18. Văn Thanh x Hồng Duy

-Thănnnnnnn!!!!
-Diiiiiiiiiiiii!!!!
-Thănnnnnnn!!!!
-Diiiiiiiiiiiiii!!!!
-Moẹ hai thằng dở hơi!
-Con bác Tạo có ý kiến gì sao? Cảm thấy món cơm chó này nuốt không trôi có thể về phòng!
-Để ăn cơm chó của lão Trường với Phượng? Đ* má, khác chó gì nhau?
-Eo ơi Thăn ơi lêu lêu thằng đéo có bồ đi kìa! - Hồng Duy tít mắt, ngả người vào lòng bạn người yêu để trêu Văn Toàn
-Mày còn là bạn tao không hả Duy?
-Ừ thì tao vẫn là bạn mày, bền vững giống như sự nghiệp ế của mày vậy!
-Huhu! Tôi đập đầu vào gối chết cho mấy người vừa lòng! Đã bị Phượng thồn cơm chó ở phòng thì chớ! Sang đây chúng mày cũng đéo có miếng lương tâm nào là sao?
-Mày biết gì không Toàn Tạo? Ở HAGL này làm đéo gì có ai có lương tâm, đến crush quốc dân Trần Nhô còn sống lỗi được thì mày khóc lóc gì?
-Đậu xanh rau má! Biết trước tương lai như này của chúng mày, bố đéo đẩy chúng mày về cùng nhau nữa! Chả bù cho ngày trước, ghét nhau như chó!

Sau khi Văn Toàn phụng phịu dậm chân bỏ đi, Hồng Duy nằm hẳn xuống gối đầu lên chân Văn Thanh làm nũng.
-Ơ nhưng mà Toàn nói cũng đúng ý nhở! Ngày xưa, em ghét bạn vờ lờ!
-Ừ, ngày xưa anh cũng thế, nhưng giờ anh yêu bạn nhiều hơn mà! - Bạn lớn cưng chiều vuốt vuốt mái đầu của cậu
-Xạo! Em yêu bạn nhiều hơn! - Hồng Duy dang rộng hai tay cảm thán
-Anh yêu bạn nhiều nhất! - Văn Thanh cúi xuống hôn cái chóc lên mũi bạn nhỏ
-Em yêu bạn nhiều hơn nhất!
-Vậy mà ngày xưa bạn mách thầy anh trốn tập?
-Cái ý là lo cho tương lai của bạn! Nhưng bạn cũng mách thầy em bỏ bữa cơ mà! - bạn nhỏ vươn hai tay lên trên, áp sát hai má của anh
-Chứ để bạn còi cọc lớn lên thì giờ sao anh nuôi béo được? - anh vẫn dịu dàng vuốt sống mũi cậu
-Nhưng em vẫn bị phạt nhá! Bạn bị phạt xong còn trốn! Thầy bảo chạy 10 vòng, chạy có 3 vòng đã xin xỏ anh Phượng bỏ qua cho!
-Rồi xong bạn giận dỗi, đem giày của anh Phượng đi ngâm nước xong đổ tại anh đúng không?
-Cho bõ ghét!

Gia Lai năm ấy, có một Hồng Duy nhút nhát quá nên các thầy cũng nhẹ tay nuông chiều cậu trong một số lĩnh vực có thể du di, để cho một Văn Thanh ganh tị thành ra ghét bỏ kiếm trò chọc phá. Hồng Duy bị trêu chọc nhiều quá cũng đâm ghét cái đứa bạn cùng tuổi ấy.
-Sao cùng quê Hải Dương mà nó đáng ghét thế nhở? Trong khi Tòn Tòn đáng yêu như này!
-Tòn thì lúc nào chả đáng yêu! Nhưng Thanh có làm gì Di quá đáng lắm đâu!
-Huhu đấy là Tòn không thấy thôi! Hôm trước cái thằng đen ý làm xì hơi bóng xong đem giấu dưới giường Di lại chạy đi mách thầy ý! Làm Di bị phạt dọn kho bóng cả sáng nay nè!

-Xì! Bạn còn gọi người yêu mình là thằng đen!
-Thế bạn có đen không?
-Chỉ không trắng thôi! - Văn Thanh nhìn lại làn da khoẻ khoắn của mình rồi lắc đầu
-Thế mà không phải đen à? - Hồng Duy liếc bạn lớn bằng nửa con mắt
-Đen thì bạn không yêu hử? - bạn lớn cúi thấp đầu xuống dò hỏi
-Em vẫn yêu mà!
-Tưởng lại không thèm nữa thì đây đi chỗ khác! Đỡ ngứa mắt!

-Ê! Mày chạy nhanh thế, bóng không thấy đâu mà chạy muốn tụt quần!
-Bóng bên hướng mày thì mày phải dẫn chứ! Tao chạy thế để đề phòng mày chuyền cho các anh lỗi còn có người đón thôi!
-Thằng điên! Chạy hộc hơi thế lúc mày đón được bóng thì còn đâu sức giữ?

-Này! Em chưa kể vụ bạn bảo em là thằng điên nhá! Tội này to hơn tội em bảo bạn đen!
-Anh lỡ mồm thôi mà! Lúc ấy bạn cũng chạy nhiều quá, lỡ làm sao anh xót!
-Giờ nhớ lại mới xót thôi! Chứ ngày ấy xót khối ấy!

chuyện cũng nhỏ, cũng chỉ bình thường như bao tình huống trên sân cỏ khác, nhưng qua cái cặp ghét nhau thì nó lại là một vấn đề to chà bá. Thế là hai bạn xông vào cấu xe nhau ngon lành. Văn Thanh cậy mình nhỉnh hơn bạn nhỏ một tý, kẹp cổ Hồng Duy ghim xuống dưới. Hồng Duy cũng chẳng vừa, cậu chỉ tự vệ thôi, và thế là nhè ngay bắp tay bạn lớn mà đáp bộ nhá xuống. Giằng xé nhau mãi, Văn Toàn đứng bên can không nổi phải chạy đi tìm anh lớn. Xuân Trường túm Văn Thanh, Công Phượng kéo Hồng Duy, tách được hai bạn ra rồi nhưng vẫn hằm hè muốn xông vào chiến tiếp, kết quả là bị Xuân Trường cho đi xách nước tưới toàn bộ cây ở Hàm Rồng.

-Lúc ý lão Trường bảo hai đứa đi làm rồi không mách thầy chuyện đánh nhau! Nhưng xong vẫn bị thầy phạt tiếp!
-Tại bạn làm đổ nguyên xô nước vào phòng bố Đức ý chứ! Không thì mọi chuyện đã êm xuôi rồi!
-Anh đâu cố ý đâu!
-Bạn bớt xạo! Hôm ý có gì vướng víu đâu?
-Nếu giờ anh nói là lúc ý anh định đổ nước vào người bạn thì bạn có giận anh không?
-Ngay trước phòng bố Đức?
-Thì tại lúc ý anh cay bạn quá!
-Thế cho cay tiếp nha?
-Thôi đừng! Anh trót dại!

Ghét nhau là vậy, nhưng ngày nhỏ Văn Thanh gặp lúc Hồng Duy ngồi buồn thiu vì nhớ nhà thì vẫn trêu chọc cậu như thường.
-Đàn ông đàn ang! Mày lên đây học đá bóng mà cứ vài hôm lại khóc nhè nhớ nhà thế hả?
-Mày đi ra kia đi, tao không có hứng chơi với mày!
-Thì tao có định chơi với mày đâu! Đang chọc quê mày ý!
-Ừ sao cũng được!
Hồng Duy tỏ vẻ chán chường, quay mặt đi bỏ bơ Văn Thanh đang nhăn nhở cười đùa.

-Bạn biết không, cái hồi mà bạn hay nhớ nhà ý, hồi đấy anh cũng thương bạn lắm. Nhưng mà không biết dỗ bạn như anh Nhô nên kiếm cớ trêu bạn cho bạn cười đấy!
-Nhưng em hong vui được!
-Ngày ý thôi! Giờ anh biết dỗ bạn rồi! Chứ cứ dỗi lại bỏ ăn, người còi cọc anh nhìn chịu không nổi!
-À ừ, dỗ kiểu như ngày ý lén vứt vào tủ đồ của em gói bánh đậu xanh nát bét! - Hồng Duy trề môi
-Ơ sao bạn biết là của anh?
-Gớm! Chẳng lẽ Tòn nó lại cho em bánh kiểu ý? Với cả nó cho phải cho cả hộp to cơ!
-Lúc đấy bé, anh có gì thì cho đấy thôi! Giờ bạn muốn gì anh cũng cho được! - Văn Thanh rộng tay ôm cậu vào lòng

Ghét thì ghét thật, nhưng hai bạn cũng xót nhau lắm. Văn Thanh chắc không biết, lần đầu tiên bạn lớn bị chấn thương, có một bóng dáng nhỏ nhỏ cứ kiễng chân nghếch cổ vào trong phòng bệnh hóng xem tình hình như thế nào. Cũng chẳng ai cho Hồng Duy biết, có lần cậu ốm bệt giường, có một cậu nhóc ngang bướng, quyết thức thâu đêm chăm cậu.

Chấm choé nhau cả ngày, đằng đẵng gần mười mấy năm. Một hôm Văn Toàn vui miệng hỏi
-Ê Thanh! Mày ghét thằng Duy đến thế à?
-Không mày điên à, đồng đội với nhau, ghét là ghét thế nào?
-Thế sao chúng mày cạnh khoé nhau ghê thế?
-Tao cũng đếch biết, tự dưng thấy chọc nó thích thích!
-Chọc nó thích thích hay nhìn nó thích thích? - Văn Toàn quyết nhây tới cùng
-Mày điên à mà có chuyện ý?
-Tao nghi vế thứ hai lắm!
-Không, vế đầu! Là vế đầu! Vế đầu đấy!
-Nhưng cũng không phải không có vế sau đúng không?
-...
-Đúng mợ nó rồi chứ gì?
-Ừ thì...
-Thì sao? Bây giờ tao nói mày nghe nhá, Duy nó lành lành, đáng yêu như thế, cũng dễ nuôi, dễ chăm, mày nỡ lòng nào không thích nó?
-Ừ thì cả hai!
-Á à! Trường đâu! Em nói đúng rồi! Em thắng cược! Anh đưa bát tồm đấy đây!
-Ơ thằng mồm rộng này! Mày lôi bố ra làm trò đùa à?
-Yên tâm tao chỉ cần mày nói thế thôi! Tao không làm gì đâu!

Văn Thanh bị gạ cũng dễ thật, Văn Toàn chỉ tình cờ nhìn hai bạn như vậy nổi hứng đẩy thuyền thôi, ai dè đâu bạn lớn vô thức thừa nhận là thật. À thì đúng là sau đấy cậu bạn Văn Toàn cũng chẳng làm gì, không đụng chạm đến vấn đề kia. Lời thú nhận của Văn Thanh cũng sớm thành bí mật chỉ ba người Trường, Thanh, Toàn biết, nhưng khổ nỗi hai vị đầu trò ra thì cũng chóng quên đi rồi. Chỉ có Văn Thanh là là để bụng tương tư.

-Tính ra anh đơn phương bạn cũng lâu phết! Gần 3 năm đấy!
-Tại bạn yêu không nói chứ tại em à?
-Nhưng ngày ý đang như lửa với nước, tự dưng cái nói yêu anh sợ bạn cầm chổi phang anh ý chứ chả đùa!

Dạo ấy Hồng Duy đổi phòng, ở chung phòng với một anh lớn tuổi. Bạn lớn để ý thấy bạn nhỏ quấn quýt ông anh ấy lắm, cũng khó chịu hậm hực các thứ. Rồi mọi chuyện cũng lại từ cái mồm của Nguyễn Văn Toàn mà ra, cậu chàng đồn ầm cả câu lạc bộ lên là Hồng Duy với Đức Lương sắp thành đôi rồi, báo hại cho Văn Thanh ngồi ngẩn ngơ cả chiều ở sân sau học viện, đến trời tối rồi cũng không biết đường đi về, để cho cả hội phải đi tìm trước giờ thầy điểm danh.
-Ô! Thằng chó đốm hoá ra ngồi tự kỷ ở đây à? Nãy giờ kết thân được với mấy bạn muỗi rồi? - Hồng Duy tìm thấy bạn lớn đang ngồi thu lu một góc liền tiến lại chọc
-...
Ai hay chữ ngờ, bạn lớn mải nghĩ quá, không để ý cậu xuất hiện luôn
-Này! Thôi buồn thì về phòng dựa vai anh Trường mà khóc! Mày ngồi đây lỡ muỗi khiêng mày đi người ta lại bảo câu lạc bộ bạc đãi mày! - bạn nhỏ vẫn kiên trì lay vai anh và nhây
-...
-Ô hay nhớ mẹ?
-...
-Này Thanh! Mày làm sao đấy?
Mình quan tâm người ta mà người ta cứ bỏ bơ mình cũng quê lắm chứ, Hồng Duy vung tay cái chát xuống vai anh rồi hỏi. Bị đau nên mới giật mình, Văn Thanh hét thẳng vào mặt bạn nhỏ.
-Làm sao cái gì? Bố đây bị thích mày đấy!
Nói xong chạy biến, để Hồng Duy ngây người load lại thông tin.

Về phòng rồi Văn Thanh mới ý thức ra chuyện anh vừa làm, trùm chăn gào hét một thôi một hồi để Xuân Trường đau đầu, thiếu điều đá khỏi phòng.
-Huhu anh ơi em lỡ miệng nói ra rồi!
-Nói cái gì?
-Em lỡ nói thích Duy huhu! Anh xoá ký ức của nó cho em đi! Không thể tỏ tình nhục như vừa nãy được!

Còn bên phía Hồng Duy cũng ngẩn ngơ, lơ mơ bước về phòng.
-Di! Mày đi đâu hướng ý? Đi ba vòng quanh ký túc rồi đấy!
-Anh Phựnnnn?!
-Làm sao mà như bị bắt hồn thế kia?
-Có đứa vừa bảo thích em hay sao ý!
-Đứa nào? Hay mày ngủ mơ?
-Thằng Thanh ạ!
-Chắc không đấy em?
-Có ạ! Nó vừa gào vào mặt em khi nãy!
-Thế giờ nó đâu?
-Chạy mất rồi ạ!
-Mày nhầm rồi! Thằng Thanh thích Tuấn Anh hay sao mà! Hôm trước còn đòi sang Hàn chăm Nhô!
-Anh xạo! Em đi tìm nó nói lại anh nghe!

Hồng Duy hùng hổ lôi Công Phượng sang phòng của Văn Thanh.
-Mở cửa! Mở cửa! Mở cửa nhanh không cháy nhà!
-Mày thích mai chạy 20 vòng quanh sân không Duy? - Xuân Trường cau có thò mặt ra
-Anh lôi thằng Thanh ra đây rồi 40 vòng em cũng chạy cho anh!
-Thanh! Mợ mày, xách mông ra đây hai mặt một lời này! Con trai 20 tuổi rồi bớt hèn đi!
-Không! Anh bảo Di đi về đi! Em chết nhục rồi!- Văn Thanh cố thủ lỳ trong chăn
-Mày không ra tao phạt thằng Duy! 30 à không 100 vòng!
-Đù mẹ Trường Chiến sống lỗi nó vừa phải thôi!

Nghe bạn nhỏ có nguy cơ bị phạt, Văn Thanh bật nhảy khỏi chăn, phóng ra trước cửa. Đối diện với Hồng Duy cũng đang ngượng ngùng trước mắt, Văn Thanh gãi hết đầu đến tai mặc cho hai tai đỏ lựng. Hồng Duy khi nãy nói chuyện với Công Phượng cũng hùng hổ lắm, nhưng giờ cậu nói trước thì mất giá bỏ xừ nên cũng cúi đầu vân vê gấu áo.

-Huhu hai anh đi ra ngoài đi! - Văn Thanh mếu miệng rồi đẩy cả Xuân Trường lẫn Công Phượng ra ngoài hành lang, chiếm dụng căn phòng.

-À..ờ Thanh này, nãy....mày nói gì với tao ý nhở? - ngay khi anh chốt của phòng lại, Hồng Duy lập tức lên tiếng
-Khi nãy...khi nãy...à thì tao bảo... Duy, tao thích bạn, nhầm anh thích mày... à không phải... bạn thích em, chết mẹ sao cứ nói nhầm thế nhở? Tao thích mày! Chết rồi, nói thế này đéo được! Tao à... anh... à
-Thôi! Ngừng! - Hồng Duy cố nhịn cười lớn - Mày trả lời tao một câu thôi vậy!
-Ừ! Di hỏi đi!
-Vũ Văn Thanh!
-Dạ có!
-Bạn thích em không?
-Có! Thích rất nhiều!
-Thế hỏi lại em đi!
-Hồng Duy! Bạn thích anh không?
-Có! Em có thích!
-Thế làm người yêu anh nhá!
-Ừ!

Không để hai bạn tình cảm quá lâu, Xuân Trường gõ cửa cộc cộc rồi hắng giọng
-Vũ Văn Thanh! Nguyễn Phong Hồng Duy! Đuổi đội trưởng ra khỏi phòng, hai đứa chạy 10 vòng quanh sân nhá!
-Chạy cùng anh không?
-Chạy cùng bạn bao nhiêu vòng cũng được!

-Nhanh thật từ đấy đến giờ được 5 năm rồi ý!
-Nhưng chung quy lại cũng do Toàn hai đứa mới đến được với nhau!
-Nhưng tại nó mà mình có màn tỏ tình không mấy trọn vẹn! Nó đồn em thích ông Lương!
-Xứng đáng sáng mai ăn một bữa cơm chó!
-Được! Quà cảm ơn vì đã đẩy thuyền chứ nhở!
-Thế kỷ niệm 5 năm Toàn nó có quà còn anh thì sao?
-Bạn nói gì?
-Di yêu mến của anh! Giờ là 12h đêm rồi, ngày hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng ta! Anh không cần chuẩn bị gì đâu! Cần bạn ngay lúc này thôi!
-Nào! Đừng có chơi kỳ cục như vậy!

END

09/01/2022

Quà tặng dành cho _Chauiiesss

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip