*Ngày 30 tháng 5:
Ánh sáng chói lòa xuyên qua kẽ lá, tay ta lướt trên những phím đàn, mặc dù sinh ra trong 1 gia đình vô cùng mạnh mẽ nhưng mà ta lại không thích giống họ. Khi tay ta đặt trên những phím đàn thì ta mới có thể tìm được sự bình yên, điệu múa của những ngón tay, tình yêu bất tận của ta, ta cống hiến tất cả vào trong những giai điệu, chỉ có những giai điệu mới có thể làm ta bình tĩnh được. Chỉ có những vần thơ ca mới có thể làm nguội con tim băng giá của ta, dù cha hay mẹ có nói gì, trong ta chỉ có một tình yêu duy nhất, chỉ có 1 đam mê duy nhất, đó chính là nghệ thuật. Tình yêu của ta là với cái đẹp và cái thanh cao nhưng nếu như các người bắt ta chiến đấu thì lưỡi kiếm băng giá của ta sẽ biến các người thành tượng băng.
Hôm nay có những kẻ ngu ngốc đã muốn thách thức ta, chúng cho rằng ta yếu đuối chỉ biết đắm chìm vào nghệ thuật, anh họ Samuel, chị họ Sandre và em họ Illin, bọn chúng đúng là mạnh thật nhưng lại run rẩy trước màn sương lạnh giá. Cuối cùng hôm nay trong bộ sưu tập lại có 3 bức tượng băng nhưng cũng như những bức tượng khác.
*Ngày 20 tháng 9:
Hôm nay ông nội đã đến thăm tôi, cũng đã gần 1 năm kể từ khi ông tham gia cuộc chiến và khi ông nội trở về tôi đã vô cùng vui mừng. Trong cả cuộc đời của mình cho dù bị cha mẹ hay họ hàng ghét bỏ nhưng ông nội vẫn luôn luôn ủng hộ tôi, ông luôn luôn tận hưởng những giai điệu mà tôi chơi, những nghệ thuật mà có thể thực hiện. Ông nội luôn luôn cổ vũ cho tôi và cũng như là sẵn sàng bảo vệ tôi, ông nội rất mạnh, ông có thể dùng mọi thuộc tính và biến trận chiến thành sân khấu của mình.
Ông nội vô cùng mạnh, không phải là Jack-of-all-trade, ông có thể thông thạo với mọi loại gươm nguyên tố và hoàn toàn rõ cách sử dụng chúng và ông hay ôm tôi khi tôi mệt, điều đó làm tôi cảm thấy vô dùng dễ chịu. Tôi luôn cảm thấy nhẹ nhõm khi ở với ông nội và tất nhiên tôi dần chỉ coi ông là người thân duy nhất của mình.
*Ngày 11 tháng 10:
Cuộc chiến nổ ra và tôi quá lo lắng cho ông nội, mặc dù tin tưởng vào ông nhưng mà sự lo lắng khiến tôi chỉ có thể làm một việc là chạy ra chiến trường. Tôi đã nghe những kẻ trong gia đình tôi nói sẽ khiến ông chết để họ có thể thừa kế nhanh hơn, ông nội là gia đình duy nhất của tôi. Tôi nhanh chóng đi ra chiến trường, tôi chạy và tiếp tục chạy, ma thuật kiểm soát băng giá trong tôi mất kiểm soát và làm thời gian xung quanh tôi trôi chậm hơn. tôi tiếp tục chạy và cuối cùng hôm nay tôi đã đi đến chiến trường. Trong gia đình này chúng sẽ làm mọi cách để có thứ chúng muốn, mua chuộc lính là điều đáng sợ nhất, mọi nguồn thực phẩm hay nước uống đều phải được kiểm tra, may thay ma thuật này cho phép thời gian tạm thời dừng lại.
Mặc dù không thể để ông nội biết được tôi ở đây nhưng mà tôi vẫn muốn nằm trong lòng ông mỗi tối, có lẽ đây là lần đầu mà tôi thực sự quý trọng điều gì đó. Nếu như muốn bảo vệ điều gì đó thì phải cố gắng hết sức, vậy thì đến lúc để bảo vệ ông rồi, biết rằng tôi muốn ở bên cạnh ông nhưng điều đó cũng sẽ gây ra quá nhiều sự để ý đến từ bên ngoài. Chúng cũng đã bắt đầu hành động và cũng như việc tôi phải theo sát chúng vậy, việc này không được thất bại, dù vì bất cứ lý do gì cũng không được thất bại.
*Ngày 20 tháng 10:
Đã ngăn chặn thành công 12 cuộc tấn công nhưng mà ai biết chúng mà ai biết chúng sẽ đi xa đến thế nào, biết đâu trong lúc hỗn chiến là một phát súng. Không ai có thể nói trước được và có lẽ sức mạnh này không đủ để bảo vệ ông thì sao, chắc chắn phải có cách đi xa hơn. Đúng lúc đo thì một cậu bé xuất hiện trước mặt tôi, cậu có mái tóc màu xám dài và đôi mắt màu hồng ngọc, cậu mặc trang phục gothic cùng với một dấu ấn ở trên trán. Theo những gì tôi đọc thì đây là một trong những vị thần còn sống, kẻ mạnh nhất còn sống, vị thần của sự tận cùng - Viz. Hắn ta sẽ cho tôi đủ sức mạnh với 1 thỏa thuận, hắn ta sẽ lấy đi mắt trái của tôi, hắn ta nói rằng sức mạnh này đủ để cứu ông nội nếu như tôi biết dùng. Tầm nhìn của tôi dần mất đi một nửa nhưng nếu như để thế này thì đúng là thô tục, tôi sớm thay thế vào hốc mắt rỗng một bông hoa lưu ly màu xanh.
Cuộc chiến sắp diễn ra vậy hãy cho ta biết được sức mạnh của ngài nào Viz, sức mạnh của một vị thần đã từng được gọi là thần hủy diệt, liệu sức mạnh ngươi đưa ta sẽ cho ta hết hay cho ta lựa chọn. Ma thuật băng giá đã có thể phát triển đến mức này thì có lẽ việc cứu ông nội và thậm chí cả kết thúc chiến tranh cũng vô cùng nhanh chóng.
*Ngày 25 tháng 10:
Ta đã quá chậm, thậm chí với sức mạnh của thần thánh cũng không thể làm gì, ngay khi cuộc chiến bắt đầu ta nghĩ chỉ có 1 kẻ bắn thôi nhưng mà lại có đến 4 kẻ bắn từ 4 hướng, viên đạn xuyên qua tim ông. Chúng chắc chắn sẽ cố gắng tìm ông và chắc chắn chúng sẽ cố gắng có được ông nội, không còn cách nào khác, chỉ có thể bảo toàn ông mãi mãi. Cơn gió lạnh buốt này là thứ ta sẽ không bao giờ quên, nỗi đau và sự cô đơn nhưng không thể để mọi chuyện tồn đọng thế này, cuộc chiến này sẽ kết thúc. Ít nhất sức mạnh này cũng có ích ở một điểm nào đó, nhưng ông nội, cháu sẽ không thể tha thứ cho họ đâu nhưng mà ông chưa chết, chừng nào còn là tượng băng thì ông sẽ mãi mãi còn sống. Nhưng mà cháu sẽ không tha thứ cho họ, cháu sẽ không bao giờ tha thứ cho họ, tất cả mọi thứ cháu nhận lấy, mọi đau thương này, cháu sẽ không bao giờ tha thứ cho họ. Tất cả mọi thứ mà cháu đã trải nghiệm hôm nay là do chúng. Nếu ông có xin cho chúng thì cháu mãi mãi không tha cho chúng.
Băng giá là thế lực không thể bị ngăn cản, và khi nằm dưới tay ta thì nó sẽ là thế lực đầy phẫn nộ, ta thề rằng cả đời ta sẽ chỉ dùng để báo thù. Ta có sức mạnh của thần thánh và ta là một thiên tài đầy quyền năng.
*Ngày 3 tháng 11:
Ta trở về căn nhà, bên trong đó là những kẻ đang cười nói vui vẻ, chúng không hề biết việc chúng đã giết chết cha mình. Những kẻ đáng chết đó là những kẻ mà ta không bao giờ có thể tha thứ, từ giờ có lẽ băng giá sẽ tiếp tục đi tiếp, tất cả chúng sau khi không thấy ông trở về nhưng đã rất bất ngờ khi ta đi vào, bất ngờ từ từ chuyển thành sợ hãi. Chúng bị nỗi sợ kích động nhưng cũng sớm nhận ra sự vô ích trong việc chống lại tôi, tất cả ma thuật được sử dụng khi bay về tôi đều bị đóng băng. tất cả ma thuật chúng sử dụng đều là vô dụng rồi sau đó là bão tuyết thổi.
Tôi lại ngồi trên cây đàn của mình. Thậm chí những lời cuối cùng từ ông tôi cũng không thể nghe được từ ông, trên chiếc giường bên cạnh cây đàn chính là bức tượng của ông, mắt mở hơi buồn. Có lẽ là ông đã muốn nói gì đó nhưng mà lại không kịp nhưng nếu chậm hơn thì tôi còn chẳng nghe được gì cả. Có lẽ việc tôi làm là sai sao ? Có lẽ việc tôi làm là đã quá vội vã sao ?
*Không rõ:
Ta đã ngồi trên phím đàn quá lâu, tôi đã mất cảm giác về thời gian, rốt cục đã bao lâu rồi, bức tượng của ông nội vẫn còn nguyên do sức mạnh của tôi nhưng có lẽ là bức tượng của những kẻ khác đã tan chảy rồi. Tôi dần đứng dậy khỏi ghế ngồi, mặc dù bản thân vô cùng mệt mỏi nhưng mà cho đến khi thời gian kết thúc thì ta có thể làm được điều gì cơ chứ, và ngay khi nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc thì ta lại thấy không gian đã thay đổi, ta đã ôm nhanh bức tượng của ông nội và bây giờ trước mắt ta là một người phụ nữ. Đôi cánh của hồ điệp màu tím và cũng như là thân thể không to lớn là bao, xung quanh cô ta là bươm bướm.
Có vẻ như tôi đã có 1 công việc mới, một gia đình to lớn và đáng yêu hơn gia đình cũ. Bức tượng của ông nội vẫn được để trong căn phòng, mặc dù có thể ông không còn sống nữa nhưng mà ông vẫn mãi mãi tồn tại.
"Thú vị thật đó, câu chuyện này không đến nỗi tệ, chỉ chán là gần 80% quyển nhật ký này đã bị mục rồi. Nếu không thì có lẽ cậu ta đã không chán đến vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip