[Ngoại truyện 27] - Chương 83 - Lương Đồng Châu X Quý Phỉ Nhi (3)

Quý Phỉ Nhi nghe thế, hàng mi chớp mấy lần, đỏ bừng từ tai đến hai má, cô sững sờ không nói nên lời trong thoáng chốc.

Lương Đồng Châu thấy cô như thế thì nhếch khóe môi: "Tôi giấu kỹ đến vậy à? Lâu thế rồi mà em chưa phát hiện ra sao?"

Cô ngẩn ra, lặp lại lời cậu nói giữa lúc cảm xúc hỗn loạn:

"...Lâu đến vậy rồi ư?"

"Ừ," Lương Đồng Châu cười, "Bắt đầu từ năm lớp 11."

Cậu nói với giọng trêu chọc: "Thật ra hồi nhỏ người nào đó khiến người ta ấn tượng sâu sắc, suốt ngày đi theo chị của tôi, rõ ràng rất nhát gan lại còn muốn giả vờ làm bà cụ non, lại còn cực kì thích khóc nhè nữa, hễ tôi bắt nạt em là em lại mách bố mẹ tôi."

Quý Phỉ Nhi tức giận: "Cậu vẫn còn nhắc chuyện hồi trước đúng không?"

Cậu bước mấy bước lên trước, càng gần cô hơn, rồi cụp mắt nhìn cô, khẽ cười mấy tiếng: "Sau khi lớn lên, tôi phát hiện người nào đó là một con nhím nhỏ rất dễ xù gai, hễ cứ chọc em thì lại cảm thấy rất thú vị, rõ ràng ngốc nghếch mà còn luôn giả vờ mang vẻ trưởng thành của một người chị."

Cô muốn đi, nhưng bị cậu nắm lấy cổ tay kéo về trước mặt, "Chạy gì chứ?"

Mặt cô đỏ như cà chua: "Làm gì có ai cười nhạo người ta ngốc lúc tỏ tình vậy chứ..."

Lương Đồng Châu cười tới nỗi vai run lên, cậu xoa đầu cô: "Không phải cười nhạo."

Cậu nhìn cô, nói với vẻ nghiêm túc: "Trong mắt tôi, em như thế vô cùng đáng yêu."

Mỗi một lần, chỉ cần cô xuất hiện thì cậu sẽ không nhịn được mà nhìn cô, không nhịn được mà tới gần cô, khiến cô chú ý tới cậu.

Cảm giác này ngoài thích ra thì cậu không biết là còn có thể giải thích bằng điều gì nữa.

"Vào học kỳ hai lớp 11, tôi chuyển trường, tôi nói hai chúng ta phải gọi cho nhau mỗi tuần, thật ra không liên quan gì tới chị tôi và Bùi Thầm cả, là chính tôi muốn gọi cho em, tôi sợ bởi vì chúng ta liên lạc ít đi thì em sẽ quên mất tôi, kể cả những món quà mua cho em đó, thật ra cũng chẳng phải mua bừa, mà là tôi muốn âm thầm theo đuổi em bằng cách đó."

Quý Phỉ Nhi nhìn vào đôi mắt đen của cậu, nơi đáy mắt là vẻ sững sờ.

Thì ra đằng sau những ảo giác mà cô đã từng nghĩ có phải mình nghĩ nhiều không đó đều là tình yêu dâng trào không nói thành lời của cậu.

Lương Đồng Châu mỉm cười, "Tôi vốn còn không định nói những lời này với em nhanh như thế, nhưng hôm đó em gọi cho tôi cuộc gọi đó, ấp a ấp úng, sau đó tôi hỏi chị tôi, chị ấy bảo chị ấy nói với em chuyện có người tỏ tình với tôi, vậy nên có phải lúc ấy em muốn hỏi tôi chuyện này không?"

Quý Phỉ Nhi nghĩ một đằng nói một nẻo: "Chỉ là hôm đó tôi hơi tò mò..."

"Chẳng lẽ không phải là sợ tôi sẽ nhận lời người khác sao?"

Cô ngạo kiều né tránh ánh mắt, không muốn thừa nhận, Lương Đồng Châu mỉm cười giơ tay đỡ lấy búi tóc của cô, kéo cô vào lòng, đối mặt với cô ở khoảng cách gần.

"Tôi chỉ thích em, sao lại nhận lời người khác được?"

Xung quanh trống trải yên ắng, ánh đèn neon phản chiếu trong tầm nhìn, Lương Đồng Châu cất tiếng, giọng nói mê hoặc hòa lẫn vào gió đêm của mùa hạ năm mười tám tuổi ấy:

"Quý Phỉ Nhi, ở bên tôi nhé, được không?"

Cậu đã đè nén những lời này trong lòng rất lâu, trước đây cậu đã muốn hỏi cô như thế vô số lần qua điện thoại.

Quý Phỉ Nhi tỉnh táo lại từ trong cơn mơ, cô đối diện với cậu, trái tim đập loạn lên, mấy giây sau thì nhếch môi, khẽ nói: "Được."

Trong lòng cô, tình cảm mà cô dành cho cậu cũng mãnh liệt như thế.

*

Ở trên sân thượng một lát, cuối cùng Lương Đồng Châu ôm vai cô xuống tầng, Quý Phỉ Nhi nhẹ nhàng nhắc nhở một câu: "Lương Đồng Châu này, bây giờ chúng ta yêu đương, sẽ có một vài chuyện khác trước đấy."

Chàng trai cười, "Ừ, ví dụ?"

"Ví dụ như kể từ giờ trở đi anh không được bắt nạt em, chỉ có em mới được bắt nạt anh, anh cũng phải nghe lời em."

Lương Đồng Châu ôm cô, thấp giọng mỉm cười: "Em đây là định xưng hùng xưng bá đấy à?"

"Sao, anh không bằng lòng sao?"

"Bằng lòng, tất nhiên là bằng lòng rồi."

Má lúm của cô lõm vào, cô đi xuống tầng, khi ngang qua cửa quán bar, Lương Đồng Châu gặp mấy người bạn, cậu chào hỏi bọn họ một tiếng, rồi giới thiệu thân phận của Quý Phỉ Nhi một cách tự nhiên, mọi người đều trêu chọc làm Quý Phỉ Nhi xấu hổ.

Lương Đồng Châu từ chối khéo lời mời uống rượu cùng nhau, rồi dẫn cô đi thang máy xuống tầng. Trong thang máy, Quý Phỉ Nhi nhận được tin nhắn từ Lương Chi Ý: [Em trai mình đưa cậu đi đâu thế?! Có biến gì thì khai báo thành thật đê!]

Quý Phỉ Nhi ngượng ngùng, vẫn còn đang nghĩ xem nên nói như nào, mắt của Lương Đồng Châu liếc tới di động của cô, sau đó khóe miệng nhếch lên thành nụ cười: "Không sao, lát nữa anh về nhà rồi sẽ giải thích với chị ấy."

Quý Phỉ Nhi đỏ mặt cảm thán một tiếng: "Bỗng dưng cảm thấy hơi sai sai."

"Hửm?"

"Em là bạn thân nhất của chị anh, ban đầu em coi anh như em trai, sao mà bây giờ chúng ta lại yêu nhau rồi, em... em cảm thấy em đang trâu già gặm cỏ non."

Lương Đồng Châu không nhịn được bật cười, "Ai trâu già gặm cỏ non chứ? Em làm ơn hiểu rõ đi, anh sinh sớm hơn em hai tháng đấy em gái à."

"..."

Cô đánh cậu một cái.

Chuyện vai vế là nói đùa, cũng không có ai so đo chuyện này thật. Sau khi rời khỏi tòa nhà cao tầng, hai người đi bộ về. Sau khi thi đại học xong thì cuối cùng cũng có thể thả lỏng, lại cho đối phương biết tấm lòng của mình, lúc này tay của Quý Phỉ Nhi được cậu nắm lấy, mười ngón đan cài, cảm giác ngay cả không khí cũng nhuốm sự ngọt ngào.

Cô ngước mắt lên, nhìn một bên khuôn mặt của Lương Đồng Châu, tựa như uống một cốc Fanta, trái tim sôi trào.

Sau một hồi lâu, cậu cụp mắt liếc cô, rồi biếng nhác mở miệng: "Bạn trai em làm em không rời mắt nổi như thế à?"

Cô xem thường ngược lại, "...Anh có thể đừng có yêu bản thân như thế không?"

Lương Đồng Châu nở nụ cười.

Một tiếng sau, Lương Đồng Châu đưa cô về tới khu biệt thự, cô ngại để bố mẹ nhìn thấy, bèn buông tay cậu ra trước, nhưng chưa đi được mấy bước thì một chiếc Sedan chạy tới, khi quay đầu nhìn thì thấy là xe của Tần Lan Huệ, mẹ Quý Phỉ Nhi.

Chiếc xe chạy tới trước mặt, Tần Lan Huệ hạ cửa kính xe xuống, Quý Phỉ Nhi ngơ ra gọi bà, Lương Đồng Châu cũng mở miệng: "Cháu chào dì Tần ạ."

Tần Lan Huệ mới từ công ty về, thấy bọn họ thì ngạc nhiên, mỉm cười đáp lại: "Ấy, Châu Châu cũng ở đây hả?"

"Dạ."

Quý Phỉ Nhi chột dạ cực kì, giải thích một cách giấu đầu lòi đuôi: "Tối nay mấy đứa bọn con hẹn nhau ăn bữa cơm, Lương Đồng Châu rảnh rỗi nhàm chán nên đưa con về..."

Vẻ tươi cười của Tần Lan Huệ vẫn hiện hữu: "Con mấy tuổi rồi, còn phải để Châu Châu đưa còn về nữa?"

"Con..."

Lương Đồng Châu cụp mắt cười: "Không sao đâu ạ, đã lâu rồi cậu ấy và cháu không gặp nhau, muốn trò chuyện với cháu, cháu bèn đưa cậu ấy về."

Quý Phỉ Nhi: Không phải chứ??

Ánh mắt của Tần Lan Huệ quan sát hai đứa trẻ, bà đã nhìn thấu hết thảy, mỉm cười trêu con gái: "Thế thì hiếm thấy đấy, bình thường toàn kêu la ghét Châu Châu, lần gặp này lại có vẻ khác khác nhỉ."

Tính cách của Tần Lan Huệ rất tốt, không ra vẻ ta đây của bậc phụ huynh, lúc chung đụng với Quý Phỉ Nhi thì như chị em. Có đôi lúc Tần Lan Huệ nhắc tới Lương Đồng Châu trước mặt cô, Quý Phỉ Nhi luôn nghĩ một đằng nói một nẻo là ghét người này.

Hai má Quý Phỉ Nhi nóng lên, "Mẹ..."

Tần Lan Huệ không làm bóng đèn nữa: "Được rồi, mẹ đi trước đây, thế các con cứ từ từ nói chuyện. Châu Châu này, rảnh thì tới nhà chơi nhé, bây giờ tốt nghiệp thi đại học xong rồi, cũng phải thả lỏng chút."

"Dạ thưa dì Tần."

Chiếc Sedan chạy về phía trước, rẽ ngoặt một cái, cuối cùng biến mất trong tầm nhìn, Quý Phỉ Nhi xấu hổ lườm Lương Đồng Châu một cái, "Anh tiễn tới đây thôi, em tự về."

Cô vừa định đi thì cổ tay bị nắm lấy, rồi kéo về trước mặt cậu, giọng nói xen lẫn tiếng cười của Lương Đồng Châu lọt vào tai cô:

"Đi gì chứ, vẫn chưa giải thích rõ ràng mà."

"Giải thích gì?"

"Nói rất ghét anh trước mặt dì Tần?"

"Hừ, dù sao cũng rất ghét anh..."

Quý Phỉ Nhi cúi đầu nhìn mặt đất trải đầy ánh đèn màu cam, còn chưa dứt lời thì chợt cảm giác được người trước mặt cúi xuống, hơi thở ấm áp chợt tới gần.

Nụ hôn này tới một cách bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Khác với vẻ biếng nhác lơ đãng của chàng trai ngày thường, lúc này cậu mang theo sự ngang ngược của kẻ xâm lược, tựa như đang chiếm lĩnh lãnh địa, mạnh mẽ lấp kín môi cô, đưa luồng hơi thở mát lạnh vào trong, nghiền nát từng chút một, luồn vào hàm răng.

Một lát sau, Lương Đồng Châu dừng lại, trán tì trán cô, giọng nói cực thấp tràn ngập hơi thở mập mờ phả vào chóp mũi cô: "Ghét à?"

Sắc mặt Quý Phỉ Nhi đỏ bừng, tựa như cố ý đối đầu với cậu, cô khẽ nói với vẻ không phục: "Thì ghét..."

Bàn tay của Lương Đồng Châu giữ lấy gáy cô, ôm chặt cô vào lòng, che lấp hơi thở của cô lần nữa, dần sâu hơn.

Quý Phỉ Nhi khẽ nức nở, ngửa đầu đón lấy nụ hôn của cậu. Cô rúc trong lòng cậu, trái tim dập dờn như mật, hoàn toàn đắm chìm trong tình yêu của cậu.

May mà xung quanh không có ai qua lại.

Chỉ còn lại tiếng ve sầu trong sự im ắng.

Không biết hai người hôn bao lâu, càng lúc càng triền miên, cuối cùng Lương Đồng Châu dịu dàng dừng lại, cậu nghiêng đầu hôn lên vành tai hồng như nhỏ máu của cô, hơi thở vừa khàn vừa nóng bỏng phả ra, cứ gặng hỏi: "Ghét thật sao, hả?"

Tai của Quý Phỉ Nhi tê dại, cô hoàn toàn đầu hàng.

"Không ghét, vô cùng thích..."

Lương Đồng Châu nhếch môi, cười cực kì xấu xa: "Thích cái gì?"

Cô ngượng ngùng, cuối cùng vẫn nói thật:

"Thích anh."

...

Cuối cùng Lương Đồng Châu đưa cô về tới cửa nhà, hai người lại quấn quýt thêm một lát rồi cậu mới thỏa mãn thả cô vào.

Quý Phỉ Nhi về tới nhà, đi lên tầng, Tần Huệ Lan ra khỏi phòng sách, thấy cô thì cười hỏi: "Từ cửa chung cư về nhà chúng ta cần nửa tiếng à?"

"..."

Quý Phỉ Nhi xấu hổ.

"Mẹ đã bảo mà, sao mà bình thường toàn phát hiện con và Châu Châu gọi điện thoại với nhau, xem ra hồi nhỏ mẹ và dì Tâm Nhu của con lập hôn ước từ bé cho hai con quả là không sai."

"Hôn ước từ bé gì chứ, mẹ à mẹ có thể đừng nói nữa được không..."

Tần Lan Huệ mỉm cười, cũng không trêu con gái nữa: "Được rồi, hai đứa các con tự xử đi, dù sao thì mẹ thích Châu Châu lắm đấy."

Tần Huệ Lan và Trọng Tâm Nhu là bạn cực thân, giống như Quý Phỉ Nhi và Lương Chi Ý vậy, hai người từng nói hy vọng sau này có thể làm thông gia, không ngờ bây giờ lại có khả năng này thật.

Quý Phỉ Nhi xấu hổ quay về phòng, chưa bao lâu thì Lương Đồng Châu gọi tới: "Anh về đến nhà rồi."

Cô đáp lại, "Mẹ em đã biết chuyện của chúng ta rồi."

Lương Đồng Châu cũng không bất ngờ, "Hồi nãy đã nhìn ra."

"Đều tại anh nói câu đó đấy."

Chàng trai cười, "Bọn họ biết cũng chẳng sao, chẳng lẽ lại còn có thể phản đối duyên phận của thanh mai trúc mã sao?"

Quý Phỉ Nhi không nhịn được mà cong môi, "Ai là thanh mai trúc mã với anh chứ?"

Cô đi tắm trước, sau khi quay về ổ chăn nằm vào thì Lương Đồng Châu cũng đã rửa mặt xong lại gọi tới, hai người nói chuyện một hồi lâu như bình thường, nhưng bây giờ là bạn trai bạn gái, tất nhiên sẽ càng thân thiết hơn.

Khi kết thúc chúc ngủ ngon thì giọng nói trầm thấp của Lương Đồng Châu lọt vào tai cô qua chiếc di động: "Lại muốn hôn em rồi."

Tim Quý Phỉ Nhi đập như trống, rồi chợt nghe cậu nói với vẻ bất cần: "Không sao, mai gặp rồi tiếp tục."

Sau khi cúp máy, Quý Phỉ Nhi trùm chăn che lại khuôn mặt đỏ bừng, cô vẫn còn có thể nhớ lại xúc cảm của nụ hôn đó và tình yêu đong đầy khi cậu hôn cô.

Cô nhắm mắt, xoay người, mặt mày cong lên ngọt ngào.

*

Cứ thế, hai người chẳng có giai đoạn chuẩn bị làm ra vẻ gì cả, sau khi thi đại học xong thì yêu nhau.

Sau khi Lương Chi Ý biết chuyện thì mỉm cười lắc đầu: "Hầy, trước đây ai bảo là không có ý định làm em dâu mình ấy nhỉ? Lại còn nói hoàn toàn không có ý nghĩ gì với Lương Đồng Châu nữa chứ? Xem ra không thể coi lời người nào đó nói là thật được."

Ở phòng giải trí tại biệt thự nhà họ Lương, hai cô gái ngồi trên sô pha, Quý Phỉ Nhi xấu hổ lúng túng vùi mặt vào gối, "Đó là do ban đầu mình không có ý gì với anh ấy thật, mình cũng không nói dối mà..."

"Phải, sau đó khi mình và Lương Đồng Châu chuyển trường tới tỉnh khác, mấy cậu gọi cho nhau hàng tuần, thế thì xem ra mình và Bùi Thầm là bà mai của hai cậu, nói xem phải cảm ơn như nào đây nhỉ?"

Quý Phỉ Nhi cười khanh khách ôm lấy Lương Chi Ý, "Cậu đưa ra yêu cầu gì cũng được hết."

"Được rồi đấy, nhưng mà nói thật thì sao cậu lại ưng thằng em mình thế? Mình cũng ngạc nhiên khi một đứa như nó có thể tìm được bạn gái đấy?"

Quý Phỉ Nhi cười: "Có ai nói em trai mình như cậu không? Chủ yếu là do mình thấy dáng dấp của em trai cậu vẫn rất vui tai vui mắt."

"Nó đẹp trai chỗ nào chứ? Nếu cậu là kiểu tôn sùng nhan sắc thì hồi trước cậu phải thích Bùi Thầm mới phải chứ?"

"Đâu có, thì mình thấy Lương Đồng Châu đẹp hơn Bùi Thầm gấp trăm lần."

"Nói vớ va vớ vẩn..."

Vẻ đẹp nằm trong đôi mắt của kẻ si tình, vấn đề kiểu này quá chủ quan, có như nào cũng không tranh luận ra kết quả được.

Hai người trò chuyện ríu rít, một lát sau Lương Đồng Châu bưng một đĩa dưa hấu tới, Lương Chi Ý thấy thế thì đứng dậy, cười hì hì: "Mấy em chơi đi, chị đi đây, có hẹn ra ngoài ăn với Bùi Thầm."

Lúc ra khỏi phòng giải trí, Lương Chi Ý chu đáo đóng cửa lại, Quý Phỉ Nhi ngước mắt nhìn về phía Lương Đồng Châu, rồi thấy cậu ngồi xuống sô pha, giơ tay kéo cô vào lòng, nhìn cô chăm chú, trái tim của Quý Phỉ Nhi đập mạnh, cô đẩy cậu: "Lát nữa bị ai nhìn thấy..."

Khóe môi Lương Đồng Châu thoáng cong lên: "Mọi người trong nhà ra ngoài cả rồi, dì giúp việc thì đang ở dưới tầng, không có ai vào đâu."

Đôi mắt long lanh nước của Quý Phỉ Nhi nhìn cậu chăm chú, sau đó nụ hôn của Lương Đồng Châu in lên, dần cạy mở hàm răng, biến thành đè cô lên sô pha rồi hôn sâu.

Lương Đồng Châu mạnh mẽ hiếm thấy, lần nào cũng hôn Quý Phỉ Nhi tới nỗi tinh thần hỗn loạn, cô cảm giác được vào tuổi bồng bột này con trai khó có thể ngăn cản thứ cảm xúc nào đó, trái tim cô rung động, nhưng không thể từ chối, lại còn không thể tránh khỏi việc cùng nhau sa ngã.

"Lương Đồng Châu..." Giọng nói lẩm bẩm khe khẽ của cô như đạp lên bông.

Cậu khàn giọng đáp lại, "Ừ."

"Đừng hôn nữa..."

Lương Đồng Châu nhếch miệng, rồi hôn lên đôi mắt ướt át của cô: "Được, tới đây đã."

Cô được cậu ôm vào lòng đút dưa hấu cho, cô yếu ớt nói: "Chiều nay em muốn tới khu vui chơi."

Lương Đồng Châu: "Được, anh đi mua vé."

"Tối nay em còn muốn đi xem phim nữa."

"Được."

"Xem cái gì là do em quyết định."

"Ừ."

Cô ngước mắt nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên, "Nghe em hết sao?"

Cậu cười cưng chiều: "Không thì sao? Người lớn đương nhiên phải nhường con nít rồi."

"Ghét lắm, còn lâu em mới là con nít..."

*

Một kì nghỉ hè trôi qua, tình cảm của hai người không ngừng mặn nồng hơn trong khoảng thời gian bên nhau. Sau khi lên đại học, hai người học tập ở cùng một thành phố nên cũng rất hay gặp nhau.

Quý Phỉ Nhi vốn cho rằng với tính cách của hai người họ thì khi bên nhau sẽ có rất nhiều xích mích cãi cọ, nhưng Lương Đồng Châu gần như là cưng cô tận xương, dung túng sự cáu kỉnh của cô, khiến mọi người xung quanh nhìn mà hâm mộ.

Tuy anh vẫn thích bắt nạt cô như hồi trước, nhưng lại đổi cách bắt nạt, khi hai người ở cùng nhau thì anh thường khiến Quý Phỉ Nhi đỏ mặt mắng anh là đồ lưu manh, nhưng lại bó tay hết cách với anh.

Cứ thế, khoảng cách giữa hai người cũng ngày càng được kéo gần.

Vào cuối tuần của tháng nào đó, Quý Phỉ Nhi và anh ra ngoài đón sinh nhật, Lương Đồng Châu chu đáo chuẩn bị cho cô rất nhiều niềm vui bất ngờ và quà cáp, trong căn phòng khách sạn ngập tràn bóng bay và khung cảnh thành phố vào ban đêm, Lương Đồng Châu hát chúc mừng sinh nhật cùng cô, rồi cắt bánh ngọt.

"Quý Phỉ Nhi, đây là lần đầu tiên anh đón sinh nhật cùng em, đời này vẫn còn rất nhiều lần nữa, anh đều sẽ đón cùng em."

Đôi mắt Quý Phỉ Nhi ướt át, cô ôm lấy anh:

"Được, anh đã đồng ý với em rồi thì không được đổi ý đâu đấy."

Anh cười, "Chắc chắn sẽ không đổi ý."

Anh hôn cô. Lúc giữa chừng, Quý Phỉ Nhi buông bỏ sự kiêu ngạo, bộc lộ cảm xúc dành cho anh không chút e dè, "Lương Đồng Châu à, thật ra em cũng đã thích anh từ rất lâu rồi..."

"Ừ, anh biết."

Nếu không phải anh chắc chắn rằng cô cũng thích anh thì sao vừa tốt nghiệp anh đã tỏ tình với cô chứ.

Cô ôm lấy anh, "Trong mắt em, anh là người đẹp trai nhất, là người tốt nhất, ai cũng không bằng, em vô cùng vô cùng thích anh..."

Lời nói vô cùng thân mật, tựa mộng ảo trong khung cảnh lờ mờ.

Lương Đồng Châu giữ lấy gáy cô, truy đuổi hơi thở của cô. Sau khi dừng nụ hôn, giọng nói khàn đặc của anh lọt vào tai cô: "Cục cưng à, em không biết là nói như vậy vào đêm nay, ở nơi này thì có chút nguy hiểm sao?"

Quý Phỉ Nhi nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh, cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh, đè nén trái tim đang đập nhanh hơn: "Em cũng có sợ đâu."

Đôi mắt Lương Đồng Châu tối đi: "Được, đó là em nói đấy."

Anh ôm ngang cô lên, đi vào phòng. Quý Phỉ Nhi đoán được anh muốn làm gì tiếp theo, cô vòng lấy cổ anh, vừa căng thẳng lại thẹn thùng: "Trong phòng, có thứ đó không hả anh..."

"Có, anh đã xem rồi."

Anh cười với giọng trầm thấp: "Không đủ dùng thì tính sau."

Cô đỏ mặt, vùi vào ngực anh.

Dưới màn đêm rực rỡ, ánh đèn lay động.

...

Sau khi đón sinh nhật xong, mỗi cuối tuần Quý Phỉ Nhi đều sẽ được Lương Đồng Châu dẫn tới chung cư của anh ở, cảm giác khi đó tất nhiên là khỏi cần phải nói.

Từ sô pha, cầu thang tới cốp xe, hay là từ bàn ăn, phòng tắm tới bồn tắm lớn, tất cả đều trở thành chiến trường hành sự của Lương Đồng Châu.

[Chó Becgie, thường được gọi là chó săn, hình thể cao lớn, ngoại hình oai phong tuấn tú, hơn nữa chó Becgie rất vâng lời, rất dễ bị thuần hóa, có thể làm chó nghiệp vụ...]

Quý Phỉ Nhi nhớ tới chuyện nói Lương Đồng Châu giống chó Becgie hồi trước thì không khỏi nở nụ cười, rồi mở miệng gọi anh: "Lương Đồng Châu này..."

Mấy giây sau, Lương Đồng Châu tháo tai nghe ra, anh đi tới, sau đó cúi người ôm cô vào lòng, nghiêng người vùi vào cổ cô hôn mấy cái, nói thầm câu gì đó.

Quý Phỉ Nhi xoa đầu anh, vuốt lông cho anh: "Sao vậy?"

"Mẹ nó, lại gặp phải mấy tên đồng đội như heo, thua rồi."

Quý Phỉ Nhi cười, "Anh chơi bao lâu rồi?"

"Mới chơi một trận, muốn chờ em ngủ trưa dậy, giờ không chơi nữa, ở với em." Dù Lương Đồng Châu sẽ chơi game, nhưng không phải kiểu con trai nghiện net, Quý Phỉ Nhi sẽ không quản anh chuyện này.

Cô ra lệnh cho anh: "Em muốn uống nước."

"Được."

"Anh lấy iPad và laptop trong cặp lại đây giúp em nữa nhé, em muốn làm bài tập."

Lương Đồng Châu đứng lên, mỉm cười nhìn cô: "Em bé à, em có biết là em lười cỡ nào không?"

"Ây dà, anh lấy giúp em cái..."

Cái gì cũng không biết, chỉ thích làm nũng thôi.

Lương Đồng Châu đè nén vẻ tươi cười bất đắc dĩ nơi khóe môi, anh đi lấy đồ giúp cô. Sau khi Quý Phỉ Nhi nhận lấy thì cười hì hì: "Ừ, đúng là rất dễ thuần hóa."

"Gì cơ?"

Cô mỉm cười đưa di động cho anh: "Em nói anh là chó Becgie."

Đuôi mày Lương Đồng Châu thoáng nhướng lên, anh nhìn cô với vẻ sâu xa: "Ừ, em đang nói thời điểm nào?"

Khuôn mặt cô chợt đỏ lên, nhớ tới hình ảnh cô cố ý thử đồ trước mặt anh, rồi bị anh đè lên tủ quần áo giày vò nửa tiếng lúc sáng.

"..."

Đồ lưu manh!

Cô nhìn cái cây chỉ còn vài chiếc lá ở bên ngoài cửa sổ, "Dự báo thời tiết cho thấy rằng tuần sau sẽ có một trận tuyết, em lớn từng này rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên em trải qua mùa đông ở phía Bắc đấy."

Cô quay đầu nhìn Lương Đồng Châu, đôi mắt sáng trong: "Lương Đồng Châu này, tới lúc đó bọn mình đi ngắm tuyết với nhau nhé, được không anh?"

Anh mỉm cười xoa đầu cô, "Được."

Quý Phỉ Nhi dựa vào ngực anh, ôm lấy anh như một con bạch tuộc, cười cực kì ngọt ngào.

Cơn gió lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ thổi vào cửa kính phát ra tiếng động, nhưng trong phòng, hai người quấn quýt bên nhau, ấm áp như mùa xuân.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip