[4] Không có nội hàm
Chương 4 : Không có nội hàm
Trời xanh cao rộng, tiết trời mát mẻ, Hứa Ngụy Châu dậy từ sớm, chạy vào siêu thị mua đồ nhân ngày về nhà mẹ đẻ, vừa may cuối tuần cả ba không phải lên lớp, thấy cậu về hẳn sẽ chào đón nồng nhiệt đi?
Thuần thục mở cửa kí túc xá...
( ⊙ o ⊙ )
'Cạch' một tiếng đồ đạc lỉnh kỉnh trên tay rụng xuống đất, đây là nơi nào? Phòng kí túc tồi tàn rách nát như chuồng heo của cậu đâu? Quạt trần rụng một cánh biến mất không tăm tích, móc treo rắn chắc thay thế dây thừng phơi quần áo, tường nhà dội sơn sáng bóng, toàn bộ căn phòng lấp lánh đến đau mắt.
"Hứa Ngụy Châu, cậu đẻ trứng trước cửa sao? Mau vào đi." Hoắc Thiên bước ra từ WC, phát hiện biểu cảm như ăn phải ruồi của bạn Hứa liền lên tiếng thúc giục.
囧
Nếu có thể, cậu tình nguyện biến thành gà mái chui rúc trong ổ rơm sứt sẹo, không phải chuồng gỗ sơn son thếp sắt này.
Bạn học Hứa chậm rì rì xách đồ lết vào, ngồi trên giường thân yêu gắn bó suốt ba năm, cảm giác vừa xa lạ vừa thân thiết khiến mồm cậu nhét vừa quả trứng.
"Hoắc Thiên, kí túc xá sửa lại lúc nào vậy?"
"Nghe nói hồi hè mới tu sửa, cảm giác thế nào? Rất tươi mới phải không? Cậu lại có thể bỏ mặc anh em chạy theo tên họ Hoàng kia, đáng đời." Họ Hoắc vừa trách móc vừa lục lọi túi đồ, lôi ra mấy gói mì đem úp.
"Sao có thể, tớ bị mẹ bán đi không hay, đêm nào nằm ngủ cũng nhớ các cậu đến rơi nước mắt. Thục Phong đâu?"
"Trên giường, hôm qua đá bóng bị người ta sút trúng đầu, theo chẩn đoán thì bị chấn thương sọ não, liệt giường một đêm, chuyện nhỏ."
OMG, hóa ra cục tròn tròn dài dài kia là Thục Phong, chăn đệm kí túc xá từ khi nào to rộng như vậy?
Lay lay một lúc, Vương Thục Phong mới chui khỏi kén, đầu tóc bù xu mơ màng, thật giống công chúa ngủ trong rừng, miệng nói nhảm
"Ngụy Châu ca? Là anh thật sao, em có nằm mơ không, oan hồn anh không siêu thoát nên tìm em đòi nợ phải không..." Nói xong lại vật xuống như xác chết.
"Cậu chắc nó bị chấn thương sọ não, không phải tâm thần phân liệt?" Oan hồn ở đâu, anh mày đang ngồi lù lù một đống, muốn hóa ma dễ thế sao.
"Tâm thần là cơn bệnh thường xuyên." Quả nhiên là Hoắc Thiên am hiểu sự đời, gật gù.
Đúng vậy, Vương Thục Phong kí túc xá nhà cậu nổi tiếng ngô nghê đơn thuần, coi bóng đá là bạn đời trăm năm, hôm qua bị bóng đập hỏng đầu, coi như tác thành cặp đôi ngốc manh – bạo lực.
Hoắc Thiên bưng nồi mì nghi ngút khói đặt lên bàn, bạn học Vương như chợt bừng tỉnh, lồm ngồm lao ra ôm bát gắp lia lịa, nửa đường giẫm phải chân bạn Hứa.
A ôi! Đau quá!
Vương.Thục.Phong, nếu không phải người em có bệnh, anh đã sớm dạy cho một bài học 凸.
Bỏ qua đau đớn, bạn nhỏ Hứa ôm gối nằm trên giường, may mắn hình dán Hello Kitty, bé mèo xù lông vẫn còn đầu giường, căn phòng này tốt gấp trăm lần chuồng voi cậu đang ở, nghĩ lại thấy tủi thân, giọng nói cố đè nén bi thương
"Các cậu, tớ cần tiền."
Vương Thục Phong là người đầu tiên phản ứng, mì rơi xuống đũng quần không biết, thầm nghĩ chẳng lẽ Ngụy Châu ca nhớ lại chuyện cũ mình ăn quỵt 50 đồng lúc trước?
"Anh... cần bao nhiêu?" Tay run rẩy ôm chặt bát mì, không dám quay sang liếc vị nào đó đang nằm dài trên giường.
"Nợ Hoàng Cảnh Du 50 đồng gà rán, ZINC nhà tớ vừa ra album mới, rất nhiều hoạt động phải chuẩn bị, tiền mẹ gửi đã tiêu gần hết rồi." Bạn học Hứa lăn qua lăn lại, ánh mắt chờ mong vô hạn, mau thể hiện tình anh em thắm thiết đánh úp tớ đi!
"Lãi suất gấp đôi." Vẫn là Hoắc Thiên sáng suốt, rút năm tờ 10 đồng đưa bạn Hứa, chứng kiến cảnh tượng này, lòng Vương Thục Phong cũng an ổn phần nào, bò đến hỏi thăm tới tấp
"Anh ta bao nhiêu tuổi, làm nghề gì? Ảnh chụp lén đâu?"
"27 tuổi, thất nghiệp, ảnh trong máy, tự mò đi. Em có biết vì mấy tấm hình mà anh vất vả thế nào không!" Bạn học Hứa lên tiếng than vãn, nhân tiện móc điện thoại đưa Thục Phong.
Nghe đến hai chữ 'thất nghiệp', anh em đồng chí lập tức bị sốc, bạn Vương đang mò ảnh suýt đánh rơi điện thoại, Hoắc Thiên vấp chân cắm đầu xuống sàn, nghe đồn nhà hắn to như chuồng voi, đồ đạc sang trọng đắt tiền, chẳng lẽ đi cướp ngân hàng khét tiếng?
"Ngụy Châu ca, ngày ba bữa anh hít không khí sống sao? Hắn không tiền, anh cũng rỗng túi, quả là đôi trời sinh." Thục Phong đơn thuần nói lên suy nghĩ, hậu quả bị giáng một đòn chí mạng, thương tật chồng chéo, ôm đầu kêu rên.
"Ai trời sinh với hắn! Mỗi ngày dì Shin đều đến làm cơm, hình như mẹ anh ta thuê nấu cơm dọn dẹp, Hoàng Cảnh Du sao đủ năng lực trả lương." Đúng vậy, cậu còn túng thiếu thế này, hắn đương nhiên chẳng có mấy đồng.
Hứa Ngụy Châu không ngần ngại suy bụng ta ra bụng người, vẻ mặt vạn phần khinh bỉ.
"OMG, Hoàng Cảnh Du đẹp trai vậy!"
WTF, Vương mông to, sao anh không biết mắt em bị mù?
Hoắc Thiên ngoi từ dưới đất lên, giật điện thoại xem thử, một lúc sau quay sang nhìn Thục Phong cười cười, lộ vẻ hèn mọn bỉ ổi, không biết trong đầu đang suy tính mưu mô gì.
"Tớ thấy cậu vào đúng nhà đại gia rồi, đừng giả nghèo giả khổ. Quần áo anh ta mặc toàn hàng hiệu, laptop kia là bản giới hạn siêu đắt, không thể nhầm được."
Hứa Ngụy Châu giật mình, sao có thể, cậu đã tìm hiểu kĩ càng, Hoàng Cảnh Du tuyệt đối là tên bám váy mẹ, chẳng qua bề ngoài như nhà giàu mới nổi, thực chất bên trong toàn đồ phế thải! Đúng, chính là như vậy!
Bạn học Hoắc lộ vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành, nói, "Thực không có nội hàm, vừa nhìn liền thấy khí chất của anh ta, mùi tiền bay khắp nơi, thật sự không ngửi thấy?"
Lắc lắc đầu.
"Đúng vậy, em muốn mặt nhỏ như anh ta!"
Liên quan không?
"Ra đây anh gọt mặt cho, đảm bảo không đau không ngứa, xinh đẹp mĩ miều."
"Ah thôi, em vẫn thích mặt trái đào hơn."
Anh thấy mông em giống trái đào mới đúng!
Bực bội véo véo má Thục Phong, cậu thật sự không nhận ra Hoàng Cảnh Du nhiều tiền như vậy, có khi nào hắn mua hàng nhái, vuốt keo rởm lên tóc sau đó giả vờ cao sang lừa cậu không? Hay kẻ kia là giả mạo, Hoàng Cảnh Du thật sự đang bị nhốt ở châu Phi, kẻ lừa đảo dùng thuật chỉnh dung qua mắt mọi người?
(⊙▂⊙)
Vậy tính mạng cậu sẽ trôi về đâu? Nhỡ hắn lên cơn giết người diệt khẩu thì sao?
Bệnh nhân tâm thần Hứa Châu Châu mải mê viết kịch bản cho bộ phim giả tưởng, thời gian trôi vèo vèo, bạn học Vương không thể chịu nổi vẻ mặt lúc xanh lúc trắng của bạn Hứa, nhìn đồng hồ sau đó nhắc nhở
"Khi nào ZINC tổng duyệt chương trình?"
"1h chiều, mấy giờ rồi?" Vẫn tiếp tục chìm đắm mê muội.
"12h45, em sắp làm thêm ca chiều rồi!" Ý tứ đuổi người rất rõ ràng.
"Ừ, lát nữa... Cái gì? 12h45? OMG, sao không nói sớm, đến muộn sẽ không chiếm được chỗ đẹp a."
Vội vội vàng vàng ôm cặp nhào ra ngoài, nội tâm không ngừng gào thét, các chị em, nhất định phải giành chỗ cho Hứa fanboy!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip