Chương 153: Duy nhất một nhóm
Chương 153: Duy nhất một nhóm
Người đàn ông đứng ở cổng trường mặc vest, dáng người thẳng tắp, nhìn rất nho nhã, nhất là đôi mắt kia, vừa to vừa sáng, cho dù tuổi tác đã tầm bốn mươi nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của người qua đường như trước.
Đó là một người đàn ông ưu tú, nho nhã.
"Đây không phải là bố của em gái nhỏ đấy chứ? Mau xuống xe kêu người ta lên đây tránh mưa đi!" Triệu Hòa An vừa định cầm ô ở ghế sau thì Phàm Nhất Hàng đã ngăn cậu ấy lại.
Triệu Hòa An không biết gia cảnh của La Vy Vy, nhưng cậu biết.
Cậu biết La Vy Vy là con của gia đình tái hợp, cậu cũng đã gặp Nguyễn Ngọc Quyên và Tần Lạc Viễn, vậy nên mặc dù người đàn ông trước mắt này giống La Vy Vy, hình như là bố đẻ của La Vy Vy, nhưng cậu là người ngoài, không thích hợp đi tiếp xúc gì với đối phương lắm.
Điều quan trọng nhất là, cậu nghe Phàm Tằng Minh nói, nguyên nhân bố mẹ La Vy Vy ly hôn là vì bạo lực gia đình.
Hơn nữa chưa chắc người đàn ông này đã là bố ruột của La Vy Vy, có khi chỉ trông giống mà thôi, cho dù người này thật sự là bố của La Vy Vy, cậu cũng không muốn mời người ta lên xe.
Một người đàn ông ra tay với vợ mình đều không được coi là người.
Phàm Nhất Hàng lạnh lùng thu tầm mắt lại, không nhìn người đàn ông đứng trong mưa nữa, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
La Vy Vy ngồi trên ghế của nhà thể dục nghỉ ngơi, bốn bạn nữ kia vẫn đang luyện tập, nhìn có vẻ còn rất gắng sức.
Nhất là Lâu Mỹ Đan có chút cơ bản kia, tỉ lệ bóng vào rổ đã đạt tới bảy mươi phần trăm rồi.
Thấy mọi người tập luyện nghiêm túc như vậy, mặc dù biết họ không phải vì niềm vinh dự của lớp mà chỉ vì không muốn mất mặt trên sân thi đấu, cô đã rất hài lòng rồi.
Lúc cô chuẩn bị đứng dậy đi mua nước cho mọi người, trước mặt đột nhiên có người đưa tới một bình nước.
Cô ngước mắt lên nhìn nam sinh mặc đồ thể dục, cười xán lạn nói: "Cho cậu đấy."
Sau lưng nam sinh là đám người của đội bóng rổ trường đang nhìn sang bên này, bọn họ cũng đang trong thời gian nghỉ ngơi.
La Vy Vy biết đám người đó đều đang nhìn sang đây, trong lòng hơi do dự không biết nên từ chối hay nhận lấy.
Cô biết thừa nhận nước của đối phương sẽ đồng nghĩa với việc gì, nhưng nếu không nhận chắc chắn cậu ấy sẽ khó chịu trước mặt bạn bè.
Cô do dự vài giây, sau vẫn quyết định từ chối: "Cảm ơn cậu, nhưng..."
"La đại ca!" Giọng Lâm Thiên Viên truyền tới từ cửa.
La Vy Vy kinh ngạc nhìn sang, thấy Lâm Thiên Viễn ôm năm chai nước, tay kia cầm mấy cái ô, cổ còn kẹp một cái ô đang mở.
"Cảm ơn cậu, nhưng không cần nữa rồi." La Vy Vy lại cảm ơn lần nữa, sau đó đứng dậy chạy về phía Lâm Thiên Viễn.
"Sao cậu lại tới đây?" La Vy Vy vừa hỏi vừa ôm đỡ Lâm Thiên Viễn năm chai nước.
Cuối cùng một tay Lâm Thiên Viễn có thể rảnh rồi, cậu ta vứt ô đang kẹp ở cổ ra, nói: "Bố Hàng kêu tôi tới."
"Ô, thật sự thành bố rồi hả?" La Vy Vy trêu chọc: "Ngày mai liệu có thành ông nội cậu không đấy?"
"Cậu đừng trêu tôi nữa."
Lâm Thiên Viễn ôm ô nói: "Bên ngoài mưa to lắm, các cậu phải luyện tập tới bao giờ? Bố Hàng đang đợi cậu ở cổng trường đất,kêu tiện đường đưa cậu về nhà."
"Cậu ấy vẫn chưa đi sao?" Khóe miệng La Vy Vy bất giác cong lên, cô nhìn ô và nước mình đang ôm, hỏi: "Những thứ này cũng là cậu ấy kêu cậu mua sao?"
Lâm Thiên Viễn gật đầu: "Đúng đấy! Nói này, hai người các cậu yêu nhau rồi đúng không? Bố Hàng tôi đúng là một cậu trai dịu dàng ấm áp! Nhưng mà nói vậy thì không phải cậu thành mẹ tôi rồi sao? Mẹ La?"
"Cút!"
La Vy Vy trừng mắt với cậu ta, nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
Bên ngoài mưa xối xả, mặt đất đều được phủ lên một lớp sương mù.
Cửa nhà thể dục nửa đóng nửa mở, không gian bên trong rất rộng rãi, tràn ngập tiếng hét cướp bóng, vậy nên nếu không để ý thì thật sự không biết bên ngoài mưa to.
La Vy Vy sờ điện thoại ra xem, đã năm rưỡi rồi, bất giác bọn họ đã tập được hơn một tiếng.
"Cậu đi trước đi, tôi bàn với họ thời gian luyện tập ngày mai rồi về."
Lâm Thiên Viễn gật đầu nói: "Vậy trước khi ra ngoài cậu nhớ gửi tin nhắn cho bố Hàng của tôi, tôi chuồn trước đây."
"Ừm, cảm ơn nhá!" Cô nhận lấy ô Lâm Thiên Viễn đưa, gọi mấy bạn nữ kia lại.
Sau khi mỗi người nhận được một chai nước và một cái ô, mấy nữ sinh nói: "Cảm ơn cậu nha, còn mua cho bọn tôi mấy đồ này nữa, bao nhiêu tiền đấy, để chúng tôi chuyển cho cậu?"
La Vy Vy do dự, cuối cùng vẫn không nói mấy thứ này đều do Phàm Nhất Hàng mua, cô nhận lời cảm ơn của họ, nói: "Không nhiều lắm, bỏ đi. Nhưng bên ngoài mưa to lắm, lát nữa trên đường chắc sẽ đọng nước, vậy nên hôm nay chúng ta tập đến đây thôi nhé, muộn hơn nữa chắc không về kịp giờ ăn cơm đâu."
Mấy bạn nữ đều đồng ý, chỉ có Lâu Mỹ Đan là không nỡ lắm, nhưng cô ấy cũng không nói gì, dù sao thể lực cũng tiêu hao gần hết rồi, mặc dù bọn họ chỉ tập đưa bóng vào rổ, còn chưa cả học cách chuyền bóng.
"Các cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi đi trước nhé."
"Cậu không đi cùng chúng tôi sao?" Mạnh Hân Kỳ đưa ra lời mời về cùng.
Với con gái, cùng đi về hoặc cùng đi vệ sinh chính là minh chứng cho tình bạn ấm áp.
Thế nhưng La Vy Vy đã lâu lắm rồi không chơi cùng con gái tự dưng không bắt được ý của đối phương, cô xua tay nói: "Không cần đâu, tôi vừa nghỉ rồi, bạn tôi còn đang đợi ở cổng trường, nên thôi đi trước nhé."
"Còn ngày mai luyện tập được hay không thì phải xem thời tiết rồi, tới lúc đó tôi lập một group sau add các cậu vào nhé."
"Ok."
Năm người add QQ của nhau, chủ yếu là La Vy Vy add bọn họ.
Mạnh Hân Kỳ nhìn thấy ở mục bạn tốt của La Vy Vy chỉ có một người, cô ta nhướn mày, di chuyển tầm mắt.
Sau khi add vào nhóm xong, La Vy Vy tạm biệt bọn họ rồi che ô rời đi.
Dáng người cô mảnh khảnh, trên dưới rõ ràng, chỉ có mỗi động tác cầm ô đi vào làn mưa thôi cũng đẹp đến nỗi khiến người ta không rời được tầm mắt.
Nếu đổi lại là trước đây, khi mấy bạn nữ nhìn thấy cảnh này sẽ chỉ cười giễu cợt, thậm chí còn mắng mấy câu hồ ly tinh, nhưng hôm nay, Lâu Mỹ Đan là người ghét La Vy Vy nhất trong số họ lại mở miệng trước: "Các cậu có cảm thấy... thật ra La Vy Vy cũng không đáng ghét vậy không?"
"Thật ra tôi cũng cảm thấy cừa nãy cậu ấy dạy chúng ta rất kiên nhẫn, không nóng nảy như trước đây tôi từng nghĩ. Thậm chí tôi còn cảm thấy cậu ấy rất dễ nói chuyện, có gì không hiểu hỏi cậu ấy đều chỉ dạy chi tiết."
"Còn nữa! Vừa nãy tôi nhìn thấy một bạn nam khá đẹp trai trong đội bóng trường đưa nước cho cậu ấy, cậu ấy không cần. Nếu theo như những gì chúng ta nói, La Vy Vy phải lẳng lơ lắm, vậy cậu ấy nên nhận nước mới phải chứ."
Mạnh Hân Kỳ vẫn luôn không nói gì chợt lắc đầu: "Thật ra tôi không phản bác, nhưng cậu nói nguyên do cô ấy không nhận nước tôi còn có thêm một drama muốn nói cho các cậu nghe! Tôi nhìn thấy trong QQ của La Vy Vy chỉ có một nhóm duy nhất! Các cậu đoán người trong nhóm đó là ai?"
"Ai?"
Mạnh Hân Kỳ thấp giọng nói: "Nhất Vi Dĩ Hàng..."
Lâu Mỹ Đan: "Nhất Vi Dĩ Hàng là ai?"
Mạnh Hân Kỳ xí một tiếng, nói: "Phàm Nhất Hàng chứ ai!"
Hết chương 153
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip