chương 31
Sáng hôm sau, Hà Thành trở lại yên bình như chưa có đêm hú hồn.
Trời nắng nhẹ, nắng vỡ vụn qua tàu lá chuối.
Gà trống gáy le te, ve lại bắt đầu râm ran.
Trong nhà bà Hai Tám, tiếng lào xào vang lên từ sớm:
– Dậy đi.
– Ư ư… mẹ…
– Dậy!
– Mới sáu giờ má ơi…
– Sáu giờ cái gì? Mày dậy rửa mặt, mặc áo tử tế rồi đi qua nhà bà Tư với tao!
Pháp ngáp ngắn ngáp dài, mắt còn ríu lại:
– Qua làm gì?
– Cảm ơn người ta!
– Hả?!
Bà Hai Tám khoanh tay, lườm sắc lẹm:
– Mày nghĩ ai lội sông tìm mày tối qua hả?
– Ơ…
– Tưởng mày trôi sông, mặt nó tái mét, lao xuống như điên, còn đứng co ro ngoài cổng gần cả tiếng.
– Ai...?
– Còn ai?! Thằng Dương!
Pháp nghệt mặt.
– Anh Dương lội sông…
– Ừ.
– Vì tưởng con chết đuối…
– Ừ!
Pháp im.
Rồi gãi đầu:
– Nhưng… ảnh ghét con mà…
– Ghét cái đầu mày!
– …
– Mặc đồ lẹ. Không đi là tao cạo đầu!
**
Mười lăm phút sau – trước cổng nhà bà Tư
Pháp lò dò đứng bên cạnh mẹ, tay nắm vạt áo, mắt cụp xuống.
Mặt đỏ như trái gấc chín.
Bà Hai Tám đập tay cộc cộc lên cổng sắt:
– Bà Tư ơi!
– Dạ dạ! Ai đó?
– Tôi, chị Hai Tám đây!
Cánh cổng mở ra.
Dương đang ngồi ngoài hiên, mắt còn ngái ngủ, tóc rối.
Tay cầm ly cà phê đen nghi ngút khói.
Ánh mắt Dương chạm vào Pháp.
Lướt qua.
Dừng lại.
Rồi… quay đi, lạnh tanh:
– Có việc gì ạ?
Bà Hai Tám đẩy thằng con ra trước:
– Nó có chuyện muốn nói.
Pháp lí nhí:
– …
– Lớn giọng lên. Đàn ông mà nói như muỗi bay vậy hả?
– Con… cảm ơn anh.
– Vì gì?
– Vì… vì anh đã lội sông kiếm em…
– Còn gì nữa?
– Em… xin lỗi vì làm mọi người hoảng…
Dương liếc qua.
Pháp đang cúi gằm, hai tay vò vò vạt áo như con mèo bị tạt nước.
Anh nhấp ngụm cà phê.
Giọng thản nhiên:
– Ừ.
Pháp ngẩng lên, môi mím lại.
– Anh… giận em hả?
– Không.
– Vậy sao nhìn anh…
– Tao không giận. Tao mừng.
– Mừng?
Dương nhìn thẳng vào mắt cậu.
Lần đầu tiên trong suốt mấy ngày qua, giọng anh khẽ trầm đi:
– Mừng vì mày còn sống.
Pháp đứng im.
Rồi… hai má đỏ bừng như trái ớt.
Bà Hai Tám lườm lườm:
– Xong chưa?
– Dạ rồi…
– Vậy chào đàng hoàng đi.
– Em… chào anh.
– Ừ.
Bà Hai Tám kéo Pháp quay lưng đi.
Mới đi được vài bước, Dương bất chợt lên tiếng:
– Pháp.
– Dạ?
– Lần sau… đừng có mà ngủ trên cây nữa.
– …
– Tao không tìm mày thêm lần nào nữa đâu.
Pháp cười nhẹ, quay đầu lại.
– Nhưng nếu lỡ…
– Lỡ nữa thì tao khóa cổng mày khỏi ra ngoài luôn.
Hai người nhìn nhau.
Cười.
Ánh nắng đầu ngày xuyên qua tán lá rọi lên mái tóc cả hai, lấp lánh.
Lặng lẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip