Chap 24

- Sao? Em có thấy vừa mắt ai không?

Vài tấm hình chìa ra trước mắt, đối tượng như thế nào cũng có. Có người khá điển trai, cũng có người khá "già dặn".

- Freen à, tất cả những người ở đây chị đều đã liên hệ trước nên em không cần phải lo lắng.

- Là sao? Chị cho họ xem hình của em à?

- Em gái chị vừa đẹp vừa giỏi, thiếu gì người theo, chị chỉ giúp em sàng lọc lại thôi.

Chưa bao giờ Freen cảm thấy khó chịu như lúc này, ánh mắt có chút đanh lại. Suy nghĩ một hồi lâu nàng đành bất lực.

- Từ nay chị đừng làm thế nữa! Đừng tùy tiện giới thiệu em cho người khác!

- Ơ! Là sao? Chị có lòng tốt...

- Vâng! Nhưng mà lòng tốt của chị em không dám nhận.

- Ủa...

Freen vội bỏ vào bên trong, từ lúc nào Becky đã đứng ở đó. Trong phút giây bối rối cả hai chỉ biết đứng nhìn nhau.

- Ờm...Mẹ gọi vào ăn cơm.

Becky ấp úng, em đã cảm giác được Freen đang không được vui vẻ.

Lại là một bữa cơm không mấy ngon lành. Khi không chỉ một mình Freen mà ngay cả bà Sarocha cũng có tâm sự và vẫn là những câu chuyện trên trời dưới đất của người anh rể yêu quý.

- Sao anh có thể làm thế được, dù gì Freen cũng là em gái của anh...em...nói chung là không được!

- Sao lại không? Em như thế là cũng muốn tốt cho em gái của anh, gần 30 tuổi rồi mà chưa có đối tượng!

- Có thật là muốn tốt không ?

Có vẻ như nói trúng tim đen, người chị dâu có hơi ngập ngừng, nơi này cũng chỉ có hai vợ chồng, chị ta không cần phải che giấu gì nhiều.

- Thì sao? Đi nước ngoài biệt tâm biệt tích, bỏ mẹ già lại cho anh nuôi. Anh là con trai lớn trong nhà, tất nhiên phải gánh vát chuyện lớn nhỏ, về sau mẹ có xảy ra chuyện thì ai lo?

Cảm giác gần thuyết phục được Tor, người vợ không ngừng đưa ra những lời lẽ cố gắng thuyết phục.

- Tìm chồng nhanh cho Freen một chút, về sau em ấy cũng sẽ lo cho bên nhà chồng. Chuyện đem giống cà phê về trồng ở đây, trước sau gì năm sau cũng phải làm, anh liệu mà đi nói với mẹ.

- Mẹ có nói với anh về chuyện di chúc!

- Cái gì?

Nhìn vẻ mặt sửng sốt của vợ, Tor có chút tức giận nhưng cũng không muốn làm lớn chuyện.

- Mẹ nói sao?

- Nói là sẽ viết thôi, chia cho ai, chia như thế nào ...tôi không biết!

- Anh không có biết cái gì hết á! Đúng là thằng chồng ăn hại!

- Cô!

- Sao? Anh đừng có quên anh được như ngày hôm nay là nhờ ai! Cảm giác muốn làm lại nghề cũ tay dính đầy nhớt chui dưới gầm xe lắm rồi phải không?

Tor nén cơn giận bỏ ra ngoài phòng giữa đêm khuya, dù cho có hút thuốc lá để giải tỏa căng thẳng nhưng cũng không hề hấn gì. Bao năm qua sống một cách nhu nhược, đôi khi cũng tự hỏi chính mình phải làm cách nào để thoát khỏi.

- Vợ đang mang thai mà anh lại hút thuốc sao?

Tiếng nói của Freen từ phía sau truyền tới, đã lâu rồi hai anh em không có diệp cùng nhau nói chuyện.

- Sao còn chưa ngủ?

- Tại vì không ngủ được!

- Hay ha! Đi mấy năm bây giờ ăn nói chuyện trống không luôn!

Tor định bỏ điếu thuốc trong tay, nhưng Freen lại lấy gói thuốc từ trong túi áo của anh, lôi ra một điếu tự châm cho mình.

- Em hút thuốc lá từ khi nào vậy? Trời ơi!

- Lâu rồi! Nhưng em bỏ lâu rồi bây giờ mới hút lại.

Nhìn Freen bằng một trạng thái vô cùng bất ngờ, trong lòng anh là một mớ hỗn loạn, giờ nghĩ lại không biết đối diện như thế nào cho đúng.

- Em xin lỗi!

- Hả?

- Thật ra! Bản thân em đã từng xem thường anh. Nếu như lúc nhỏ em không học giỏi, cũng không lầm lầm lì lì thì hai anh em mình...

- Sao lại nói thế!

Khóe mắt Tor bỗng cay cay, theo thời gian dần trưởng thành, bản thân anh cũng là một người sống tình cảm nhưng có lẽ không biết cách thể hiện.

Freen cũng ngập ngừng nói tiếp, không đơn giản để một người ở gần tuổi 30 nói ra điều trong lòng.

- Lúc nhỏ không phải em không muốn anh đừng quan tâm em mà lo do em nghĩ bản thân mình có thể tự lo liệu được. Bây giờ suy nghĩ lại chính em là người không cần thì đòi hỏi điều gì từ anh trai mình.

- Ai cũng có sự đố kị hết, nhưng lẽ ra làm anh, anh phải nhường cho em một chút! Chính anh cũng thấy rõ sự thiên vị của mẹ dành cho anh, chỉ là...anh tệ quá!

- Chuyện di chúc mẹ đã nói cho anh chưa?

- Rồi!

- Em sợ lắm Tor, đột nhiên như vậy làm sao em còn tâm trí nghĩ gì nữa đây, em cố gắng lắm nhưng mẹ không chịu nói!

- Anh cũng bó tay, nhưng mà...chuyện của chị dâu em ...anh...xin lỗi.

- Em không để ý đâu!

Lâu thêm một chút nữa, khoảng cách được kéo gần, Tor ngẩng cao lên một chút, Freen hạ mình xuống một chút, hai anh em ai cũng có vết thương lòng, là ruột thịt là máu mủ, ít nhất vẫn là người một nhà.

- Thuốc lá? Sao lại có mùi thuốc lá? Chị hút thuốc à Freen?

- Một...một chút thôi!

- Em khuyên chị đi nói chuyện với anh hai sao lại thành ra hút thuốc lá rồi?

Freen vờ bịt miệng, tỏ ra vẻ vô tội nhưng rồi cũng cười trừ cho qua.

- Thôi mà, chỉ có một chút thôi. Chị cũng sẽ không đụng tới nó nữa!

- Anh chị nói sao?

- Có vẻ anh ấy đã thay đổi...có xin lỗi về chuyện lúc sáng, chuyện của chị dâu.

Nhìn thấy Freen ảo não thì tự động Becky cũng cảm thấy rối bời, em đắn đo một lúc rồi mới nói ra.

- Chị đừng áp lực quá Freen, nếu bây giờ chưa phải là lúc thì cũng không cần nói cho mẹ biết, em không...

- Chuyện này trước sau gì mẹ chị cũng phải biết, Becky! Không phải chị sợ em tuổi thân nên mới làm thế...có những chuyện nên nói thì cần phải nói. Chị yêu em, nếu như mẹ em đã biết thì mẹ chị càng phải rõ!

- Sao cơ? Mẹ em...

- Con gái của sếp tổng, làm sao chị nỡ lòng tổn thương!

Becky cuối đầu thỏ thẻ trong miệng, em chờ dịp để mở miệng nói với Freen nhưng nàng đã nhanh hơn một bước. Nhanh chóng rõ thân phận của mình.

- Em...em không phải không muốn nói, chỉ là...

- Thôi nào, chị không trách em! Chị tin em rõ ràng biết chúng ta ở cạnh nhau vì điều gì...

- Không chỉ là tình yêu...đúng không!?

Freen mỉm cười gật đầu, nàng thương em, có em bên cạnh mình là một điều kì tích xảy ra trong đời, bởi một cô bé tuy có chút trẻ con, rực rỡ như ánh mặt trời xuất hiện làm Freen chói mắt, nhưng anh nắng đó nguyện làm ấm trái tim nàng.

Đủ bao dung ôm lấy nàng, đủ sự thấu hiểu và chờ đợi nàng bất cứ lúc nào. Becky yêu nàng nhiều như thế thì Freen sẵn lòng trân trọng tình cảm đó.

- Nằm xuống, chị xoa đầu cho em ngủ chịu không ?







Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip