Mucho x (T/b)
" Cảm ơn rất nhiều!"
Đây là lời cảm ơn của dàn diễn viên trong Tokyo Revengers sau những ngày tháng dài quay phim thì cuối cùng cũng kết thúc.
Em, với tư cách là đạo diễn, em đã rất xúc động khi mọi thứ đã hoàn thành một cách xuất sắc nhưng.
- A-re? Đạo diễn đâu? Đạo diễn (T/b) đâu?--một người nào đó trong dàn diễn viên
- Đạo diễn mới ở đây mà, sao kì vậy?--cameraman
- Cô ấy vừa chạy đi rồi, không biết, bị gì nữa.--ánh sáng.
- Chúng tôi đang tính cảm ơn vậy mà.
- Chia ra tìm vậy.--trợ lí của em
- Osu.
Cả bọn đang lật tung cả cái phim trường lên kiếm em. Em bên này, ở một góc khuất cách xa sân diễn, đang khóc. Không phải tính tình mít ướt hay gì đâu, mà là, n-nghĩ thử xem, đây là bộ phim đầu tay nè, họ còn cùng em trải qua những ngày tháng mưa nắng dầm sương, những kỉ niệm, những kí ức, sao mà quên đây.
- hichic...
- Đạo diễn.
- !
- Em làm tụi này lo đấy. Sao lại trốn ở đây và khóc vậy?
- *dụi mắt* Đ-đâu có... Em đâu có khóc...
- Xạo quá đó. Ra đây nào.
- M-mọi người chưa về hả? Giờ tan rồi, s-sẽ trễ lịch quay phim khác của mọi người đ-đó.
- Nói còn không rõ như thế mà bảo mình không khóc. Ai tin.
- Không có mà-
- Ra đây*chìa tay*.
- ...
- Lẹ nào.
- Vâng.*nắm*
Anh ấy cầm tay em ra khỏi đó và tiến vào chỗ mọi người đang đợi.
- Đạo diễn bé nhỏ, cô đi đâu thế? Tụi này đang muốn dành những lời cảm ơn sâu sắc cho cô đây nè.--Emma
- Đạo diễn, cô làm bọn này lo đấy.--Yuzuha
- Trẻ con đi lạc không tốt đâu.--Hina
- Hichic, mọi người.
- Cảm ơn vì thời gian qua!!*mọi người đều cúi người*
- Oaoaoa.... Đừng làm em buồn thêm mà...
- Đạo diễn à, hình tượng bị vỡ quá đó.--trợ lí
Emma ôm em rồi tiếp đến là từng người khác, được từng người từng người ôm đó, hạnh phúc! Chụp vài bức kỉ niệm rồi ai cũng tan về.
Em và anh phía bên này.
- *cầm tay* Khi nãy sướng nhỉ?--anh
- Hử?--em
- Được quá trời trai đẹp ôm, sướng không?
- ...*chớp chớp mắt* Mucho ghen hả?*cười*
- Đừng đưa vẻ mặt đó ra, cái đồ ngốc này.*tay còn lại vịn mặt che đi vài nét ửng hồng*
- Hehe. Em coi họ như người một nhà nên không có để ý lắm, yên tâm.
- Thế anh là gì?
- Người một nhà.
- Chức vụ?
- Hưm.....
- Chức vụ?
- Chưa xác định.
- Hả?*cười rồi bế em lên* Sao nào?
- Thả xuống, người ta nhìn đó.*đẩy ra*
- Té đó, chức vụ gì.
- Bạ-bạn trai.
- Nâng lên đi.
- C-chồng.
- Tên gọi khác.
- Ô-ông xã.
- Sao thế bé yêu?
- Cái đồ đáng ghét, đi ra coi*nhảy xuống*. Sến quá.
- Tại em tự nhiên bảo mà.
- Là anh kêu em nói mà.
- Thế à.
Năm mới tới, em dự định đi đến từng nhà của từng người và chúc mừng họ năm mới an lành. Hơn nửa ngày, mừng vì đã đi qua từng nhà và trao tiền mừng cho từng người. Nhà cuối.
- Draken-kun và Emma-chan có nhà không?
- Tới ngay.--Emma--Là đạo diễn (T/b).
- Gọi tôi là (T/b) được rồi, tôi đến chúc năm mới, không phiền chứ?
- Mời vào.
Nhà của 2 người họ rộng thật, Emma rót nước rồi mời em ngồi ở sofa một lát vì đang làm dở việc, em gật đầu rồi ngồi đợi. Đang uống ngụm nước thì một cậu bé chạy từ trong phòng ra.
- Mama!
- Kìa, gì thế, nhà đang có khách đó.
- Huh? À.*quay mặt qua em rồi cúi người chào* Con chào cô ạ.
- Rất vui được gặp con. Đây là con của 2 người à, lễ phép thật.
- Nó quậy lắm chứ lễ phép chỗ nào, (T/b) đừng để nó lừa.
- Mẹ!
- Haha, lại đây lại đây. Cô cho tiền mừng nè.
- Vâng?*nhìn qua Emma*
- *Emma thở dài rồi cười*
- Con xin ạ! Cảm ơn cô (T/b)!
- Ngoan lắm.*sờ đầu*
Cậu bé ngoan lắm luôn, ngồi trong lòng em ăn bánh xem phim một cách ngoan ngoãn nghiêm túc. Trò chuyện một hồi em nhận ra đã quá giờ một chuyện.
- À, xin lỗi. Tôi xin phép về đây.
- Huh? Tưởng (T/b) ở lại ăn tối luôn.
- Nào làm phiền gia đình như vậy, tạm biệt. Tạm biệt nhé bé con.
- Vâng ạ!
Em lấy áo ấm khoác lên rồi chạy xuống nhà, bắt taxi và chỉ họ đưa đến địa chỉ. Đứng trước cửa nhà, em chỉnh lại đầu tóc gọn gàng, hít thở đều rồi bấm chuông.
- Ra liền.--giọng một người phụ nữ--Ara, là con à, (T/b)-chan.
- Vâng ạ! Con chào bác.
- Nào, vào đi, ngoài đây lạnh lắm.
- Vâng.
- Con ngồi đi, đây, trà ấm.
- Con cảm ơn.
- Yasu-hiro! Có người đến nè.
- Con đang bận rồi.
- Mồ, cái thằng này. Con lên chơi với nó đi.
- Vâng? Cái này-
- Lên đi.
- ...Vâng.
Em lên lầu rồi gõ cửa.
- Con đang bận.
- *cốc cốc*
- Thật tình. Ra đây- *mở cửa* Eh? (T/b)?
- Ồ. Anh đang bận à? Làm phiền rồi.
Anh kéo em vào lòng rồi đóng cửa phòng lại. Ôm em lên, đi lại ghế, ngồi xuống rồi dụi mặt vào người em.
- Haha, nhột.
- Em đến trễ đó.
- Haha, tại...chúc bên nhà Ryuguji hơi lâu...nên qua trễ...nhột.
- *ngước mặt lên* Hay vừa đi hẹn hò với trai đẹp rồi qua nhà một ông già như tôi kiếm lời.
- Nào có.... Mà có thì chắc, để coi ai được nhỉ? Mấy anh người mẫu đẹp đẹp dạo này hay rủ em đi cafe.*mắt nhắm mắt mở*
- ╬ Gan nhỉ?
- *ôm chặt* Đùa mà, haha.
- Hừ.
Mucho đang chơi game, đó là lí do anh bảo mình bận. Anh ôm em thì dư sức một vòng tay mà tới em ôm anh ấy thì chưa tới nửa người dù tay em không ngắn.
- Sao em phải làm gối ôm cho anh khi anh chơi game?
- Em ấm, là cục sưởi ấm áp cho mùa xuân còn lạnh này.
- *trề mặt*
- (T/b)! Xuống đây nào.
- Huh! Vâng ạ! Thả ra.
- Mẹ kêu em ấy xuống làm gì?
- Gì thế? Con quản mẹ à?
- Không, con đang cần cục sưởi này.
- Để (T/b) xuống đây nào.
-....... Rồi! Thật chả muốn buông em ra.
- ////
Cô kêu em xuống phụ làm vài thứ thôi, không có nặng nề gì. Dẫu sao thì vài tháng hoặc cỡ giữa năm nữa là cả 2 sẽ về chung nhà nên giờ làm quen dần thôi.
Nói thật mấy mùa lạnh lạnh như này nhưng em vẫn phải ra đường, vì công việc của mình không cho phép mình lười biếng, haizzz... Nhưng khi ra về.
- Huh? Sao anh ở đây?
- Đón em.
- Anh ghét trời lạnh mà, dạo này siêng thế.
- Về nào, hỏi nhiều quá.
- Quá đáng.
Cả 2 nắm tay nhau ngay giữa tiết trời se lạnh này, ngoài lạnh nhưng tia nắng lại chiếu gọi trong tim, ấm. Đang im lặng thì anh lên tiếng.
- Muốn biết lí do không?
- Lí do gì? Mà sao?
- Sợ em đi với người khác.
- Gì chứ, em có trăng hoa như vậy đâu.
- Lỡ ai đó đẹp trai hơn anh, giàu hơn anh rồi biết cách quan tâm người khác, thấu tình đạt lý đến gạ em thì em sẽ đồng ý không?
- Câu hỏi này khó lựa chọn quá.... Nhưng tình cảm 3 năm qua đâu thể để không vậy, em vẫn chọn anh mà.*cười*
- *cười nhẹ lên* Cảm ơn em. Không ngại gì chứ nếu quen một ông chú như anh?
- Ừ nhỉ, anh già thật. Nhưng là anh là một ông chú đáng yêu.
- Gì vậy, nghe chả hợp với anh tí nào.
- Hì hì.
- Lạnh không?
- Lạnh chứ.
Anh cởi cái áo ấm của mình choàng qua cho em, ban đầu em thấy hạnh phúc lắm nhưng khúc sau hơi sai. Khi mặc cái áo vào nó khiến em nhìn lùn hơn và tròn ra.
- ...
- *đang nhịn cười đến run người*
- *giận quá hóa quạu*╬Anh cười cái gì?
- C-có đâu. Chạy đua chứ?*chạy*
- Nè.*đưa tay kêu dừng*
Em chạy theo nhưng cái áo này nặng mà còn dày, dài thì qua đầu gối nên chạy cái vướng vướng sao ngã cái đùng luôn.
- Đau.
- Ổn chứ?
- Đi ra đi, cái mũi em có gãy là do cái áo của anh đó.
- Rồi, xin lỗi. Cõng không?
- Em đi được.
- Lên, đi đến bệnh viện luôn.
- Không cần đâu. Nói vậy chứ em còn bận, đi về nhà tự băng bó là được.
- Chắc chứ?
- *gật đầu*
- Lên nào.
- Ồ.
Trên lưng Mucho lúc nào cũng rất êm, chắc tại đây gọi là bờ vai Thái Bình Dương. Anh đưa em đến cửa nhà luôn.
- Hey. Cảm ơn, tạm biệt.
- Có gì thì gọi, đừng chịu đựng một mình.
- Ừm.
....
Dàn diễn viên của bộ phim "Tokyo Revengers" đều có mặt đầy đủ trong đám cưới của em, buổi lễ được tổ chức ngoài trời vì em muốn đám cưới này phải thật ấn tượng. Có mọi người nên không khí sinh động hơn hẳn. Không khí rất nhộn nhịp, đang quẩy rất sung thì Mucho kéo đi đến một chỗ khác.
Nơi này, có một cây anh đào, nó đanh nở rộ dần. Em ngạc nhiên các thứ rồi òa lên cười tươi bảo anh "nhìn kìa nhìn kìa!". Anh cười nhẹ rồi bắt đầu nói.
- Cảm ơn em. Cảm ơn vì đã bước đến cuộc đời của một người chỉ biết làm vài việc kiếm ra tiền, không mấy nổi bật trong xã hội. Cảm ơn em vì đã đồng ý lời thề quan trọng ngay hôm nay và vừa rồi là ngày sản xuất, cùng anh đi đến hết đời. Cảm ơn vì đã yêu anh, cô gái đẹp nhất anh từng thấy trong đời.
- *cười tươi* Em cũng phải cảm ơn anh. Cảm ơn vì đã yêu một người như em. À, hôm nay là hạn sản xuất nhưng ngày hết hạn sẽ không phải là vài năm hay gì đâu nha.
- Thế bao lâu?*hỏi vui*
- Là cả đời người.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip