Chương 33


Đêm ngõ 27, trời oi ả như chưa muốn hết hè.

Tiếng ve vẫn còn kéo dài từng hồi.

Pháp ôm bịch xôi nóng, lon ton từ đầu ngõ chạy về.
Vừa đi vừa nhảy, miệng còn lẩm bẩm:

– Đem cho anh Dương ăn sáng... chắc ảnh thích xôi lạc...

Ngõ nhỏ vắng tanh.

Tầm hơn chín giờ tối.

Không ai để ý, bên hông căn nhà hoang bỏ trống lâu năm, một bóng người đứng dựa tường, ánh mắt sắc lạnh.

Tuấn.

Hắn cầm dao trong tay áo khoác.
Mắt trừng trừng dõi theo từng bước của Pháp.

– Thằng mất dạy... mày tưởng mày thoát khỏi tao dễ vậy à...

Pháp vừa đi ngang, không hề hay biết.

Chỉ kịp nghe tiếng sột soạt phía sau...

Bất ngờ – một bóng đen lao ra từ hẻm!
Lưỡi dao lạnh loáng!
Hướng thẳng vào lưng Pháp!

– CHẾTTTT ĐI!!! – Tuấn gầm lên!

Soạtttt –

Một cú xô mạnh!
Pháp té nhào sang bên.

Lưỡi dao "XẸT!" một đường dài—cắm phập vào...

– A–!!!
   

Là Dương.

Anh không biết từ đâu lao tới kịp, chắn trước người Pháp.

Lưỡi dao cắm vào cánh tay anh, máu phụt ra đỏ thẫm cả áo sơ mi trắng.

– DƯƠNG!!! – Pháp hét lên, giọng nghẹn như vỡ họng.

Tuấn tái mặt.
Hắn rút dao ra, định đâm tiếp.

Dương siết răng, mắt đỏ ngầu, vung chân đá thẳng vào ngực Tuấn!

– ĐM mày!!!

Tuấn ngã bật ra sau, té dúi dụi xuống nền xi măng.
Dương lao tới, tay bê bết máu nhưng vẫn giữ Pháp sát vào người:

– Có sao không?!

Pháp bật khóc nức nở, ôm lấy anh:

– Anh bị chảy máu! Anh ngu quá! Sao anh đỡ cho em!!!

– Vì... tao không cho thằng nào đụng tới em hết. – Dương khàn giọng, tay vẫn ôm chặt.

Tuấn lồm cồm bò dậy, mắt đầy tơ máu.
– Mày... mày tưởng mày làm anh hùng cứu mỹ nhân à?!

Tiếng còi xe máy, ánh đèn rọi tới!

– Ê! Có chuyện gì đó?!!! – Giọng dân trong xóm vang lên.

Tuấn hốt hoảng, nhìn quanh rồi cắm đầu chạy vào bóng tối.

Dương lảo đảo, tay đỡ vết thương rỉ máu không ngừng.
Pháp ôm lấy anh, nước mắt giàn giụa:

– Đừng ngất! Em kêu người! Anh đừng nhắm mắt!

– Tao... không sao... đừng khóc...
   

Rồi anh gục vào vai cậu.
   
Tiếng xe cấp cứu vang xa xa...

Mùi máu, xôi rơi vãi dưới đất, và một cảm giác bất an dâng lên...

"Nếu như không có Dương, có lẽ... em thật sự đã..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip