Chương 139: Cháu không ăn bữa cơm này nữa!
Chương 139: Cháu không ăn bữa cơm này nữa!
So với sức chịu đựng của Tần Thiên Thiên, rõ ràng Tần Lộ Ảnh không nín nhịn được lâu như vậy.
Cô ta cười như không cười với La Vy Vy, trong lòng lại bùng lên ngọn lửa. Cô ta đập bàn một cái, đứng dậy, trừng mắt chất vấn La Vy Vy: "Cháu nói lời này là có ý gì?"
Mao Mao ngồi trên ghế trẻ em ăn cơm bị dọa sợ, cậu bé bật khóc, trong phòng ăn lập tức toàn tiếng huyên náo.
Từ nhỏ La Vy Vy đã lớn lên trong tiếng la hét, thứ cô không sợ nhất chính là sợ la hét như vậy của người lớn.
Ý cười trên mặt cô không hề nhạt đi, ngược lại càng đậm hơn, cô vô tội xòe hai tay ra: "Cô, cô nói gì thế? Cháu đang tiếp lời của Thiên Thiên thôi mà, để cô không cần lo lắng nữa, cô đừng hiểu lầm ý tốt của cháu. Nếu như cô không yên tâm về lời cháu nói, cô có thể lên mạng tra xem chất hóa học đó là gì. Tài liệu trên mạng sẽ không lừa cô đâu nhỉ?"
Tần Lộ Ảnh bị lời của La Vy Vy làm cho nghẹn họng, mặt đỏ bừng, cô ta cắn răng nói: 'Ai kêu cháu nói mấy cái này? Vừa nãy cháu nói với cô liệt rồi... có phải cháu..."
"Có phải cái gì ạ?" La Vy Vy nghiêng đầu, vẻ mặt muốn vô tội bao nhiêu thì có bấy nhiêu, làm mấy lời Tần Lộ Ảnh vốn muốn nói đều nuốt ngược vào trong.
Có lẽ... con bé thật sự không nghe thấy gì, tiện miệng nhắc nhở đi.
Mao Mao vẫn đang khóc, khóc nấc cả lên, rõ ràng đã bị dọa sợ lắm.
Tần Lộ Ảnh nhịn một hơi, không nói gì, ôm Mao Mao vào phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ đóng lại, cũng ngăn luôn tiếng khóc của Mao Mao.
Tần Thiên Thiên nhìn La Vy Vy, cười khuyên bảo: "Chị, chúng ta tới nhà cô ăn cơm, là khách, chị đi chọc giận chủ làm gì? Như vậy đi, lát nữa chị xin lỗi với cô đi."
La Vy Vy đang ăn cơm rất ngon, nghe thấy lời này, cô cười lạnh một tiếng, và vội cơm, sau đó đặt đũa xuống bàn, đứng dậy.
"Tôi ăn xong rồi, đi đây."
"Này... Cô vẫn chưa ra mà? Dù sao thì chị cũng nên xin lỗi cô tiếng rồi đi chứ." Tần Thiên Thiên gọi cô.
La Vy Vy dừng bước chân, nghiêng đầu nói: "Tôi không sai, tại sao phải xin lỗi? Người sai là các người chứ? Tần Thiên Thiên, mẹ tôi đối xử tốt với cô như vậy, còn tốt hơn với tôi nữa, cô cứ thể chửi mẹ tôi ở sau lưng vậy sao?"
Sắc mặt Tần Thiên Thiên cứng lại, bỗng dưng hiểu ra vừa nãy La Vy Vy đều đang giả vờ trước mặt Tần Lộ Ảnh, cô ta đều nghe thấy hết! Đang cố ý chọc tức Tần Lộ Viễn thôi!
"Em... Em không nguyền rủa bà ấy!" Tần Thiên Thiên giải thích: "Là cô hỏi em mẹ chị như nào, em chỉ nói với cô ấy thôi. Chị hiểu lầm rồi!"
"Hả? Vậy là cô cô rủa mẹ tôi rồi? Khi mẹ tôi vừa gả về đây, cô côc đã lạnh lùng châm chọc bà ấy, lúc lúc lại treo mấy chữ đi bước nữa ở bên miệng. Sao nào? Bố cô không phải đi bước nữa sao?"
Tần Thiên Thiên nhịn tới nối mặt đỏ bừng, đứng dậy: "Nói cho đàng hoàng, chị lỗi mấy chuyện này ra làm gì? Chuyện chị chọc tức cô là thật chứ? Khoảng thời gian này chúng ta đều phải tới đây ăn cơm tối, chị không ngại khi nói như vậy với cô sao?"
"Ha ha." La Vy Vy cười lạnh: "Vậy cô đi nói với cô ấy, La Vy Vy tôi cmn không ăn bữa cơm này nữa!"
Cô sờ túi, lấy ra hai trăm, đập lên bàn: "Đây là tiền cơm hôm nay! Gửi lời cảm ơn của tôi tới cô vì đã nấu một bàn đồ ăn ngon như vậy!"
Nói xong, La Vy Vy quay người rời đi, mặc kệ Tần Thiên Thiên ở phía sau hét lớn như nào.
Dù sao Tần Lộ Ảnh cũng chỉ muốn để mình Tần Thiên Thiên tới ăn cơm, vậy cứ để Tần Thiên Thiên ăn đi, cô không rước nhục vào nữa được chưa?
La Vy Vy đi linh tinh hồi lâu, bởi vì trong lòng toàn là cơn giận nên trên đường đi cô không chú ý gì, không cẩn thận va vào người khác.
"Xin lỗi." Cô vội vàng nói, người kia cứ thế vội vàng đi luôn, không trách cô chút nào.
La Vy Vy cảm thấy kỳ lạ, cô đưa tay ra sờ túi quần, nhận ra ví tiền đã mất từ khi nào.
Cô nghĩ tới người vừa nãy mình va vào, ngẩng đầu lên nhìn, người đó cũng đang nhìn sang bên cô, bốn mắt chạm nhau, người đó chột dạ cong chân bỏ chạy.
"Trộm kia đừng chạy!" La Vy Vy lập tức phản ứng lại, nhấc chân đuổi theo.
Đây là con đường ở gần khu phố xá huyên náo, dọc đường có rất nhiều hàng quán, không tránh khỏi người đông như kiến, nhưng cô đuổi theo một đoạn đường dài vẫn không có ai giúp cô ngăn tên trộm kia lại.
"Đứng lại!" La Vy Vy vừa đuổi vừa ôm bụng, cô vừa ăn cơm xong, chạy làm bụng đau.
Nhưng trong ví là tiền sinh hoạt hai tuần của cô, Nguyễn Ngọc Quyên phải nằm viện ít nhất hai tuần nữa, cũng có nghĩa là nếu như cô không lấy lại được ví tiền, cô sẽ phải quay về chỗ Tần Lộ Viễn ăn cơm
So với điều đó, cô thà chết đói còn hơn!
"Anh đứng lại cho tôi! Tên trộm chết tiệt kia!" Cô ôm bụng, cắn chạy chạy về phía trước.
Thể lực của La Vy Vy rất tốt, nếu như là con gái bình thường, lúc này đã mệt tới bò luôn rồi, nhưng rõ ràng tên trộm này cũng là người nhanh nhẹn, cả quãng đường bị cô đuổi nhưng không hề dừng lại.
Hai chân cô dần nặng trĩu, trong lòng La Vy Vy chỉ có một câu: Nhất định phải lấy lại được tiền!
Cũng may ở phía trước có đèn giao thông, thấy đèn xanh ở chỗ người đi bộ sắp chuyển sang đỏ, tên trộm nhân lúc ba giây đèn xanh cuối cùng chạy đi.
Thế nhưng khi cô chạy tới ngã tư, đèn xanh đã chuyển thành đỏ, hàng xe chạy qua đã cản tầm nhìn của cô.
Tên trộm chắc chắn đã chạy xa rồi, còn cô lại bị hàng người ngăn cản.
Chết chắc rồi...
Sắc mặt La Vy Vy tái nhợt, suýt chút nữa ngất đi.
Nhìn dòng xe qua lại, đầu cô trống rỗng, vô lực dựa vào cột đèn, ngồi xổm xuống.
Người đen đuổi uống nước lạnh cũng bị cóng gãy răng, trước đây cô không tin câu này, trên thế giới làm gì có người đen thế.
Mãi cho tới tận hôm nay, trên đường vô tình va vào người mà vẫn bị trộm mất ví tiền... cô đã tin rồi.
Sao cô đen đủi thế nhỉ!
Bây giờ làm sao giờ?
La Vy Vy đau đầu nghĩa ra hai cách: Một là đi tìm Tần Lộ Ảnh xin lỗi, hai là gọi điện cho Tần Lạc Viễn, nói với ông mình mất tiền rồi.
Hai cách này đều thảm như nhau, nhưng cô không nghĩ ra được cách nào tốt hơn nữa.
Cơ thể Nguyễn Ngọc Quyên vẫn còn rất yếu, cô không thể để Nguyễn Ngọc Quyên nằm trên giường bệnh vẫn phải lo cho cô, vậy nên cách thứ hai không dùng được, chỉ có thể đi tìm Tần Lộ Ảnh xin lỗi, khoảng thời gian sau đó phải thắt lưng buộc bụng rồi.
Hoặc...
Cô thở dài, nghĩ: Mấy ngay này không ăn sáng không ăn tối cũng không chết được, khi ăn trưa thì có thẻ ăn nhà ăn trường rồi, trong thẻ ăn cô còn thừa hẳn một tháng ăn nữa cơ mà.
Đèn giao thông chuyển màu, hàng xe dừng lại phía sau.
La Vy Vy dựa vào cột đèn, ngồi xổm dưới đất, chuẩn bị đứng dậy thì trước mắt đột nhiên xuất hiện hai chân, chân đeo đôi giày cổ điển.
Cô ngây người, tầm mắt dần dần chuyển lên trên, sau đó cô nhìn thấy khuôn mặt cấm dục của Phàm Nhất Hàng.
Cậu rủ mi, dưới mắt có một quầng bóng đen, khàn giọng nói ra tên cô.
"La Vy Vy."
Sau lưng Phàm Nhất Hàng, Triệu Hòa An đang túm cổ tên trộm kia lại.
Hết chương 139
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip