Chương 155: Cô chủ?

Chương 155: Cô chủ?

Hai xe một trước một sau đi về phía khu mới của Thành Đô.

Nhưng bị một chiếc siêu xe vô cùng bắt mắt theo sau, hiển như tài xế của La Thu Hạo đã nhanh chóng nhận ra.

"Tổng giám đốc La, phía sau hình như có một chiếc xe vẫn luôn bám theo chúng ta." Tài xế nhìn gương chiếu hậu nói.

La Vy Vy nhìn ra ngoài cửa sổ, dứt khoát nói thẳng: "Là bạn của tôi."

"Nếu như các người cứ thế đưa tôi đi hoặc lúc ăn cơm xong không cho tôi đi, bạn tôi sẽ báo cảnh sát."

"Con..." La Thu Hạo vỗ đùi nói: "Con làm gì với bố vậy hả? Bố còn có thể hại con hay sao?"

La Vy Vy nhìn La Thu Hạo, ánh mắt lạnh lẽo, tới nỗi La Thu Hạo hơi chột dạ.

Trong những ngày tháng sống mơ hồ trước đó, quả thật ông ta đã nhiều lần ra tay với mẹ con cô.

La Thu Hạo không nói gì, thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mưa đến nhanh đi cũng nhanh, khi bọn họ tới nhà hàng, mưa đã chỉ còn lất phất, nhưng hạt mưa phìn vẫn mang theo chút khí lạnh.

Tài xế xuống xe trước, mở cửa cho La Vy Vy, ông ấy cầm ô đưa cô tới cửa nhà hàng, cung kính nói: "Cô chủ, cô đợi ở đây chút nhé."

Nói xong ông ấy quay người đi đón La Thu Hạo.

La Vy Vy nhìn tài xế, rồi lại nhìn La Thu Hạo, mặc dù chiếc xe đó không so được với siêu xe của Phàm Nhất Hàng, những giá cả cũng không nhỏ, trong mắt cô tràn ngập sự nghi ngờ.

La Thu Hạo phát tài rồi sao? Ban đầu khi ông ta ly hôn với Nguyễn Ngọc Quyên vẫn là một kẻ không có gì, sao giờ lại có cả tài xế riêng rồi? Hơn nữa tấm thẻ mà cô vứt đi đó tại sao lại có nhiều tiền như vậy?

"Vy Vy, đi thôi, vào trong thôi."

La Thu Hạo vừa nói vừa trách mắng: "Nơi nhỏ bé này cũng thật là, nhà hàng tốt nhất mà cũng không có chỗ để xe nữa."

La Vy Vy bĩu môi, châm biếm: "Đúng đấy, nơi nhỏ bé như này sao phiền ông phải tới chứ?"

La Thu Hạo cười gượng: "Con nói vậy..."

Chỗ ông ta đặt ở nhà hàng là phòng có bàn bốn người, người tới nhà hàng này rất ít, chủ yếu là vì giá cả đắt, hơn nữa đồ ăn cũng bình thường, do vậy chỉ có một vài người ưa sĩ diện mới tới mấy chỗ này thôi.

La Thu Hạo nịnh nọt nói: "Vy Vy, con gọi món đi, muốn ăn gì cứ gọi."

Phục vụ đưa thực đơn lên, La Vy Vy nhìn qua giá cả, ánh mắt không thay đổi gì, thậm chí còn hơi lạnh lẽo.

Xem ra thật sự phát tài rồi, món với giá như này cũng có thể gọi một cách tùy tiện.

Không biết tiền kiếm được có sạch sẽ hay không nữa.

Cô đặt thực đơn lên bàn, nói: "Tùy thôi, ăn xong nói xong thì tôi đi, đang gấp."

Sắc mặt La Thu Hạo cứng đờ, nhưng ông ta nhanh chóng khôi phục lại như thường, nói với phục vụ: "Cậu mang món đắt nhất của nhà hàng lên đây."

"Dạ vâng." Phục vụ vui vẻ cầm thực đơn đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

Rõ ràng là máu mủ huyết thống nhưng La Vy Vy lại không có chút hảo cảm nào với người đàn ông trước mắt, trong lòng còn mang theo chút sự ghét bỏ có thể trực trào ra bất cứ lúc nào. Bây giờ nhìn thấy La Thu Hạo, cô chỉ cảm thấy phiền, ngay cả ghét bỏ cũng chẳng buồn có nữa rồi.

"Có gì mau nói đi." La Vy Vy dựa lưng vào ghế, dùng ngón tay gõ lên bàn, trong mắt toàn sự mất kiên nhẫn.

La Thu Hạo lại như không thấy gì, vẫn vui vẻ cười nói: "Ăn trước đã, ăn no rồi chúng ta từ từ nói."

La Vy Vy nhíu mày, mặc dù trong lòng mất kiên nhẫn lắm rồi, nhưng cô vẫn đè nén.

Nếu như hôm nay không nói xong, La Thu Hạo sẽ lại tìm tới nữa, cô không chịu nổi.

Nghĩ tới đây, La Vy Vy dứt khoát không gấp gáp nữa, cô gửi tin nhắn cho Phàm Nhất Hàng nói mình phải ăn xong mới về nhà.

Phàm Nhất Hàng trả lời tin nhắn rất nahnh: "Vậy tôi đợi cậu ở gần đó, có chuyện gì cứ gọi thẳng cho tôi."

La Vy Vy đọc tin nhắn, trong lòng ấm áp, rep: "Ok."

"Bạn trai hả?" La Thu Hạo ngồi ở đối diện đột nhiên hỏi.

La Vy Vy ngước mắt nhìn, không định trả lời.

Đừng nói là Phàm Nhất Hàng không phải bạn trai cô, cho dù phải cũng không liên quan tới ông ta.

La Vy Vy không nói gì, La Thu Hạo lại tưởng mình nói đúng rồi, ẩn ý nói: "Mấy đứa trẻ bọn con học là quan trọng nhất, yêu sớm dễ bị phân tâm."

"Đương nhiên, bố thấy đứa trẻ kia cũng ổn, nếu như bọn con muốn yêu, đợi thi đại học xong thì yêu, như vậy cũng coi như có trách nhiệm với đối phương."

Ban đầu La Vy Vy không muốn quan tâm, cứ để cho La Thu Hạo tự nói tự nghe.

Nhưng nghe tới cuối cùng, cô không nhịn nổi cười lạnh, nói: "Ông thấy cậu bé đó cũng ok? Ông ngồi trong xe có thể nhìn thấy sao? Tôi thấy ông thấy chiếc xe đó cũng ok thì có."

"Sao con lại nói như vậy với bố con?" La Thu Hạo hơi tức giận, nhưng cuối cùng vẫn đè nén cơn tức.

Lần này ông quay về là muốn làm hòa với con gái, không phải để cãi nhau.

"Vậy vậy cậu bạn kia..."

La Vy Vy hơi bực, nói thẳng: "Nếu như ông tìm tôi là vì mấy chuyện này thì giờ tôi đi đây."

"Đừng đừng đừng, bố không nhắc đến nữa."

La Thu Hạo dừng lại, cuối cùng nói chuyện chính.

"Chắc chắn con cũng rất hiếu kỳ, sao bố có thể tìm thấy con."

La Vy Vy im lặng nghe, vốn dĩ là vì mấy ngày trước cô vứt cái thẻ ở cây ATM vẫn chưa quá hạn, có một người vào cây ATM không biết, nên làm tấm thẻ bị máy nuốt rồi.

Chủ nhân của tấm thẻ đó là La Thu Hạo, ngân hàng đã liên lạc với La Thu Hạo sau đó ông ta nhìn camera của ATM, tìm được trường học của La Vy Vy.

La Vy Vy hơi hối hận, hôm đó sao cô lại mặc đồng phục Thất tủng đi rút tiền chứ? Điều cô càng hối hận hơn là, vì để trả tiền cho Phàm Nhất Hàng, cô đã động vào số tiền kia, đáng lẽ ra cô nên dùng tiền Nguyễn Ngọc Quyên cho cô mới phải.

Vậy nên, người đừng nên cố khoe khoang làm gì.

La Vy Vy mặt vô cảm hỏi: "Ông tìm tôi rốt cuộc muốn làm gì? Mẹ tôi giờ sống rất tốt, ông đừng hòng phá hoại hạnh phúc của bà ấy!"

Tần Lạc Viễn không được coi là người bố quan tâm tới cô, nhưng bọn họ vốn không có quan hệ huyết thống, thái độ của Tần Lạc Viễn với cô đã rất ổn rồi.

Hơn nữa Tần Lạc Viễn rất thương Nguyễn Ngọc Quyên, Nguyễn Ngọc Quyên bị chứng một khi tới tháng cả người sẽ khó chịu, vậy nên mấy ngày đó Tần Lạc Viễn sẽ nghỉ ở nhà chăm sóc bà, cũng coi là người chồng rất tốt rồi.

Đương nhiên, chỉ cần là người đều sẽ tốt hơn La Thu Hạo.

"Bố tới tìm con không liên quan gì tới mẹ con."

La Thu Hạo nói tới đây lại hơi úp mở.

Vừa đúng lúc phục vụ mang đồ ăn lên, La Thu Hạo chỉ đành đợi ăn xong rồi nói tiếp.

Hết cách, La Vy Vy chỉ đành ăn vài miếng, cô chỉ cảm thấy mấy món đắt tiền này rất vô vị.

Đồ ăn không quan trọng, quan trọng là người ăn cùng.

"Tôi ăn xong rồi."

Cô ăn một chút rồi đặt đũa xuống: "Bây giờ ông có thể nói rồi, ông tới tìm tôi rốt cuộc muốn làm gì?"

Có lẽ La Thu Hạo đã sắp xếp xong từ ngữ, không bắt cô ăn thêm nữa, ông ta xoa tay, nói: "Lần này bố tới là muốn đưa con đi tới thành phố A."

La Vy Vy sững sờ, lại cạn lời, vừa buồn cười vừa tức nói: "Rốt cuộc ông có biết mình đang nói gì không?"

Hết chương 155

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip