Hoàng Cảnh Du hớt hả chạy theo vào xe cấp cứu, bản thân cũng không hề hay biết mình cũng đã bị nhiễm độc từ khi uống ly cafe do Đan Mộng Hi đưa tới. Ánh đèn nhợt nhạt chiếu xuống nền đất màu trắng, vẫn là cái mùi thuốc kháng sinh nồng nặc của bệnh viện. Hoàng Cảnh Du sốt ruột mà đi tới đi lui trước phòng cấp cứu, Jaden thì vẫn phải làm việc với bên cảnh sát một lúc.
Chất độc vốn đã ngấm vào cơ thể từ lâu nhưng do Hoàng Cảnh Du mãi chú ý đến Hứa Ngụy Châu nên không mảy may phát hiện, đầu óc hắn bây giờ như rối tung lên, một vài cơ mặt bắt đầu xụ xuống, cố gắng lấy lại tỉnh táo, Hoàng Cảnh Du đưa răng cắn vào lòng bàn tay để lấy lại cảm giác nhưng kết quả thật không như ý muốn, cơ thể bắt đầu mất cảm giác và rồi hắn cũng ngã xuống nền đất lạnh lẽo kia, đôi mắt tiếc nuối mà nhắm lại. Hoàng Cảnh Du, hắn thật vô dụng!
Hoàng Cảnh Du ngay sau đó được chuyển sang nước ngoài vì loại độc mà hắn nhiễm phải chính là loại độc tổng hợp. Riêng Hứa Ngụy Châu thì đã được chuyển sang phía của Jaden vì bệnh viện cũng đã hết cách cứu.
Ba tháng sau đó, Hoàng Cảnh Du cuối cùng cũng thực tỉnh lại. Hắn hầu như không rõ nổi chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian mà hắn ngã xuống nền đất ở Trung Quốc và tỉnh dậy trên giường bệnh tại Anh.
' Bác sĩ, cậu ấy tỉnh rồi.' Cô hộ lý vội vàng gọi hớt hả.
' Thật sao? Mau liên lạc với người thân.'
Vị bác sĩ bước vào thực hiện vài bước kiểm tra trước khi chắc chắn ràng Hoàng Cảnh Du thực sự đã chống chọi lại với loại độc tổng hợp kia.
' Cảnh Du. Con thật tỉnh rồi, con làm ta lo chết mất.' Hoàng Thiều Khanh tay chân run rẩy, lời nói khản đặc đến mức khó nghe.
' Ba. Châu Châu, người nói xem, em ấy hẳn đã ổn rồi đúng không?' Hoàng Cảnh Du gấp gáp, lời phát ra khỏi miệng là rất nhỏ nhưng nó đủ để Hoàng Thiều Khanh nghe thấy.
Căn phòng rơi vào trạng thái im lặng đến tột độ, văng vẳng xung quanh cũng chỉ có tiếng nước biển nhỏ giọt, âm thanh máy đo nhịp tim và nhịp thở dồn dập gấp gáp của Hoàng Cảnh Du.
' Ba, người mau nói.' Hoàng Cảnh Du khó khăn mà gằn lên từng chữ.
' Con nằm xuống được không? Đừng kích động.'
' Nếu người không nói, con lập tức sẽ rút cái mớ lộn xộn này ra khỏi cơ thể.' Hoàng Cảnh Du cơ hồ đã thực sự phát điên, lời nói đứt khoảng không rõ ràng, tay chân run lẩy bẩy, đôi mắt vốn khôn thể mở to giờ đây lại hằn lên chằn chịt tia máu.
' Nó... đã chết rồi.'
_______
Một tháng sau đó. Hoàng Cảnh Du kết thúc quá trình trị liệu và trở về lại Trung Quốc.
Không khí mọi nơi tất thảy đều trở nên ảm đạm khôn cùng, nếu như hắn trông thấy cặp tình nhân là đang ngồi với nhau trên ghế đá, Hoàng Cảnh Du hắn sẽ suy nghĩ rằng bọn họ là đang cố tìm cách chia tay nhau nhưng không thể, nếu hắn trông thấy một người mẹ ngồi xem con mình chơi đùa, hắn lại sẽ suy nghĩ rằng người mẹ là đang trông đấy để thừa dịp con mình không để ý mà rời bỏ nó đi xa, đối với tư tưởng của hắn bây giờ, mọi thứ đều trở nên phi thường mà tiêu cực.
Lê bước về ngôi nhà của Hứa Ngụy Châu, hắn ngồi thụp trên chiếc giường màu xám bạc. Hắn thật không thể nào nhìn rõ tâm tình của bản thân mình nữa, hắn ngu ngốc? Đúng vậy, hắn thực ngu ngốc. Hắn vô dụng? Đúng vậy, hắn rất vô dụng. Hắn hèn nhát? Đúng vậy, hắn rất hèn nhát, kể cả đến nhà của Hứa Trung Phong để thắp nhang cho Hứa Ngụy Châu mà hắn còn chẳng dám.
Lẩn quẩn trong ngôi nhà âm u hàn khí, Hoàng Cảnh Du chậm rãi mà thu dọn lại ngôi nhà lâu ngày không có người ở. Là chạm 4 tháng chứ ít gì? Hắn hết hút bụi, lại cầm lấy giẻ lên lau chùi xong xuôi lại quay người kì cọ nơi phòng tắm, nơi mà Hứa Ngụy Châu thường hay lui vào chỉ sau thư viện. Riêng thư viện kia... Hoàng Cảnh Du đau lòng đến mức chạm vào chốt cửa cũng không dám.
' Bảo bối. Thư viện của cậu, tôi có thể vào không?.'
' Bảo bối. Đồ án này thực sự rất phức tạp?'
' Bảo bối. Tôi vào trong dọn dẹp một lúc giúp cậu... tôi.' Hoàng Cảnh Du thật không thể chịu đựng được nữa. Đôi tay to lớn rắn chắc lúc này lại đang cầm cán chổi cùng vật lau nhà, hắn nhẹ nhàng mở cửa như sợ làm phiền người bên trong.
' Bảo bối. Thực mệt cho cậu, tôi lau dọn nhanh chóng rồi sẽ xuống bếp nấu chút gì đó cho cậu ăn.' Hoàng Cảnh Du cười nói rồi bắt đầu công việc lau dọn của bản thân, thỉnh thoảng lại quay về phía chiếc ghế bành nơi bàn làm việc của Hứa Ngụy Châu mà bàn chuyện phiếm.
' Công việc của tôi ngày qua cũng không rắc rối lắm vì ba tôi đã hảo hảo mà an bày.'
' Bảo bối, hôm nay cậu muốn dùng gì?'
' Tôi chỉnh sửa sách vở nơi này lại một chút.'
' Châu Châu, chỗ này sao lại lắm bút chì như vậy?'
' Châu Châu, mưa rồi. Cậu nhớ phải đóng cửa sổ lại nếu thấy nó tạt vào.'
' Châu Châu, tôi xong việc rồi, tôi sẽ xuống bếp nấu ăn.'
Hoàng Cảnh Du cười tươi hướng về phía chiếc ghế trống lỗng kia, hắn nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc lại rồi bước xuống nhà bếp mà không quên việc đóng cửa phòng thư viện.
Hương thơm thức ăn quen thuộc mà tỏa ra khắp ngôi nhà, là món trứng sốt cà mà Hứa Ngụy Châu rất thích. Hắn vui miệng mà hát í ới nơi gian bếp, âm thanh khua gõ của dụng cụ nấu ăn cũng vang khắp nơi tầng trệt.
' Châu Châu. Thức ăn tới rồi đây, đừng mãi làm việc như vậy.' Hoàng Cảnh Du xếp các đĩa thức ăn lên mâm rồi bê lên phòng thư viện, vẫn là cánh cửa đó, vẫn là gian phòng trống rỗng không có ai. Hoàng Cảnh Du nhẹ nhàng kéo ra một chiếc bàn nhỏ rồi đặt mâm thức ăn lên trên, hai chén cơm trắng được xếp đối diện nhau, Hoàng Cảnh Du vui vẻ mà gắp thức ăn vào chén đối diện, bản thân lại ăn cơm trắng, chỉ lâu hồi mới nhẹ gắp ít cà chua cho vào miệng của mình.
' Bảo bảo gần đây gầy gò. Cậu phải ăn thật nhiều, tôi đây không dành phần với cậu.'
' Bảo bối ăn thực ngoan, ngày mai tôi sẽ học nấu món mì trứng mà cậu yêu thích.'
' Bản đồ án đó phức tạp như thế mà cậu vẫn theo đuổi. Tôi thực rất ngưỡng mộ.'
Một giọt nước mắt bất chợt mà rơi xuống hạt cơm trắng vốn chưa hề là cơm, nó vẫn ở thể hình một hạt gạo. Là gạo mà Hoàng Cảnh Du nấu, nó hoàn toàn không hề được nhấn nút để thành cơm. Món trứng kia thì cũng những toàn là vỏ.
' Mèo hư, cậu lại đi lạc.'
Hoàng Cảnh Du nhẹ tay lau lấy dòng nước mắt, hắn mím nhẹ môi rồi dọn dẹp chén bát trên bàn.
' Bảo bối hẳn đã no bụng rồi, cậu đừng lập tức làm việc sẽ không tốt cho bao tử. Đứng đấy một hồi rồi mới được tiếp tục đồ án nếu không tôi sẽ phạt.'
Âm thanh chén bát được rửa dọn, tiếng nước chảy không có dấu hiệu ngừng, tiếng hát nấc nghẹn của nam nhân, mọi thứ đều trở nên ám ảnh.
' Châu Châu, tôi thực rất lười phải lắm.'
' Châu Châu, tôi thực đã từng nghĩ, cậu sẽ không bao giờ đi xa tôi. Cậu biết không, tôi từng nghĩ Hoàng Cảnh Du tôi là kẻ hạnh phúc nhất thế giới này, mặc tình tôi có làm bao nhiêu điều xấu xa, bần tiện thì cậu vẫn luôn bỏ qua, bao nhiêu thứ không tốt tôi mang đến cậu đều trọn vẹn mà tiếp nhận, cậu sao lại ngốc đến như vậy? Cậu cho tôi mọi thứ mà cậu có, cậu thậm chí còn không cần nhận lại, cậu nói đi, doanh nhân như cậu thực nên phá sản từ lâu. Cả mạng sống của mình, cậu cũng dành lấy để phần cho tôi...' Hoàng Cảnh Du như hệt nam sinh cao trung vừa thất tình và nhận ra được chân lí gì đó của cuộc đời, hắn lờ mờ đôi mắt hướng về phía trần nhà, mặc kệ bản thân đang đứng bằng đôi chân trần dưới sàn nhà lạnh giá.
' Cậu sao lại như vậy? Một chút cũng không cố dành lại cho mình.'
_________
* Ngày mai là sinh nhật author nên cố ngoi lên mà viết tặng readers một tập =)) tôi tự nhận mình là author có tâm nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip