Chương 114: Ôm lấy cô
Chương 114: Ôm lấy cô
La Vy Vy ngây người, nhìn Phàm Nhất Hàng ngày một gần mình hơn, nhất thời không biết nên để tay ở đâu.
Trong đầu lại vang lên câu hỏi Tống Ninh Viễn hỏi cô khi ở cầu thang lớp học, trái tim đập không kiểm soát được.
Bâng bâng bâng, giống như tiếng trống vậy.
Phàm Nhất Hàng dừng lại trước mặt cô một xíu, nhìn từ trên cao xuống, trong mắt mang theo sự nghi hoặc.
La Vy Vy chớp mắt, nghe thấy cậu hỏi: "La Vy Vy, cậu vừa đi cướp về đấy à?"
La Vy Vy: "..."
Sau đó là: ...
"Phàm Nhất Hàng! Cậu ăn nói kiểu gì đấy hả?!" Cô chỉ bọc mình kín chút thôi mà?
Phàm Nhất Hàng lại thấp giọng cười, tiếng cười hầu như không nghe thấy được.
La Vy Vy nhìn thấy rồi, miệng cô há thành chữ O, thế nhưng cô đang đeo khẩu trang nên Phàm Nhất Hàng cũng không nhìn thấy.
"Phàm Nhất Hàng, thì ra con mịa nó cậu cũng biết cười hả?" Giọng nói cô đầy sự kinh ngạc, dường như cậu cười lên là chuyện gì đó không thể xảy ra vậy.
Lời này vừa nói ra, Phàm Nhất Hàng liền quay về vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, tay phải sờ mũi, ho khan hai tiếng.
"Tìm tôi có chuyện gì?" Cậu lại nghiêm túc trở lại.
La Vy Vy bĩu môi, lười nói với cậu. Cô lấy ra gần 3 triệu đã chuẩn bị sẵn trong túi áo ra, tính cả tiền cơm nắm và hai chai nước là số dư vừa đủ.
"Cho cậu cái này." La Vy Vy kéo cánh tay Phàm Nhất Hàng, cánh tay còn lại nhét một xấp Mao Trạch Đông vào tay Phàm Nhất Hàng.
Lòng bàn tay Phàm Nhất Hàng rất ấm, nhưng đầu ngón tay lại lạnh toát, chắc cậu đã đứng hứng gió lâu lắm.
Cô nghĩ tới tôm hôm đó Phàm Nhất Hàng sốt, mặc dù không thấy cậu có triệu chứng bị cảm gì nhưng cũng không có nghĩa là không bị trúng gió.
"Số tiền này trả cậu, cậu mau quay về đi." La Vy Vy nhét tay vào túi áo, giục Phàm Nhất Hàng.
Phàm Nhất Hàng duy trì động tác tay bị La Vy Vy kéo, cậu rủ mắt nhìn một xấp tiền lẻ, lông mày nhíu chặt lại, hơi khó chịu nói: "Tôi nói rồi, không cần trả lại."
Cậu cũng biết hoàn cảnh nhà La Vy Vy, gần 3 triệu với cậu mà nói không tính là gì, nhưng với La Vy Vy lại là một số tiền lớn.
"Tôi cũng bảo rồi, tôi nhất định sẽ trả cậu."
La Vy Vy vỗ cánh tay Phàm Nhất Hàng: "Cậu đừng nghĩ muốn tôi nợ cậu ân tình mà được nhá! Bữa cơm đó tôi vẫn nên mời mới phải!"
Một lúc sau Phàm Nhất Hàng mới hiểu bữa cơm đó mà La Vy Vy nói, nó chính là bữa cơm mà cậu đã đồng ý với Lâm Kỳ Hân.
"Ừ." Cậu yên lặng gật đầu.
Con ngõ rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài cơn gió thổi qua.
La Vy Vy xoa tay: "Vậy tôi đi nhé."
Cô vừa giơ tay phải lên định vẫy, cánh tay đã bị Phàm Nhất Hàng tóm lấy. Không đợi cô kịp phản ứng, một giây sau Phàm Nhất Hàng đã dùng tay còn lại tháo kính râm cô xuống.
Đôi mắt khóc tới nỗi đỏ rực cứ như vậy bị cậu nhìn rõ mồn một.
La Vy Vy ngây người, sau đó mất mặt che mắt lại, quát Phàm Nhất Hàng: "Cậu bị điên hả! Trả kính cho tôi!"
Phàm Nhất Hàng không hề bất ngờ. Tối muộn rồi còn đeo kính râm, không phải mắt bị người ta đấm thì là vì khóc. Chỉ là khi thật sự nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của La Vy Vy, trái tim cậu vẫn hơi trầm xuống.
Cảm giác không nói ra được thành lời, vô cùng khó chịu.
"Sao cậu.." Cậu hỏi lần nữa, giọng nói hơi khàn.
"Không sao." La Vy Vy biết mình đã bị nhìn thấy rồi, dứt khoát không che giấu nữa. Dù sao khi đi học cô ngủ chảy cả nước miếng, ngồi trên ghế bị dập mông,... rất nhiều dáng vẻ xấu xí đều bị cậu thấy rồi, thêm cảnh này cũng chẳng hề gì.
Hơn nữa, cô nghe nói người đẹp khóc cũng sẽ đẹp.
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Phàm Nhất Hàng lại không cảm thấy không sao là không sao thật, cậu cũng chẳng phải đồ ngốc.
La Vy Vy bị cậu hỏi tới nỗi đỏ mặt, cô rút tay mình về khỏi bàn tay ấm áp của cậu, cúi đầu nói: "Cãi nhau với mẹ một trận."
"Ừ." Phàm Nhất Hàng gật đầu, đôi mắt sâu thẳm thẳm như buông lỏng ra.
La Vy Vy hơi khó chịu: "Nói bảo với cậu là tôi cãi nhau với mẹ, cậu lại chỉ ừ một cái?"
Phàm Nhất Hàng ngước mắt nhìn cô, lúc sau mới nói: "Đừng cãi nhau với mẹ."
La Vy Vy: "... Tôi thật sự... đang nói gì với một tên mọt sách vậy?"
Phàm Nhất hàng rủ mắt: "Xin lỗi."
Cậu thật sự không biết ăn nói cho lăm, đừng nói là an ủi người khác.
La Vy Vy nhìn dáng vẻ Phàm Nhất hàng cúi đầu xin lỗi, vừa im lặng vừa ngoan ngoãn, khiến người ta rung động.
Trong lòng cô đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, cô xoa bờ môi khô khốc, hỏi Phàm Nhất Hàng: "Này, cậu có thể ôm tôi một cái được không?"
Phàm Nhất Hàng ngây người, trợn tròn mắt nhìn cô, con ngươi lạnh lùng viết hai chữ sững sờ, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Khoảnh khắc La Vy Vy hỏi, tai cô đỏ bừng lên, cô tự mắng mình, La Vy Vy, sao mày lại không kiềm chế tí hả?
Cũng may cô đang đeo khẩu trang, sự lúng túng đều được che đi hết. Cô hắng giọng, nói: "Tôi nói đùa thôi."
Một giây sau, eo cô bị người ta ôm vào, đầu nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực cậu, bên tai là nhịp tim mạnh mẽ của cậu, giống như đang dẫm lên trái tim cô. Chóp mũi cô ngập tràn mùi hương thanh mát của Phàm Nhát Hàng, hình như cậu vừa tắm xong, mùi sữa tắm rất dễ chịu.
Thời gian như ngừng lại, nhưng rõ ràng đang dần trôi đi. Cơn gió lạnh trong ngõ thổi qua hai người, cũng nhiễm một chút gì đó ấm áp.
Cuối cùng La Vy Vy vẫn ngại, cô rời khỏi vòng tay cậu, hai má đỏ rực, thẩm cảm thấy may mắn vì mình đeo khẩu trang.
Người này sao lại, mình bảo gì thì làm đó được vậy? Nếu như Lâm Kỳ Hân nói như vậy, cậu cũng sẽ làm như vậy hay sao? Chắc vậy? Dù sao hai người họ cũng là thanh mai trúc mã chơi với nhau từ nhỏ mà.
Đợi đã, cô lại nghĩ đi đâu rồi? La Vy Vy lén lút véo đùi mình, ép mình không được suy nghĩ lung tung.
Phàm Nhất Hàng chắc chắn chỉ thấy cô đáng thương nên mới ôm cô thôi.
Không giống với sự biến hóa liên tục của La Vy Vy, ban đầu Phàm Nhất Hàng có kinh ngạc, về sau thì toàn là bình tĩnh và im lặng.
Cậu nói với La Vy Vy: "Đừng cãi nhau với mẹ nữa, đừng để bản thân mình hối hận."
Một lúc sau, cậu lại nói: "Tôi đã rất hối hận, vậy nên không mong cậu cũng phải hối hận."
La Vy Vy không nghe hiểu lời cậu nói, nhưng liên hệ với việc bố mẹ cậu mất thì cũng hiểu ra rồi.
"Tôi biết rồi." Cô cúi đầu đá hòn đá dưới chân: "Thật ra tôi cãi xong đã hối hận rồi."
Phàm Nhất Hàng mấp máy môi, dịu dàng nói: "Ừm."
Một vài giây im lặng, La Vy Vy vẫy tay: "Cảm ơn cậu nhé, cả chuyện lớp Taekwondo lẫn chuyện tối nay... Vậy tôi về đây."
"Tôi tiễn cậu." Cậu gần như buột miệng.
"Không cần đâu." La Vy Vy khua tay: "Tên tội phạm đó bị bắt ròi, con đường 10 phút thôi, không cần tiễn tôi đâu, thật đấy."
Cô rất kiên trì, Phàm Nhất hàng chỉ đành gật đầu: "Vậy tới nhà thì cậu gửi tin nhắn cho tôi."
"Ok."
La Vy Vy nói, lại vẫy tay lần nữa, quay người đi vào con hẻm. Khi cô rẽ vào ngõ, Phàm Nhất Hàng không còn nhìn thấy cô nữa, cô đột nhiên tăng tốc độ, chạy như bay về.
Phàm Nhất Hàng lại thật sự ôm cô, mẹ kiếp, mẹ kiếp!!
Hết chương 114
Lảm nhảm: Ối dồi ôi, hai con đến với nhau luôn đi chứ lâu quasaaaaaa. À mai và ngày kia mình bận nên không có truyện nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip