[24] Diện kiến nhạc phụ nhạc mẫu
Nhân sinh chính là một loại phim dài tập cẩu huyết khiến Hứa Ngụy Châu mới trải qua hơn 20 xuân xanh liền muốn phát hỏa, bạn nhỏ Hứa tự mình soi gương, cảm thấy vẻ mặt chính mình cũng không quá táo bón, bất quá không hiểu sao trong lòng có chút vui mừng?
OMG, này là thụ sủng nhược kinh sao?
Tình huống hiện tại chính là giằng xé nội tâm trong tiểu thuyết sến súa? Mèo nhỏ một mặt cảm thấy chính mình không nên quá dễ dãi, bất quá nhìn bầu trời đen đặc bên ngoài cùng thời tiết giá lạnh như vậy, trong lòng vẫn là không nỡ để đối phương chịu bất tiện, cho nên suy nghĩ một hồi liền mặc áo khoác mỏng chạy xuống lầu một chuyến.
Chạy a chạy, đột nhiên từ xa liền nghe giọng cười khả ố của Hứa mỹ nhân, nghe qua liền biết ngữ khí vạn phần hoan hỉ, đêm hôm không đi ngủ còn dùng giọng điệu tú bà dọa người, mẹ không lo bảo vệ nhan sắc sao?
Vừa đi vừa nghĩ, không may đã xuống tới phòng khách, sau đó...
Tượng đá Hứa Meo Meo cằm rớt xuống đất.
OMG, mắt sinh hoang tưởng sao? Hoàng Cảnh Du như thế nào lại hiên ngang trong nhà cậu? Hơn nữa một cảnh ba người cười đến vui vẻ kia là sao? Bạn nhỏ Hứa đột nhiên cảm thấy vạn phần lạc lõng, chút thụ sủng nhược kinh vừa rồi liền trôi theo gió lạnh ngoài cửa, không gian như thu hẹp đến ngạt thở, vì vậy chỉ có thể yếu đuối thều thào vài tiếng, "Ba mẹ, nhà chúng ta có khách sao?" Lời ra khỏi miệng cũng không rõ vì sao chính mình nói như vậy, có lẽ chính là muốn nhắc nhở Hứa Ngụy Châu anh dũng tiêu sái vẫn là con ruột nha.
Tuy nhiên, mẹ Hứa đang giả lả cười bên kia cũng không quá để tâm, vừa quay đầu nhìn cậu vừa nói, "Ai nha, sao còn đứng đó? Mau lại đây, hai đứa cũng đã lâu không gặp." Giọng điệu thực giống bác gái lừa người, có điều đừng lườm con như vậy được không.
Bé mèo sâu sắc cảm khái, ánh mắt có lửa kia chính là ngụ ý, nếu cậu dám quay đầu chạy thẳng, ngày mai chắc chắn không còn đầu để quay. Vì vậy đành từng bước ngồi xuống sofa cạnh ba cậu, cả quá trình cũng không dám liếc Hoàng Cảnh Du phía đối diện, cho nên trong lòng càng khẩn trương, ngẩng đầu nhìn qua một cái rồi nói, "Xin chào." sau đó...
Không có sau đó!
Bởi vì Hoàng Cảnh Du ngang nhiên dùng đôi mắt sâu thẳm đó nhìn cậu không rời, đột nhiên phun trâu nhả ngọc, "Quà em lưu lại rất đẹp. Là muốn cảm ơn trước khi rời đi sao?" Còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ 'rời đi'.
Ba mẹ Hứa nãy giờ yên lặng quan sát liền giật mình nhìn nhau, biểu ý không dám tin, đứa con trời đánh nhà mình ngoan ngoãn khả ái như vậy từ bao giờ? Trái lại Hứa Ngụy Châu nghe xong vội ngẩng đầu, mông còn chưa kịp đặt xuống hết, nhìn qua nửa điểm trêu đùa cùng ánh mắt thâm sâu, trong đầu liền muốn một cước phi tới tiễn đối phương khỏi cửa, khuôn mặt trắng trẻo có chút nhăn lại, mắt to trừng mắt nhỏ, biểu ý anh đừng có ở đây bắt đầu xuyên tạc chuyện tốt của tôi.
Hai bên nhìn nhau thực lâu không nói gì, mẹ Hứa cảm thấy không khí có chút kỳ quái liền lên tiếng giải vây, "Con trai mẹ thật có lòng nha." Sau đó quay sang bên kia, "Cảnh Du con đừng để tâm thằng nhóc nhà cô, hai đứa mới xa nhau vài ngày, Ngụy Châu cũng không biết con tới sớm như vậy nên có chút bối rối."
Hoàng Cảnh Du cười thực ôn nhu, quân tử đáp, "Là con không báo trước đã tới, làm phiền gia đình mình như vậy."
"Không có, không có đâu, chúng ta đã lâu không gặp mặt, hiện tại chính là kinh hỷ lớn."
"Đúng vậy, đúng vậy." Ba Hứa cười đến lắc lư cái đầu bóng loáng.
Ba! Sao đến ba cũng như vậy? Ngày xưa ba tham gia đội múa phụ họa đúng không?
Đứa con ruột thực sự bị bỏ quên, đành đau đớn nhìn cảnh một nhà ba người tíu tít, cậu chính là chưa từng thấy Hoàng Cảnh Du mở miệng nhiều như vậy, người này rốt cục bị đa nhân cách hay sao? Còn bộ dạng tươi cười kia thực cmn sát thương, khiến mẹ Hứa miệng đã sớm bay qua sau tai. Hỏi nhiều như vậy làm gì, cũng không phải kén rể, người ta nghề gì, lương bao nhiêu cũng phải khai báo với mẹ sao?
Thời gian như ngừng trôi, bạn Hứa nhìn tivi đang phát hoạt hình, lại nhìn tới màn đêm đen kịt bên ngoài đột nhiên có chút rùng mình, chợt nghĩ Hoàng Cảnh Du giống như đứa con thất lạc lâu ngày nhà họ Hứa, lại có thể tiếp chuyện ba mẹ cậu lâu như vậy, nhìn khóe mắt cong hơn cái bát của Hứa phu nhân liền biết có bao nhiêu vui vẻ.
Nhìn qua đồng hồ, kim ngắn đã cận kề số 12, bên này bạn nhỏ Hứa đang có dấu hiệu muốn gặp Chu Công, đầu nhỏ dựa vào sofa hơi lệch sang một bên, đôi mắt to tròn có chút mơ màng, đột nhiên nghe lọt một câu sét đánh.
"Con đã có bạn gái chưa?"
Một câu này liền khiến ai đó sực tỉnh, tư thế liền thẳng hơn một chút, nhìn thấy ánh mắt mong chờ của mẹ Hứa, đột nhiên muốn hỏi có phải mẹ đang tra khảo người ta không?
Nghĩ là vậy, bất quá tai mèo đã sớm vểnh lên nghe ngóng, nhìn khuôn mặt suất khí đối diện, không hiểu sao trong lòng đột nhiên nôn nao.
Trái lại Hoàng Cảnh Du hơi do dự một chút, thế nhưng rất nhanh liền trả lời, giọng điệu không đậm không nhạt, cười nói, "Đã có người trong lòng." Sau đó quay sang nhìn mèo nhỏ một cái.
"Cái gì?" Đáng tiếc người ta nào có nhìn qua ánh mắt thâm tình kia, chỉ kịp kích động tròn mắt kêu một câu.
Ba mẹ Hứa bị tiếng kêu của con trai làm tim muốn nhảy ra ngoài, tròn mắt nhìn nhau, sau khi định thần quay ra đã thấy đứa con quý tử có ý định chạy trốn, lắp bắp nói, "Xin lỗi, con có việc phải lên phòng trước, mọi người cứ tự nhiên." rồi nhanh chóng chạy như bay lên cầu thang, một đường cũng không dám ngoái nhìn, chỉ sợ ánh mắt Hoàng Cảnh Du càng khiến chính mình tâm phiền ý loạn.
"Này! Hứa Ngụy Châu! Con chạy đi đâu?" Người mẹ tú bà bật dậy kêu lớn, đáng tiếc đã sớm không thấy bóng dáng, mẹ Hứa quả thực chỉ hận rèn sắt không thành!
Ba Hứa bên kia bất lực ái ngại cười giảng hòa, "Cảnh Du, đừng để tâm thằng bé, có lẽ thực sự gặp chuyện gấp."
Hoàng Cảnh Du nho nhã lễ độ gật đầu, vừa cười hàm ý vừa đáp, "Hai bác yên tâm, con cũng đã sớm quen." Đúng vậy, Hứa Châu Châu chính là kiểu người cảm xúc đều viết trên mặt, cho nên ở cùng bé mèo lâu như vậy liền đọc được tâm ý đối phương, giờ phút này hẳn đang nằm trên giường suy đoán người trong lòng anh là ai.
Hứa Ngụy Châu, anh không tin em không có tình cảm với anh, cho nên thực mong em có thể nghĩ sâu một chút, sau đó nhanh chóng nhận ra tâm ý của anh.
Mẹ Hứa hôm nay đặc biệt khách khí, vỗ vỗ vai Hoàng Cảnh Du cười nói, "Đừng ngại, mấy ngày tới hãy coi đây như nhà con, có gì bất tiện cứ nói với ta." Sau đó quay ra nhìn đồng hồ một cái, tiếp tục, "Ai nha, cũng không còn sớm, con cũng nên nghỉ ngơi hồi sức. Hôm nay tạm thời ở cùng phòng Ngụy Châu được không? Phòng cho khách đã lâu chưa quét dọn, chỉ sợ bất tiện cho con." Nói xong còn nháy mắt một cái, con trai, ánh mắt ôn nhu vừa rồi hoàn toàn không qua được thiên nhãn của ta, mong con hảo hảo tận dụng cơ hội.
Hoàng Cảnh Du thông minh cơ trí đương nhiên nhìn ra dụng ý, trên mặt để lộ ý cười, đáp, "Vậy con xin phép lên lầu trước." Giọng nói vô cùng nam tính êm tai, kết hợp cùng khuôn mặt anh tuấn đĩnh đạc khiến mẹ Hứa chỉ hận không thể lập tức nhận làm con rể.
Hiện tại cửa ải nhạc phụ nhạc mẫu coi như thành công vượt qua!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip