C4 + C5 + C6
4 – Đu quay.
London, mảnh trăng khuyết lặng im nằm vắt vẻo trên cao, đối nghịch với thành phố ồn ào nhộn nhịp bên dưới.
Ăn đã ăn no, uống đã uống cạn, ngủ đã ngủ đủ, bây giờ phải kiếm chỗ để chơi.
Một khi đến Anh du lịch, nếu chưa từng ngồi trên cabin của bánh xe London Eye ngắm cảnh, thì không thể gọi là đã từng đến Anh.
Luhan búng tay cái chóc sau khi sực nhớ lại câu nói thâm thuý của ai đó về nước Anh, hào hứng kéo hành lí hướng về phía tây công viên Jubilee Gardens thẳng tiến.
Oh Sehun lẳng lặng đứng quan sát vòng đu quay to lớn xoay chuyển từng hồi, nhìn qua nhìn lại toàn là những cặp đôi ngồi trong buồng cabin, trong lòng oán thán rất muốn thử một chuyến London Eye nhưng một thân một mình tự kỉ suốt 30 phút đồng hồ thì quá là buồn chán.
Bỗng dưng tay áo bị ai đó nắm lấy lung lay, Oh Sehun giật mình quay sang, liền nhận ra cậu nhóc ngủ gật ở quán Starbuck ban chiều đang tìm cách thu hút sự chú ý của mình. Muốn cắn quá, đáng yêu chết mất...
E hèm, đằng ấy là trẻ con, đằng này là người lớn... Tiết tháo, phải giữ tiết tháo...
Giữa Luhan và Oh Sehun vốn chẳng quen biết gì, chỉ là Luhan cảm thấy người đẹp trai nọ rất quen mặt, hình như đã từng gặp ở đâu rồi, lại nghĩ tới 30 phút đồng hồ một mình một cõi cô đơn trên không trung, chẳng chút do dự mà đi thẳng đến chỗ người ta kéo áo hỏi thăm:
"Này, anh đi một mình hả ? Đi cùng với tôi không ?"
Oh Sehun được Luhan mời ngồi cùng cabin thì mở cờ trong bụng. Nhưng mà đối phương còn nhỏ quá, dẫu thế nào cũng không thể tiến tới sau này, thà đoạn tuyệt từ chối ngay phút đầu, đau một lần rồi thôi:
"Tại sao tôi phải ngồi đu quay tình nhân với trẻ con ?"
Luhan còn đang nhoẻn miệng cười mong chờ Oh Sehun đồng ý, sau khi tiếp thu trọn vẹn ý câu người kia vừa thốt ra, cộng thêm hai từ 'trẻ con' xoáy mạnh vào tiềm thức, lập tức thay đổi sắc mặt, gồng mình xù lông nhím:
"Ya, ăn nói cho cẩn thận. Tôi 25 tuổi rồi đó !"
"Phư... Đừng có đùa. Còn nhỏ mà học thói nói dối là hư lắm đó." – Oh Sehun bật cười ha hả, đưa tay véo bầu má phụng phịu của Luhan trương phồng lên vì tức tối.
Luhan xụ mặt gạt tay Oh Sehun ra, lục tìm túi áo lấy chứng minh thư dí tới trước mắt anh.
Oh Sehun nhìn vào đống chữ tiếng Trung kia thì loạn thị không biết mô tê gì, chỉ kịp nhìn ảnh thẻ lung linh chẳng kém người thật ngoài đời cùng con số 1990 ngầm hiểu là năm sinh.
Vậy là 25 tuổi thật à ? Mặt non choẹt thế này cơ mà ?
Hơn hẳn nhau 4 tuổi... Tiết tháo à, tạm biệt...
Oh Sehun nhanh chóng thay da lắp thịt biến đổi thành mặt dày thần công, hí hửng tươi cười đến híp mắt không thấy tiền đồ:
"Ah, vậy được. Tôi đi với anh. "
Luhan lúc này đã cụt hứng, dợm quay người bỏ đi, buông lại một câu hụt hẫng:
"Xì, không thèm nữa, tôi về..."
Chân nhấc lên chưa được nửa bước, đã bị ai đó mạnh mẽ nắm tay kéo trở về. Vừa vui mừng vừa sĩ diện, không kìm được la oai oái lên khiến dân tình xung quanh e ngại dòm ngó:
"Này này, ai cho cậu tự ý nắm tay nắm chân lôi người ta đi vậy... Ya ya ya..."
"Ồn ào quá đó !"
Đêm là đêm đầy sao, người có tình hẳn là tìm đến nhau.
5 – Bánh caramen.
New York, mặt trời toả ánh nắng chói lọi, buổi sáng vốn dĩ trong lành nay đã không còn bình yên.
Cuộc gọi từ phương xa truyền đến, inh ỏi cả một góc phòng.
Dãy số lạ liên tục ẩn hiện trên màn hình di động, linh tính trong lòng mách bảo rằng đừng nên nhận máy. Không là Byun gia nặc danh gọi tới đe doạ bắt về thì cũng là tên nhà giàu mới nổi kia ỡm ờ hỏi chuyện đám cưới.
Tốt nhất là tắt nguồn cho yên chuyện.
Có một quy luật ngớ ngẩn là nếu xui rủi xuất hiện một chuyện không vui trong ngày thì cả ngày hôm đó sẽ gặp toàn chuyện không vui. Byun Baek Hyun chính là ví dụ sống động cho quy luật này.
Lạ chỗ lạ giường nên đâm ra mất ngủ cả đêm, gần sáng chợp mắt được tí thì bị gọi điện phá giấc. Đỉnh điểm của phát tiết chính là vừa mở cửa ra ngoài, chạm mặt ngay tên cao kều trời đánh ở phòng đối diện, lại còn bị đá xoáy một câu:
"Ai ui, gấu trúc xổng chuồng !"
Khách sạn 5 sao vốn không chứa chấp thú nuôi, vậy mà Park Chan Yeol mới sáng sớm đã bị mèo cào rách mặt can tội buột miệng nói ngu.
Park Chan Yeol xuýt xoa ôm một bên mặt trầy xước vài đường mờ nhạt, khép nép đi sau nhường đường cho Byun Baek Hyun cùng xuống nhà ăn.
Nếu có người quen vô tình bắt gặp, ắt hẳn sẽ không ai nhận ra Park tổng thường ngày đằng đằng sát khí, nay lại uỷ khuất sau lưng một cậu nhóc con đến mất hình tượng thảm hại.
Đến trước nhà ăn, mỗi người rẽ sang một hướng đi tìm món ăn hợp khẩu vị.
Park Chan Yeol những tưởng đã an toàn thoát khỏi Byun Baek Hyun, nhưng sự đời không như là mơ.
"Nè, của tôi mà !"
"Lại là anh nữa sao ? Chiếc bánh caramen này là cái cuối cùng, đừng hòng giành với tôi, anh không đủ đẳng cấp để tranh với thánh ăn đâu."
Byun Baek Hyun đứng bên cạnh Park Chan Yeol tự lúc nào, mạnh tay giật đĩa bánh về phía mình, nói rồi dẫu mỏ ịn lên miếng bánh làm dấu.
Park Chan Yeol dù có muốn giật lại ăn thì cũng đã muộn, chẳng biết làm gì hơn ngoài mắng thầm tên tiểu tử vừa lùn vừa lối kia:
"Đồ đậu mầm đáng ghét."
Byun Baek Hyun loáng thoáng nghe thấy, bèn nghiêng đầu sang mỉm cười quỷ dị cảnh cáo Park Chan Yeol liệu hồn:
"Anh vừa lèm bèm gì đó ?"
Park Chan Yeol nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý kia thì rịn mồ hôi hột, lúng túng lấp liếm câu nói bị hớ của mình:
"Àh không, tôi nghĩ mình nên ăn súp đậu tráng miệng thay cho bánh caramen."
Byun Baek Hyun tỏ vẻ hài lòng trước sự quy phục của Park Chan Yeol, kiêu hãnh nhón chân xoa đầu người kia, nhẹ tênh đáp lời:
"Súp đậu rất tốt cho sức khoẻ, ráng ăn nhiều vào."
Park Chan Yeol ngẩn người trước hành động thân mật đột ngột của đối phương, nhìn đôi mắt híp lại như mắt cún con trên gương mặt thoả mãn kia, tự dưng dâng tràn một cỗ khó chịu ở lồng ngực chả hiểu vì sao.
Hằn là Park Chan Yeol còn mải phân tâm lo lắng cho tình trạng kì lạ của bản thân nên không nghe thấy được Byun Baek Hyun mất nết vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói đủ nghe rằng:
"Yêu tinh tai to, cảm ơn vì bánh caramen !"
6 – 135 mét.
London, từ trên cao nhìn xuống, quả thật rất ngoạn mục.
Từ lúc vòng quay dịch chuyển, Luhan đã bỏ Oh Sehun bên cạnh ra khỏi tầm mắt, quay sang chăm chú thưởng thức cảnh quan bên ngoài.
Mà Oh Sehun lại mặc kệ cảnh đẹp, lợi dụng tay còn nắm chưa buông, mặt hớn hở ăn đậu hủ.
Luhan phóng tầm mắt ra xa ngắm cảnh hồi lâu, thu thập hết những hình ảnh kinh điển của nước Anh lưu giữ vào tiềm thức, chợt cảm thấy có gì đó day dứt trong lòng.
Bỗng nhớ tới việc mình đường đột bỏ đi, Park Chan Yeol biết chuyện hẳn là lo lắng lắm.
Với bốn chữ 'thanh mai trúc mã', Luhan quý mến Park Chan Yeol như một người bạn thân, nhưng Park Chan Yeol lại xem Luhan là mối tình đầu của mình. Rắc rối bắt đầu nảy sinh từ đó, Luhan sợ bạn mình tổn thương nên không thể lên tiếng từ chối, Park Chan Yeol càng xem đó là cơ hội, ra sức chiếm hữu quá mức thành ra bức người.
Bước đến London, lớn tiếng hô hào ta đây tung hoành đi du lịch, thực chất là chạy trốn khỏi vòng vây của Park Chan Yeol.
Nghĩ lại, mọi chuyện lằng nhằng ở hiện tại là do bản thân quá hèn nhát. Nhưng không có lí do chính đáng, dù có từ chối cũng chỉ là qua quýt nói suông, mà người như Park Chan Yeol thì chỉ tin vào chứng cứ xác thực.
Trông thấy Luhan khẽ buông tiếng thở dài, hai mắt to tròn nay cụp xuống ủ rũ, Oh Sehun đinh ninh hẳn là người đẹp đang có tâm sự. Quyết định hành động thay cho lời nói, khẽ siết chặt bàn tay nhỏ bé kia thay cho lời an ủi.
135 mét, hời hợt cho là người ta sợ độ cao nên mới nắm tay mình chẳng dám buông, hoá ra là để tâm đồng cảm với mình mà ngại không dám nói.
Có chút xúc động nhem nhóm trong lòng.
135 mét, có đứa không sợ độ cao nhưng mặt dày cho người ta tưởng bở, cuối cùng còn khiến người ta xao xuyến dù chỉ là cố ý vịn cớ để nắm tay chặt hơn.
Có chút tiến triển sự tình đâu đó quanh đây.
30 phút đồng hồ quý giá trôi qua trong im lặng, tâm tình mỗi người một vẻ tiếc nuối buông tay nhau ra, nhấc bước nhẹ tênh đi xuống cabin.
Vòng quay thiên niên kỉ lại tiếp tục chu kì, quan hệ không tên thì lấy cớ gì tiếp tục đứng cạnh đối phương.
Nhanh chóng quan sát nắm bắt tình hình, thấy Luhan cũng tay xách nách mang hành lí y hệt mình, Oh Sehun liền tìm ra cái cớ thuận tiện cho con đường bám đuôi người ta sau này.
"Anh chưa tìm khách sạn đặt phòng đúng không ?"
"Hả ?... À ừ... Tôi vừa mới đến thì đi chơi luôn, chưa kịp tính chuyện nghỉ ngơi..." – Luhan mở to mắt – "Anh cũng vậy ?"
"Tôi biết gần đây có một khách sạn rất được, nhưng thuê phòng đôi sẽ rẻ hơn phòng đơn nên đang tìm người chia tiền đặt phòng." – Oh Sehun làm ra vẻ mặt nghiêm túc, cẩn thận chờ đợi cá cắn câu.
"Vậy hả ? Nếu anh không chê tôi phiền phức thì tôi đặt phòng cùng được không ?" – Loài người không cưỡng lại được cám dỗ, nhưng dễ dụ như này thì hẳn là nai tơ.
Phấn khích định gào lên 'bingo' nhưng may còn kìm lại được, bèn liến thoắng gật đầu đồng ý thay cho bộc lộ cảm xúc đang dâng trào trong lòng.
Sau đó liền quen thói túm lấy tay người ta, mặc cho người ta ngơ ngác, biện hộ rằng sợ lạc nên phải dắt tay nhau kẻo mất dấu.
Rộn chuyện lại còn lí sự cùn.
London, thành phố đông người, ai thuộc về nhau thì đi với người đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip