[07] Hoàng lão đại thực ôn nhu
Tác giả : Tiểu Bummie
Hoàng lão đại thực ôn nhu
01.
"Hứa Ngụy Châu, mau bỏ điện thoại xuống!" Mẹ Hứa không kiên nhẫn quát to một tiếng. Cả bữa cơm đều nhìn muốn thủng cái điện thoại, ngay cả đũa cũng chưa động.
"Đáng lý giờ này Hoàng Cảnh Du đã sớm thi đấu xong, vì sao vẫn chưa gọi cho con?" Bạn nhỏ Hứa rầu rĩ chọc chọc bát cơm, trong lòng nôn nao bức bối.
"Cảnh Du giỏi như vậy nhất định đã sớm giành chiến thắng, giờ này có lẽ đã ngủ rồi. Đừng nói nhiều, mau ăn cơm đi." Mẹ Hứa vẻ mặt thập phần thiếu kiên nhẫn, chỉ hận rèn sắt không thành, như thế nào lại có đứa con mê trai đến mức này!
Hứa Ngụy Châu rốt cuộc bỏ điện thoại xuống, vùi đầu ăn một mạch, coi Hoàng Cảnh Du giống như cơm canh nhai nghiến trong miệng.
Vừa đặt đũa xuống điện thoại liền rung lên, Hứa Ngụy Châu ngay cả màn hình cũng không liếc qua, trực tiếp cầm áo khoác chạy ra ngoài.
Mẹ Hứa âm thầm thở dài, có bản lĩnh thì đừng trở về!
02.
Cửa vừa mở, khuôn mặt suất khí nam tính liền xuất hiện, Hứa Ngụy Châu theo quán tính khẽ dừng bước, không giống mọi lần đã sớm chui vào lồng ngực ấm áp kia.
Nụ cười trên môi Hoàng Cảnh Du khẽ chậm lại, vẻ mặt thập phần ôn nhu, hỏi, "Làm sao vậy?" Ánh mắt sâu thẳm ngắm nhìn hai má mèo nhỏ đỏ bừng vì lạnh.
Hứa Ngụy Châu xù lông, "Thi đấu xong cũng không gọi cho em!" Ngữ khí ủy khuất muốn chết.
Hoàng Cảnh Du cười haha hai tiếng sau đó mở rộng áo khoác, tiến lại ôm cậu vào lòng. Cả khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát vào lồng ngực vững chãi, thỏa mãn hít hà mùi hương nam tính, thân nhiệt Hoàng Cảnh Du thật ấm.
Cảm giác nằm trong ngực anh đặc biệt an toàn, Hoàng Cảnh Du giống như bầu trời ôn nhu dành riêng cho cậu, vì một mình Hứa Ngụy Châu mà tồn tại.
Cứ như vậy ôm nhau trước cửa nhà, khu ngõ nhỏ không bóng người qua lại, đèn đường dịu dàng in bóng hai người hòa cùng một chỗ.
03.
Hoàng Cảnh Du dùng áo khoác to đùng bao mèo nhỏ, đầu khẽ đặt trên vai cậu, ngữ khí có chút mệt mỏi, "Thi đấu xong liền tức tốc trở về, cảm thấy hơi mệt." Hai mắt khẽ nhắm, đầu nghiêng qua hôn nhẹ lên cổ Hứa Ngụy Châu, thành công cảm nhận làn da thơm mịn.
Mèo nhỏ giữ thân hình to lớn đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ẩn ẩn đau lòng, "Vừa rồi thắng hay thua?" Nói xong liền rướn người hôn nhẹ một cái, tựa như chuồn chuồn lướt nước.
"Thắng a." Hoàng Cảnh Du hơi nhếch khóe môi, vị ngọt từ đầu môi truyền vào tim.
"Có bị thương không?"
Hoàng Cảnh Du yêu chết bộ dáng mèo nhỏ vì anh mà lo lắng, đôi mắt to tròn phủ một lớp sương, chóp mũi đỏ hồng vì lạnh, giống hệt một bé mèo.
Lần này Hoàng Cảnh Du không trả lời, trực tiếp nghiêng đầu chiếm giữ hai cánh môi hồng, cho dù giữa trời đông vẫn mềm mại ngọt ngào như vậy, nhân lúc Hứa Ngụy Châu không đề phòng liền công thành đoạt đất bắt lấy chiếc lưỡi nhỏ, triền miên dây dưa.
Bạn nhỏ Hứa bị hôn đến ý loạn tình mê, nằm trong ngực anh thở hổn hển, sau đó đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói, "Vé xem phim phải làm sao bây giờ? Hiện tại không kịp rồi."
"Em rốt cuộc thích xem phim hay thích anh?" Ai đó không nhịn được hỏi.
Hoàng Cảnh Du căn bản không muốn xem phim hoạt hình nên cố tình đến muộn, còn bày ra bộ dạng mệt muốn chết, em ấy vẫn còn hứng thú để ý mấy việc kia sao? Công sức thu phục mèo nhiều năm lại không bằng vài tên nhân vật hoạt hình?
Sự thật chứng minh Hứa Ngụy Châu tuyệt đối không từ bỏ đam mê nồng cháy, vội vàng đặt hẹn mới, "Ngày mai chúng ta cùng xem được không? Em sẽ đổi vé mới!"
"..."
"Sao anh không trả lời?"
"Anh dùng im lặng để biểu đạt nỗi lòng." Trái tim lặng lẽ rớt nước mắt.
04.
Hoàng Cảnh Du thỏa mãn ngắm nhìn khuôn mặt thiên sứ say giấc, nâng tay xoa nhẹ má Hứa Ngụy Châu, khẽ thổi khí vào tai cậu "Châu Châu, sắp đến giờ chiếu phim rồi, em không muốn xem 'Phi đội mèo nhỏ' sao?"
Ai đó rõ ràng đang mở cờ trong bụng, khóe miệng nhếch lên nguy hiểm, không uổng công tối qua miệt mài như vậy!
Bạn học Hứa cả đêm bị lật tới lật lui đến sáng, mí mắt nặng trĩu, cả người đau nhức, tay chân vô lực không nhúc nhích.
"Mệt muốn chết..." Giọng điệu rên rỉ oán trách.
Hoàng Cảnh Du xoa xoa mái tóc đen mượt, đắc ý nói, "Ngủ thêm một chút, lát nữa anh đưa em tới trường."
"Ừm."
05.
Bạn học Hứa ngồi sau xe moto phân khối lớn, vòng tay ôm chặt thắt lưng Hoàng Cảnh Du, má áp lên bờ vai vững chãi tranh thủ chợp mắt một chút.
Xe băng qua sân trường rộng lớn sau đó dừng lại trước cổng nhà J, Hoàng Cảnh Du một tay vòng ra sau giữ mèo nhỏ, một bên xoay người xuống xe, nhẹ nhàng cởi mũ cho cậu dặn dò, "Học xong lên văn phòng Hội sinh viên tìm anh, nhớ không được ngủ gật."
"Đã biết." Mèo nhỏ mơ màng xuống xe, nhìn anh một cái sau đó xoay người đi vào.
Tiết học nhàm chán, giáo sư hăng hái giảng phun nước bọt tùm lum, Tiểu Diêu nhàm chán quay sang bắt chuyện, "Nghe nói tiền bối Cảnh Du vừa thi đấu xong hôm nay liền trở về trường, thật sự là tấm gương mẫu mực a."
Hứa Ngụy Châu âm thầm khinh bỉ trong lòng, con nhóc này có phải xem quá nhiều phim cẩu huyết không?
Tiểu Diêu không ngại vẻ mặt chán ghét của bạn học Hứa, tiếp tục chuyển chủ đề, "Không phải cậu nói hôm qua xem phim cùng Hoàng Cảnh Du tiền bối sao? Mặt mũi như vậy là sao?"
"Bỏ lỡ rồi a, ngày mai anh ấy bắt đầu tập huấn ở Thượng Hải, không còn dịp cùng xem nữa."
"Vì chuyện nhỏ này mà đau khổ như vậy có đáng không haha. Đúng lúc chị đây còn thừa vé suất tối, muốn đi hay không?"
Hứa Ngụy Châu rất nhanh liền hưng phấn, mắt mở thật to, "Thật không? Sao đột nhiên lại tốt bụng như vậy?"
Tiểu Diêu cảm thấy thực bất bình, vốn định cùng em gái đi xem, không ngờ trong nhà có việc gấp đành ngậm ngùi bất đắc dĩ làm người lương thiện.
Đương lúc muốn phản bác cậu xem tôi là loại người gì, bên kia Hứa Ngụy Châu đã gọi cho Hoàng Cảnh Du, nụ cười tỏa sáng, ngữ khí thập phần vui vẻ, "Em vừa lấy được vé buổi tối, tan học chúng ta cùng đi xem phim!"
Đầu bên kia im lặng một lúc, Tiểu Diêu tai thính hơn cẩu liền nghe thấy một tiếng "Được."
Sống lưng đột nhiên lạnh toát, có người đang oán trách mình sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip