đều phải chịu rất nhiều thương tích.

Đột nhiên, Luffy hít thở không thông và toàn bộ cơ thể cậu cứng đờ. Nami ngồi thẳng hơn khi cô nhìn cậu.

"Luffy...?" Cô hỏi khi cô nghiêng người về phía trước.

Tuy nhiên, cậu chỉ nằm yên khi di chuyển đầu từ bên này sang bên kia, không có dấu hiệu nào cho thấy cậu đã nghe cô nói. Lông mày cô nhíu lại thành một cái cau mày lo lắng, cô ngồi dậy và nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cậu.

"Luffy?"

Cậu đột nhiên giật bắn người dậy hoàn toàn và rời xa cô. Thở hổn hển, cô bật dậy khỏi chỗ ngồi và nắm lấy cậu.

"Luffy!" Nami hét lên trước khi nắm lấy tay Luffy.

Nắm chặt tay cô, cậu di chuyển đầu của mình một chút.

"A-Ai vậy...?" Luffy hỏi thầm khi dựa vào tường.

"Là tớ..." Nami nói, như thể cậu có thể nghe thấy cô và nhẹ nhàng siết chặt tay mình.

"N-Nami...? Nami, là cậu à?"

Cô siết chặt tay Luffy một lần nữa, và cậu mỉm cười trước khi cúi người về phía trước một chút.

"Tớ đói..."

Cô cười khúc khích khi lắc đầu với cậu.

"Luôn nghĩ với cái bụng của cậu trước..."

"Tớ đã như vậy bao lâu rồi?" Cậu hỏi, và Nami bóp tay Luffy bốn cái.

"Eeh!? Bốn ngày!? Dài quá! Thảo nào mà tớ đói quá! Oi, oi, mọi người có sao không!?"

Lắc đầu lần nữa, cô siết chặt tay cậu lần nữa.

"Aah, tốt... Tớ rất vui." Luffy nói như cậu thực sự trông có vẻ nhẹ nhõm, nhưng sau đó cậu lại ngẩng đầu lên.

"Mọi người đang ở đâu?"

Cắn môi, Nami quay đầu nhìn về phía cửa. Quay lại, cô siết chặt tay Luffy trước bỏ ra và bước về phía cửa. Tuy nhiên, Luffy đột nhiên thở mạnh và nhanh chóng di chuyển đến mép giường.

"Đ-Đợi đã! Chờ đã, đừng đi! Đừng bỏ tớ ở đây!" Anh ấy đã hét lên trước khi ngã ra khỏi giường. "Gah!"

"L-Luffy!" Nami hét lên khi quay lại và đi đến chỗ cậu.

"Cậu đang làm gì đấy!?" Cô hét lên, như thể Luffy có thể nghe thấy và bắt đầu giúp cậu trở lại giường.

Ngay khi Luffy cảm thấy cô đang nắm lấy mình, cậu ôm chặt lấy cô. "T-tớ không muốn bị bỏ lại đây..."

Thở dài, Nami dìu Luffy trở lại giường và ôm chặt lấy vai cậu.

"Tớ sẽ quay lại ngay. Tớ sẽ đi tìm Chopper." Nami vừa nói vừa siết chặt vai Luffy.

"Chờ ở đây."

"Ah!" Luffy thốt lên khi cảm thấy cô rời đi, nhưng cô nhanh chóng quay lại và bắt cậu ngồi xuống.

"Ở yên đó!"

Môi cậu cong xuống thành một cái cau mày sâu, nhưng dường như lần này cậu có xu hướng tuân theo. Sau khi chắc chắn rằng cậu ấy sẽ ở yên đó, cô ấy quay lại và bước ra ngoài để gọi Chopper. Sau một lúc, Luffy bắt đầu lo lắng khi quay đầu từ bên này sang bên kia, và sau đó cậu bắt đầu nhấp nhổm tại chỗ khi sự kiên nhẫn của cậu bắt đầu bị mài mòn. Cắn răng, cậu cẩn thận trượt khỏi giường, đợi chân chạm sàn rồi mới đứng dậy.

Sau đó, Luffy bắt đầu bước những bước nhỏ theo hướng mà cậu nghĩ có thể là cửa. Dùng cánh tay để cảm nhận đồ đạc, cậu sờ dọc theo bức tường, dùng cánh tay còn lại để đảm bảo rằng mình không đụng phải bất cứ thứ gì. Khi đi đến cuối bức tường, cậu tìm nắm tay cửa. Cười toe toét khi tìm thấy nó, cậu xoay nó lại, nhưng rồi cửa đột ngột mở ra, hất cậu vào trong và ngay lập tức nằm ngửa với một tiếng càu nhàu.

"Luffy!" Nami cau mày nói và đi đến đỡ cậu dậy. "Tớ đã nói cậu ở yên..."

"Ah, tớ tưởng cậu nói cậu ấy không thể nghe thấy cậu..."

"Cậu ấy không thể! Tớ chỉ đang... nói..." Cô nói khi buộc Luffy ngồi xuống giường.

"C-Cậu đi lâu quá...!" Luffy nói trong khi bĩu môi với chính mình.

Mím môi thành một cái cau mày sâu sắc, cô đưa tay lên búng mũi cậu.

"Im lặng!"

"Oi!" Cậu hét lên khi đưa tay lên che nó.

"Chết tiệt! Đau quá, Nami!" Cậu hơi hét lên khi đưa tay xoa đầu mũi.

"Mm, lý do cậu ấy có thể không nghe được là do tớ quấn băng dày và chặt trên đầu cậu ấy, cộng với việc tớ nhét một thứ gì đó vào tai cậu ấy để trị liệu." Chopper nói khi đi tới chỗ Luffy và nhảy lên ghế đẩu.

"Tớ có thể gỡ bỏ chúng bây giờ. Đã bốn ngày." Cậu tiếp tục với tay lên để mở nửa dưới của phần băng quấn trên đầu.

"Ah?" Luffy đặt câu hỏi khi cậu ấy đang chăm chú lên một chút. "Cậu chuẩn bị gỡ chúng ra hả?

Không thèm trả lời, Chopper mở dải băng riêng biệt quanh tai.

"Cậu có nghe được gì chưa?" Cậu hỏi Luffy khi tháo xong băng. Luffy hơi nghiêng đầu như thể cậu đã nghe thấy điều gì đó, nhưng không nói gì khác.

"Cậu có thể nghe tớ không?" Chopper hỏi to hơn một chút.

Một nụ cười bắt đầu nở trên môi Luffy. "Oi, tớ nghĩ rằng tớ nghe thấy một cái gì đó!"

Sau đó Chopper bắt đầu cười toe toét với anh ta. "Thật sao!? Cậu có nghe thấy tớ nói không!?"

"A, tớ có thể nghe thấy ai đó!" Luffy thốt lên khi trở nên phấn khích.

Việc tháo phần băng còn lại của cậu thật khó khăn, khi thấy Luffy đang bật lên một chút vì phấn khích, sau đó Chopper lấy phần bông trong tai Luffy ra

"Cậu có thể nghe tớ không?"

"A! Có! Tớ có thể nghe thấy cậu!" Luffy thốt lên và bắt đầu cười.

"Còn đôi mắt của tớ bây giờ thì sao!? Cậu có định tháo bỏ những thứ này không!?" Luffy hỏi, vẫn đang phấn khích khi chỉ vào phần băng quấn quanh mắt.

"À, không... Tớ chưa thể tháo những thứ đó... Mắt của cậu bị tổn thương rất lớn... Sẽ mất một chút thời gian để mắt cậu lành lại so với tai."

"Ồ..." Luffy nói khi cậu ấy cúi đầu xuống.

"Chúng tớ sẽ đợi khoảng hai ngày trước khi gỡ chúng, được chứ?"

"Đ-Được rồi..." Luffy thở dài trả lời.

"Oi, nhưng ít nhất cậu có thể nghe thấy bây giờ." Nami vừa nói vừa cau mày nhìn cậu.

"A, Nami! Đúng vậy, đúng là như vậy!" Cậu thốt lên khi cậu quay lại ngay lập tức.

"Tớ đói..." Cậu nói trước khi lại rũ xuống.

"Tớ chắc rằng Sanji sẽ không phiền khi làm món gì đó để ăn cho cậu. Nào. Chúng ta vào phòng ăn." Chopper vừa nói vừa nhảy khỏi ghế đẩu.

"Được chứ!" Luffy thốt lên khi cười toe toét và trượt khỏi giường, nhưng sau đó dừng lại.

"Mmm, nhưng tớ không thể thấy..."

Thở dài, Nami nắm tay dẫn cậu đi về phía phòng ăn. "Nào..."

"A, cảm ơn Nami." Luffy vừa nói vừa mỉm cười đi theo cô.

Họ đi đến phòng ăn, và Nami ngồi xuống bàn của Luffy.

"Sanji, đồ ăn!" Luffy thốt lên khi ngồi xuống.

"Ồ, cậu tỉnh rồi hả?"

"Ừ, và bây giờ tớ thực sự đói!"

"Rồi rồi." Sanji trả lời và ngay lập tức bắt đầu chuẩn bị cho cậu một ít thịt để ăn.

"Tớ thấy cậu hiện tại cũng có thể nghe, nhưng vẫn chưa thể nhìn?"

"À, Chopper nói tớ phải giữ chúng yên. Không thể cởi chúng ra trong hai ngày nữa."

"Aah, tớ hiểu rồi. Chà, tệ quá."

"Phải, đúng vậy..."

"Nó chỉ trong hai ngày. Không phải là cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy lại hoặc bất cứ điều gì." Nami vừa nói vừa đặt má mình vào lòng bàn tay.

"A, Nami? Cậu vẫn ở đây?"

Nhíu mày, cô chớp mắt với Luffy, người đang nghiêng đầu.

"Cậu không biết tớ đã ở đây?"

"Đương nhiên không, tớ không nhìn thấy, nhớ không?"

"Nhưng... làm thế nào cậu...?" Cô hỏi khẽ khi cau mày sâu hơn và ngồi thẳng dậy, nhưng sau đó chỉ lắc đầu.

"Đừng bận tâm..."

"Ah...?" Cậu im lặng hỏi khi cậu nghiêng đầu xa hơn.

"Của cậu đây." Sanji vừa nói vừa đặt thức ăn xuống trước mặt Luffy.

"Cảm ơn Sanji!" Luffy thốt lên trước khi bắt đầu nhét vào mặt mình ngay lập tức.

Một hạt mồ hôi rơi xuống một bên mặt của Nami.

'Có vẻ như cậu ấy vẫn có thể ăn bình thường... dù mù hay không... Nhưng một lần nữa... cậu ấy có thể ăn trong khi ngủ.'

Tuy nhiên, cậu ấy hơi lộn xộn hơn bình thường khi cậu ấy ăn vì cậu đã nắm lấy một cách mù quáng.

"Oi, oi... Cậu đang làm loạn..." Sanji nói khi bắt đầu dọn dẹp nó, ngay khi Luffy ăn hết phần thức ăn cuối cùng, trông như thể cậu chỉ đang gắp những đĩa trống.

"A, không còn nữa?"

"Không..." Sanji nói khi thu dọn đĩa thức ăn.

"Aww..." Luffy bĩu môi phàn nàn.

"Tớ sẽ làm một ít nữa khi đã đến giờ ăn tối. Sẽ sớm thôi."

"À được rồi!" Luffy thốt lên khi đứng dậy.

Cũng đứng dậy, Nami đi vòng qua bàn và nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cậu.

"Đi, tớ dẫn cậu đi bên ngoài ngồi."

"Ừm, được rồi." Cậu đáp khi đi theo bên cạnh cô.

Khi họ ra ngoài, cô cẩn thận dìu cậu xuống cầu thang trước khi dẫn cậu ra ngoài boong.

"Ooh, Luffy!" Usopp kêu lên khi chạy đến chỗ họ.

"Cậu cảm thấy tốt hơn chưa?"

"Ừ, tớ thấy ổn!" Luffy thốt lên khi cậu cười khẩy, nhưng rồi cậu bĩu môi.

"Chỉ là không thể nhìn thấy."

"Khi nào thì cậu có thể!?"

"Mm, Chopper nói tớ phải đợi hai ngày..."

"Aah, tớ hiểu rồi... Chà, tệ quá."

"Chuẩn rồi..."

"Bây giờ cậu định làm gì?"

"Sẽ ngồi ngoài boong."

"Aah, được rồi. Tớ sẽ quay lại với công việc của mình. Hẹn gặp lại!"

"Shishi, được rồi!"

Sau khi Usopp chạy đi, Nami để Luffy ngồi bên cạnh cột buồm, và sau đó cô ngồi xuống ghế của riêng mình. Tuy nhiên, sau khi Luffy ngồi đó một lúc, cậu ấy bắt đầu cau mày và lo lắng. Nhìn lên từ cuốn sách của mình, Nami nhận thấy điều này khi cô ấy hơi nghiêng đầu.

"Mmm... có ai ở đó không?"

Chớp mắt với cậu, Nami mấp máy môi định nói, nhưng lúc đầu không nói gì.

"O-Oi..." Luffy nói khi ngồi dậy một chút, giống như đang báo động cho Nami.

"Y-Yeah, tớ ở đây..."

Luffy ngồi dậy một chút, nhưng cau mày sâu hơn.

"Ồ... được rồi..." Cậu nói, nhưng sau đó không nói gì nữa và dường như đã thư giãn một chút.

Cô quan sát cậu một lúc trước khi nâng sách lên, nhưng sau đó cô lại nhận thấy cậu bắt đầu bồn chồn trở lại, và vì vậy, cô hạ sách xuống. Cô nhìn cậu thậm chí còn bắt đầu lắc lư một chút, có vẻ hơi mất kiên nhẫn, hoặc có lẽ đó không phải là từ diễn tả đúng. Cậu trông có vẻ lo lắng.

"N-Nami...?"

Môi cô hơi hé mở khi tiếp tục quan sát cậu, và khi cô không trả lời ngay, cậu cau mày sâu hơn.

"Tớ vẫn ở đây..." Cuối cùng cô cũng trả lời khi đặt sách xuống.

"Ồ, thật ra thì... tớ chỉ là, ừm... đang tự hỏi cậu đang làm gì..."

"Tớ đang đọc sách."

"Ồ, một cuốn sách? Loại sách nào?"

Khẽ cắn môi, cô tự hỏi tại sao cậu lại đặt câu hỏi cho cô. Là vì cậu ấy chỉ đang buồn chán, hay vì điều gì khác? Xem đến việc cậu đang hỏi cô loại sách gì, cô bắt đầu nghĩ đến vế sau. Cậu ấy nên biết những loại sách cô đọc.

"Nami?"

"Đó là một cuốn sách điều hướng..."

"Ồ, heh... Đúng rồi, điều hướng... Cậu đọc tới đâu rồi?"

Cau mày, cô khẽ thở dài khi đưa mắt xuống dưới. "Tớ... ở chương sáu."

"Oh yeah? Vậy... Nó có hay không?"

"Nó ổn với tớ... Nhưng với cậu thì tớ nghĩ không có gì làm cậu thấy thích."

"Ồ, phải... Tớ đoán tớ sẽ cảm thấy nhàm chán với nó, phải không?" Cậu vừa nói vừa cười yếu ớt.

Cái nhíu mày của cô dịu lại khi cô nhìn cậu. Cậu ấy có sợ bị bỏ lại một mình không? Cô chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ sợ điều đó. Vì vậy, có phải cậu ấy đang giữ cuộc trò chuyện, chỉ để cậu biết rằng cô vẫn còn ở đó?

"Mm, Nami...?"

"Ừ..." Cô đáp nhẹ nhàng khi đặt hai tay xuống bàn, gục đầu vào chúng, chỉ nhìn cậu với một cái cau mày buồn bã.

---

"Được rồi... Ở đây không có gì. Chỉ cần cho tớ biết nếu cậu có thể nhìn thấy ánh sáng qua mi mắt của cậu, được không?"

"Được chứ!"

Hít một hơi thật sâu, Chopper bắt đầu tháo băng quanh mắt. Luffy bị kích thích đến mức gần như bật tung trên giường.

"Giữ yên!"

"Xin lỗi! Shishishi!"

"Hãy nhớ rằng, chúng tớ vẫn chưa chắc liệu cậu có thể nhìn không, Luffy..."

Điều này đã làm Luffy dừng lại. "Được rồi, tớ biết..."

"Được rồi, bây giờ tớ đang tiến gần hơn. Có thấy gì không?"

Luffy cau mày. "Chưa... chưa..."

Cũng cau mày, Chopper tiếp tục mở ra và một lúc sau mới hỏi lại, "Còn bây giờ thì sao?"

Cái cau mày của cậu càng thêm sâu. "K-Không..."

Trở nên hơi lo lắng, Chopper tiếp tục mở băng.

"Được rồi, đừng mở mắt ra ngay lập tức... N-Nó có thể làm cậu bị mù... Cậu có chắc mình không nhìn thấy ánh sáng không?"

"Không! Tớ không nhìn thấy gì cả! Chopper, tại sao tớ không thể nhìn thấy ánh sáng !?"

"Oi, bình tĩnh đi, Luffy... Tớ chắc chắn là có lý do... Chỉ cần đợi cho đến khi cậu được tháo băng."

"Marimo nói đúng, Luffy... Có lẽ không có gì..."

Trở nên lo lắng, Luffy nhấc hai tay lên như thể muốn tự mình tháo băng, nhưng đã kiềm chế được và hạ xuống lần nữa, nhưng cậu bắt đầu lo lắng.

"Nhớ kỹ đừng mở mắt ngay, được không?"

"Được rồi, được rồi..." Luffy nắm chặt tay nói.

"Được rồi..." Chopper nói khi mở những chiếc băng còn lại ra, và Luffy phải chiến đấu với chính mình để giữ mắt không mở ra.

Chộp lấy một chiếc đèn flash nhỏ, Chopper bật nó lên và chiếu nó vào đôi mắt đang đóng chặt của Luffy. Cậu nhận thấy mi mắt và xung quanh mắt vẫn còn hơi đỏ.

"Có thấy gì không?"

"K-Không, tớ có nên nhắm mắt tiếp không!? Tớ có thể mở mắt ra ngay bây giờ không !?"

Cái cau mày của Chopper lúc này trở nên rất quan tâm khi cậu quay sang những người khác, những người cũng đang cau mày không kém.

"C-Chưa..." Chopper thì thầm khi tiếp tục chiếu đèn flash vào hai mắt, nhưng không nhận được phản hồi từ Luffy.

"Chết tiệt..." Zoro thì thầm khi lông mày nhíu sâu hơn.

"Cái gì !? Cái gì vậy !? Bây giờ tớ có thể mở mắt ra không !?"

"Tớ muốn cậu mở chúng từ từ, Luffy..." Chopper nói khẽ, nhưng đã biết điều gì sẽ xảy ra.

Tất cả đều theo dõi Luffy bắt đầu làm theo lời Chopper, nhưng khi cậu nhận ra mọi thứ vẫn tối đen, mắt cậu ngay lập tức mở ra, và cậu bắt đầu hoảng sợ.

"T-Tớ không nhìn thấy gì cả !? Chopper! Tớ không thể nhìn thấy gì cả! Tại sao tớ không thể nhìn thấy gì cả !?"

"Luffy, bình tĩnh." Chopper vừa nói vừa đưa tay đến để giữ vững Luffy và giữ cậu ấy không nổi cơn thịnh nộ.

"C-Có lẽ nó vẫn cần thời gian để trị liệu..."

"Đã hơn một tuần rồi!"

Cả hai tay của Robin và Nami đều đưa thẳng lên miệng khi họ chứng kiến thuyền trưởng đang hoảng loạn của mình khi chiến đấu với Chopper, lúc này đang ở trong tình trạng nặng nề.

"Chà, có lẽ cần lâu hơn! Luffy, bình tĩnh!" Zoro kêu lên khi cố gắng giúp Chopper làm Luffy bình tĩnh lại.

Luffy cuối cùng cũng dừng lại khi nhìn chằm chằm vào hư không và khẽ thở hổn hển, đôi mắt vẫn đỏ hoe. Rồi  cậu từ từ nhắm mắt lại. Mọi người nhìn cậu, không biết nên nói hay làm gì khi cậu vẫn ngồi trong tư thế sụp xuống. Sau đó, cậu mở mắt ra, trông hoàn toàn trống rỗng và thậm chí còn rất buồn.

"Chopper..."

"Ừ?"

"L-Liệu tớ có thể nhìn thấy lại lần nữa không? Hãy nói cho tớ biết sự thật."

"T-tớ không biết... Có khả năng là cậu có thể. Nó có thể mất nhiều thời gian hơn"

"Tớ muốn ở một mình..."

Mọi người há hốc mồm nhìn cậu, muốn nói gì đó, nhưng không biết nên nói gì.

"L-Luffy, tớ không nghĩ rằng-"

"Chỉ cần đi thôi!"

Đôi mắt của Chopper buồn bã khi cậu quay trở lại điểm não* của mình. "Luffy..."

*Ở đây ghi "brain point", mình cũng không biết dịch sao.

Zoro nhắm mắt lại trước khi quay đi, những người khác theo sau anh. Luffy nghe thấy tiếng tất cả rời đi, đầu cậu từ từ cúi thấp và quay sang một bên. Rồi cậu nghe thấy tiếng cửa đóng lại, nhưng phải mất một lúc. Quay đầu thêm một chút, cậu liền cau mày.

"Tớ đã nói rằng tớ muốn ở một mình..."

"Ừ? Chà, tớ đồng ý với Chopper rằng đó không phải là một ý kiến hay."

"Tớ không quan tâm nếu nó không phải là một ý kiến hay... Tớ chỉ muốn ở một mình... Đi đi..."

"Luffy... tớ-"

"Đi đi..."

Cắn môi, cô nhìn cậu một lúc trước khi thở dài.

"Tốt thôi..." Cô nói khi quay người đi ra cửa, nhưng sau đó cô quay về phía cậu, mở cửa rồi đóng lại nhưng không rời đi.

Cô quan sát khi cậu hơi ngẩng đầu lên, rồi lại hạ xuống, nhưng cơ thể như rũ xuống hoàn toàn. Lông mày cô hơi nhíu lại khi cơ thể cậu lắc lư một chút, cuối cùng cậu chỉ nằm xuống. Đôi mắt cậu mở ra, nhưng chúng hoàn toàn trống rỗng và thậm chí còn buồn. Cô tự hỏi cậu ấy đang nghĩ về điều gì khi nằm đó. Nhưng sau một khoảng thời gian khi thấy cậu vẫn nằm yên, cô thở dài một hơi sâu, nhưng rất lặng lẽ khi đôi mắt cô thoáng buồn.

Cô thực sự không thể tưởng tượng được việc mất đi thị lực của mình sẽ như thế nào. Cô cần thị lực của mình cho rất nhiều thứ. Và thật không may, cậu ấy cũng vậy. Nếu cậu không bao giờ lấy lại được thị lực, họ sẽ làm gì? Cậu đã định làm gì? Liệu cậu ấy có thể tiếp tục với ước mơ của mình không? Đó có phải là những gì câuh ấy đang nghĩ khi nằm đó không? Một lúc sau, cậu ngồi dậy, có vẻ chuẩn bị cố gắng rời khỏi giường. Đưa tay ra mở cửa, cô ấy mở nó ra, giả vờ như đang trở vào trong.

"Oi..."

"A, Nami... Tớ chỉ định... ra đó."

"À, chà, cậu ở đây lâu rồi nên... tớ nghĩ tớ sẽ đến kiểm tra cậu." Cô nói dối khi cười một chút, mặc dù cậu không thể nhìn thấy cô.

"Ồ..."

"Cậu-Cậu đang làm gì vậy?"

"Tớ... không có gì. Tớ không làm gì cả."

"Tớ thấy..."

Khẽ quay đầu lại, cậu chậm rãi chớp mắt khi nhìn sang một bên.

"Dù sao thì, tớ đã... sẽ đi ra ngoài đó."

"Ừm, tớ có thể đưa cậu đi." Cô vừa nói vừa bước tới và nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cậu. "Nào."

"Cảm ơn!"

Luffy vừa nói vừa quay lại và cười với cô, nhưng đôi mắt cậu vẫn vô hồn, và thậm chí không thực sự nhìn cô.

"Không có chi..." Nami nói khi nhìn Luffy.

Cậu mất nụ cười toe toét, nhưng vẫn giữ nụ cười trống rỗng khi quay mặt về phía trước. Cô tiếp tục quan sát, vẻ mặt khó hiểu. Cậu ấy thực sự đang cảm thấy thế bào? Cậu ấy đang nghĩ gì? Tại sao cô lại muốn biết? Khẽ thở dài, cô cũng quay mặt về phía trước và bắt đầu dẫn cậu đi.

' Cậu định làm gì... Luffy? '

-End Chap 1-

Linh, 22:15, 27/9/2022

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip