Chương 122: Cậu đáng ghét quá rồi đấy!

Chương 122: Cậu đáng ghét quá rồi đấy!

Chân trái La Vy Vy bị Phàm Nhất Hàng đặt lên chân cậu, phần chân của cậu cũng có cơ, rắn chắc tới nỗi cô hơi khó chịu.

"Cậu định làm gì?"

Rõ ràng biết cậu định làm gì nhưng cô vẫn mở miệng hỏi, giọng nói không được tự nhiên cho lắm, tai cũng đỏ ửng lên.

"Lau giày." Phàm Nhất Hàng rút một tờ khăn giấy ra, một tay giữ giày cô, tay còn lại dùng khăn giấy cẩn thận lau vết bùn đen và vết bẩn khác trên giày cô. Động tác cậu rất nhẹ nhàng, chuyên tâm làm việc.

La Vy Vy nhớ hình như cậu mắc bệnh sạch sẽ, trước kia mỗi lần cô động vào cậu cậu đều nói đừng chạm vào tôi, sao bây giờ lại giúp cô lau đôi giày bẩn này?

Cô nhớ tới câu mình hét khi đứng trên đỉnh nũi, trong lòng bỗng dưng vui mừng khôn xiết.

Trái tim giống như có một lớp kẹo ngọt rải lên trên. Cô nhìn chằm chằm Phàm Nhất Hàng đang cúi đầu, nghiêm túc lau giày, miệng nhanh hơn não nói: "Phàm Nhất hàng, có phải cậu..."

Cô nôn nóng muốn biết đáp án, nên lí trí đã không còn sót lại chút nào.

"Cái gì cơ?" Phàm Nhất Hàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô, đôi mắt thâm sâu, thần bí.

Trái tim cô như bị điện giật, lí trí nhanh chóng quay về, cô ra sức lắc đầu: "Không có gì."

"Chân kia." Cậu nói.

La Vy Vy rút một chân đã được lau sạch về, xoa nắn một chút rồi nói: "Để tôi tự lau đi."

"Cậu lau không sạch."

Phàm Nhất Hàng dừng lại một lúc rồi bổ sung thêm: "Nếu không lau sạch thì bùn đất cũng sẽ dính xuống sàn, hôm nay tôi trực nhật."

La Vy Vy: "..."

Phàm Nhất Hàng chính là người cô ghét nhất trên thế giới này!

Phàm Nhất Hàng dạng hai chân ra một chút, hai tay đặt lên chân tạo thành hình chữ thập, đáy mắt vương chút ý cười, thế nhưng La Vy Vy lại không nhìn thấy.

La Vy Vy tức giận cướp lấy tờ giấy trong tay Phàm Nhất Hàng, quay người đi ra cửa: "Tôi tự đi vào nhà vệ sinh lau! Không lại làm cậu bị trừ điểm!"

Bóng hình mảnh khảnh mặc áo sơ mi trắng nhanh chóng biến mất sau cửa lớp học. Phàm Nhất Hàng không thay đổi sắc mặt, lúc này cũng có vài bạn học quay lại lớp, nếu cậu lau hộ cô chân còn lại chắc sẽ bị người khác nhìn thấy, nên để cô tự lau là tốt nhất.

Cậu vứt giấy vào thùng rác, khi chuẩn bị ra ngoài mua bánh báo thì cửa lớp học đột nhiên xuất hiện một đám người.

"Cậu là Phàm Nhất Hàng đúng không?" Nam sinh dẫn đầu người đầy cơ bắp, nhưng vẫn kém chút so với Liêu Nhuận.

Ánh mắt Phàm Nhất Hàng nhìn lướt qua khuôn mặt từng người đang đứng ở cửa, cậu không quen ai cả, thậm chí còn không có ấn tượng gì.

"Các anh là?"

"Bọn tao là ai mày cũng không biết sao? Thằng khốn nạn lén lút đi báo tội?" Nam sinh cơ bắp tiến lên mấy bước: "Ở đây không tiện nói rõ mọi chuyện, chúng ta đổi một chỗ khác nhé?"

Phàm Nhất Hàng biết trước khi chưa làm rõ mọi chuyện không nên đi theo đám người không biết từ đâu tới này, nhưng nghĩ một hồi, cậu lo lắng La Vy Vy lau giày xong sẽ quay về.

Với tính cách của La Vy Vy, không biết sẽ làm mọi chuyện ra thể thống gì nữa.

"Được." Cậu đặt bút xuống, đi theo đám người kia.

Lúc xuống tầng, cậu vừa hay gặp Tống Ninh Viễn.

Một người trong đám người đó còn chào hỏi Tống Ninh Viễn, nhưng tên cơ bắp lại chửi một câu đồ nhát gan.

Phàm Nhất Hàng nghe thấy ba chữ đồ nhát gan này thì nhìn Tống Ninh Viễn một cái, nhưng cậu nhận ra Tống Ninh Viễn đang cố tình trốn ánh mắt cậu, nhanh chóng đi lên tầng.

La Vy Vy lau sạch giày xong mất mười phút, khi cô quay về lớp học lại không thấy Phàm Nhất Hàng đâu. Cô cứ nghĩ cậu đi ăn cơm rồi, tâm trạng hứng khởi gác chân lên mặt bàn phơi giày, lưng dựa vào ghế làm ghế hơi nghiêng về một phía, nhìn có chút nguy hiểm.

"La Vy Vy." Có mấy bạn nữ đi vào, gọi tên cô.

La Vy Vy hơi tò mò, sao bạn nữ trong lớp lại tìm cô. Cô đâu có chọc đến bọn họ, hay lại có tin đồn nhảm nào nữa rồi?

La Vy Vy cảnh giác hạ chân xuống, đứng dậy hỏi: "Có... có chuyện gì?"

Mấy bạn nữ nhìn dáng vẻ sợ hãi của La Vy Vy, trong lòng hơi khó chịu.

Nhưng bọn họ đã hứa với Tần Thiên Thiên nên chỉ đành kìm nén sự chán ghét với La Vy Vy xuống, mở miệng nói: "Cuộc thi bóng rổ tuần sau mấy người chúng tôi sẽ tham gia, lớp trưởng bảo cậu là đội trưởng, chúng tôi muốn hỏi cậu chút, sau khi tan học cậu có thời gian luyện tập chút không?"

La Vy Vy sững người: "Tập bóng?"

Cùng với cô? Không phải mấy người này ghét cô lắm hay sao?

Lâu Mỹ Đan trước đó còn cãi nhau với Tống Ninh Viễn lên tiếng nói: "Chúng tôi không biết gì hết, sợ tới lúc ra sân sẽ lúng túng, hôm nay sau khi tan học cậu có thời gian không?"

La Vy Vy nghĩ một hồi rồi gật đầu: "Có."

"Vậy sau khi tan học chúng ta gặp nhau ở sân bóng rổ, sân phía đông ấy, ít người hơn."

"Được..." La Vy Vy đồng ý, ngây ngốc nhìn mấy bạn nữ rời đi.

Đợi đến khi cô ý thức được chuyện vừa xảy ra, trong lòng đã đoán ra được chắc chắn mấy người đó đã hứa với Tần Thiên Thiên sẽ tham gia cuộc thi đấu bóng rổ. Xét cho cùng, Tần Thiên Thiên đang giúp cô.

Vậy nên rốt cuộc Tần Thiên Thiên muốn làm gì?

"Tống Ninh Viễn!" La Vy Vy đập bàn một cái, nhớ ra việc phải hỏi Tống Ninh Viễn.

Tống Ninh Viễn giật mình, mông vừa đặt xuống ghế còn chưa ấm đã bị gọi cho giật nảy mình.

La Vy Vy cau mày, tên này sao phản ứng ghê vậy?

"Chị Vy Vy, có chuyện gì sao?" Tống Ninh Viễn đứng một bên xoa mông.

La Vy Vy vẫy tay: "Cậu qua đây."

Tống Ninh Viễn vặn vẹo đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn đi tới chỗ La Vy Vy, cười gượng hỏi: "Lão đại, có chuyện gì vậy? Phải rồi, sáng cậu đi đâu thế? Sao không dẫn tôi theo."

Nếu như La Vy Vy đưa cậu ta đi cùng, nhiều nhất cũng chỉ bị chủ nhiệm lớp phê bình chút, cũng sẽ không bị nhà trường giám sát. Bây giờ thì hay rồi, bố mẹ đang làm việc ở tỉnh khác sẽ quay về vì chuyện bị nhà trường giám sát của cậu ta.

Trong đầu Tống Ninh Viễn là một mớ tơ vò, lời nói bất giác cũng không như ngày thường.

La Vy Vy cảm thấy cậu ta đang chột da chuyện với Tần Thiên Thiên, cô lạnh mặt nói: "Đừng quan tâm tới tôi."

"Tống Ninh Viễn, cậu nói thật cho tôi biết, có phải cậu có chuyện giấu tôi hay không?"

Tống Ninh Viễn kinh ngạc, từ trước tới giờ cậu ta chưa từng nói dối La Vy Vy, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra.

La Vy Vy híp mắt: "Nói!"

Trái tim Tống Ninh Viễn thắt lại, khóc lóc thảm thiết nói: "Xin lỗi lão đại, đều tại tôi cả. Tôi cũng chỉ nghi ngờ cậu ta mà thôi, không ngờ mấy người đó lại coi là thật. Tôi không cố ý đâu, tôi cũng không tham dự vào chuyện này, cậu đừng giận tôi..."

La Vy Vy nghe không hiểu gì.

Nghi ngờ cậu ta? Nghi ngờ ai? Tần Thiên Thiên? Những coi cái gì là thật cơ?

"Nói rõ ra đi! Rốt cuộc xyar ra chuyện gì?"

Tống Ninh Viễn vẫn chưa kịp nói, mấy nam sinh chạy vào lớp, vừa đi vừa nói: "Phàm Nhất Hàng xảy ra chuyện gì vậy? Hình như bị đưa đi ấy."

"Không biết nữa, nhìn vẻ mặt cậu ấy hình như là đưa người ta đi chứ không phải bị đưa đi."

"Nhưng mấy tên đó không dễ dây vào đâu."

La Vy Vy dựng đứng tai lên, sau khi nghe xong mấy lời họ nói, cô quay đầu, ánh mắt tức giận nhìn Tống Ninh Viễn: "Tống Ninh Viễn!'

Hết chương 122

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip